Kỳ Bác Ngạn nhướng mày, nhìn về phía mới phát ra âm thanh.
Mạnh Dao ôm bả vai đứng đó, bộ dạng lười nhác, đối với Kỳ Bác Ngạn lộ ra vẻ ghét bỏ không chút che dấu.
Mạnh Dao đứng đây buồn bực, trong trí nhớ mơ hồ của "Mạnh Dao" thì hình ảnh Kỳ Bác Ngạn rất mơ hồ, thậm chí còn không nhớ rõ diện mạo của anh. Mà hiện tại, nhìn người cao ngạo trước mắt, Mạnh Dao bừng tỉnh cảm giác tự tị trong lòng của mình.
Bất quá, nhà họ Kỳ đều là người nông thôn, sao có thể dưỡng ra một người có khí chất như trùm cuối?
Ngón tay Kỳ Bác Ngạn khẽ nhúc nhích.
Bình thường anh sẽ trực tiếp ngó lơ lời Mạnh Dao nói, nhưng hôm nay lại tiếp lời, "Cô, có ý gì?"
Mặt mày Kỳ Bác Ngạn sạch sẽ, thanh lãnh, tầm mắt luôn dừng trên người đối diện, tập trung chú ý nhìn cô.
Mạnh Dao bị anh như một con thiên nga trắng nhìn, không cảm giác vinh hạnh, ngược lại còn nổi da gà.
Mặt cô nhăn thành một đoàn, "Có ý gì, đương nhiên là ly hôn, anh như thiên nga trắng tôi trèo không nổi. Sớm ly hôn một chút, đối với ai cũng tốt!"
Kỳ Bác Ngạn nhíu mày, ánh mắt có chút dao động nhìn gương mặt tròn trịa của Mạnh Dao nhăn lại.
Gương mặt kia vẫn tròn như cũ, không có gì khác, nhưng bởi vì đôi mắt trở nên linh động, sáng chói, tươi tắn đến mức kỳ lạ.
"Nhìn cái gì mà nhìn, đừng nói với tôi, anh đột nhiên thích tôi?"
Mạnh Dao bị nhìn không được tự nhiên, nhịn không được hung hăng nói.
Bên kia, Kỳ Văn Diệp thiếu chút nữa kêu ra tiếng, cũng may cậu kịp thời bưng miệng, chỉ chừa đôi mắt đen lanh lợi, nhìn mà xem, hình như có chút gì đó thay đổi.
Mà người gặp bất cứ chuyện gì cũng không đổi sắc mặt-Kỳ Bác Ngạn, đáy mắt lại lộ điểm kinh ngạc.
Chỉ chốc lát, anh không nhanh không chậm dời mắt đi, bủn xỉn mà trả lại hai chữ, "Vẫn chưa!"
Mạnh Dao cảm nhận được, nguyên chủ cùng người trước mắt rất chênh lệch.
Trùm cuối lớn lên đẹp trai, khí chất lạnh lùng, là mẫu người mà đại đa số nữ nhân đều thích. Nhưng anh lại là người đạm mạc, lời nói đơn giản, toàn thân đều tỏa ra cảm giác người sống chớ gần. Nếu người nào nội tâm không cứng, đều sẽ sinh ra tự ti.
Nguyên chủ thì là người con gái bình thường, diện mạo bình thường, dáng người bình thường. Cùng người như vậy kết hôn, sao có thể không áp lực?
Chỉ sợ là mỗi lần nhìn thấy Kỳ Bác Ngạn, "Mạnh Dao" đều sẽ sinh ra cảm giác tự ti xấu hổ.
Cầm tiền mua nhiều quần áo đẹp như vậy, chắc chắn là vì chịu đả kích mà sinh ra tâm lý đua đòi.
Mạnh Dao hoàn toàn có thể lý giải vì sao nguyên chủ lại lười biếng, tự mình sa ngã, đắm mình truy lạc như vậy.
"Tôi đã quyết định, cùng anh ly hôn, mẹ cũng đã đồng ý. Chúng ta mau làm sớm đi, ăn sáng xong, chúng ta qua đại đội làm thủ tục ly hôn cho xong!"
Kỳ Bác Ngạn trầm mặc, chớp mắt một cái, lạnh nhạt mà nói: "Không được!"
"Chúng ta liền....Cái, cái, cái gì, không được?"
Mạnh Dao còn tưởng trùm cuối không do dự mà đồng ý, chỗ nào lại nghĩ đến anh vậy mà nói "không", nghẹn một họng.
"Anh...Anh có bệnh hả?"
Nếu cô ly hôn với anh, anh không cảm ơn thì thôi, đằng này... chắc là có bệnh rồi!
Đôi mắt Kỳ Bác Ngạn không hiện ra chút cảm xúc gì, như có như không mà nhìn Mạnh Dao.