"Bên trong đó có nhiều tang thi vậy chẳng phải có rất nhiều tinh hạch sao. Anh Hoắc, tại sao chúng ta không cướp luôn đi. Những kẻ này nhìn sơ qua chẳng qua cũng chỉ là dị năng bình thường, tin tức từ căn cứ còn chưa lan tới đây đâu."
Phùng Dịch đi ra tới chỗ để xe của mình, nhìn thấy xe của Dư Huy để gần đó, liền nổi ra ý xấu.
Cậu ta tạo ra mấy tia nước mạnh làm hỏng cả lốp xe của Dư Huy, lão Hoắc và Lâm Triều thấy cũng không ngăn cản. Bọn họ thật sự là bị Dư Huy chọc cho giận rồi.
"Chậc, đi thôi. Chúng ta tìm một chỗ trú tạm, nhiệm vụ chính của chúng ta là cứu giáo sư Phạm cho nên không thể chần chừ lâu được."
"Em biết rồi."
Ba người họ lên xe chạy khỏi nơi này, bên trong khu trung tâm thương mại thì Dư Huy chả quan tâm lắm mấy tên kia. Xe cậu không thiếu, lấy đại chiếc nào đó trên đường chả được.
Nhưng dám phá lốp xe cậu thì lần sau cậu mà gặp lại thì chuẩn bị một màn chào hỏi thân thương đi.
"Mấy nhóc đi xem có gì ăn được không? Nếu không có thì chúng ta lên lầu."
"Vâng."
Bọn nhóc nhanh nhẹn phắn đi mất dạng. Dư Huy nhìn thấy đi hết thì cũng cũng Vu Thần dọn hết tinh hạch từ não tang thi.
"Người quen của em?"
Vu Thần lúc này mới hỏi chuyện của Dư Huy. Hắn không thích cuộc nói chuyện riêng giữa hai người bị người khác nghe được. Thật là kỳ quái.
"Không có. Nhưng mà em cảm thấy gã ta không đáng tin để nói chuyện."
"Um, em muon la dudc."
"Anh không cảm thấy em vô lý quá sao?"
Dư Huy đang cạy đầu của một con tang thi trên tay còn dính dịch nhầy nhớp nháp mở miệng hỏi Vu Thần.
"Không. Em làm gì cũng đúng cả. Dù nó là sai thì anh cũng sẽ giúp em biến nó thành đúng." ®
Vu Thần sến súa nói ra mấy câu làm người ta cảm thấy thật là ngọt đến nghẹo ngào. Dư Huy thì không cảm thấy như vậy, anh cảm thấy Vu Thần thật là dễ thương, biết lấy lòng anh ghê.
"Vậy nếu em giết người vô tội thì cũng như vậy sao?
Dư Huy hỏi lại thêm lần nữa. Lần này Vu Thần mới dừng lại hành động nhìn về phía Dư Huy. Cả hai như cảm nhận được cảm xúc của nhau, cùng một nhịp đập một sự tin tưởng to lớn.
"Ùm, nếu em giết người thì chắc chắn kẻ đó không vô tội. Anh rất hiểu em, dù em có thay hình đổi dạng thì anh vẫn có thể tìm được em."
"Ha, nghe anh nói làm em cảm thấy ngại ghê nhưng giết người vô tội thì đúng là em không làm được."
Dư Huy cười khẩy rồi tiếp tục hành động cạy đầu tang thi. Hai người nhanh chóng làm xong cho đến khi bị nhóc kia sách theo túi lớn túi nhỏ đựng đầy đồ ăn.
"Bọn em tìm được đống đồ ăn này ở một tiệm tiện lợi. Xem ra không cần phải lên trên kia rồi."
Cô gái lên tiếng vui mừng. Dư Huy nhìn bọn nhóc vui vẻ khi tìm được thức ăn bản thân cũng vui lây theo. Anh biết lúc đói khổ nhất mà tìm thấy được hy vọng nó quý giá và đáng vui mừng như nào.
"Ùm, mấy nhóc chọn một chỗ gần đây để ở tạm đi. Chúng ta sẽ ở đây tầm vài ngày rồi anh sẽ đưa mấy nhóc đến nơi an toàn."
Dư Huy mềm lòng mà an ủi bọn nhóc. Bọn họ thấy vậy cũng rất là vui vẻ vì sắp được đến nơi an toàn không còn phải chịu cảnh đói khổ như này nữa. Nhưng không vui được lâu đâu, đó chỉ mới là bắt đầu thôi.
Dư Huy ở lại trung tâm thương mại này cùng Vu Thần và bọn nhóc cho đến ngày thứ 10 mạt thế diễn ra.
Lúc này gần khu trung tâm thương mại, Dư Huy cùng Vu Thần đứng đối diện nhau, mặt trời dần khuất ló sau đám mây, khoảng cách giữa hai người như hai thái cực bên sáng bên tối.
Dư Huy đứng trong phần tối bị đám mây che mấy nửa mặt trời, Vu Thần đứng bên phần không bị che. Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt nóng bỏng như chuẩn bị lao vào nhau cấu xé nhau vậy.
Sau đó đúng là đã có một màn cấu xé nhau, khi đám mây dần biến mất để lộ ra ánh mặt trời chiếu ngập cả một vùng đất hoang tàn của thành phố. Dư Huy nhẹ nhàng vung tay, những đường băng sắt nhọn bay về phía Vu Thần.
"Em có cố gắng như chưa đáng kể."
Vu Thần nhẹ nhàng né tránh những đòn tấn công đều bay về phía chỗ hiểm của bản thân. Đám nhóc kia nhìn hai người đánh nhau mà không biết nên cổ vũ cho ai.
Dư Huy thấy đòn tấn công của mình vẫn chưa đủ nhanh để trúng Vu Thần thì liền thay đổi kế hoạch. Anh lao thẳng trực tiếp về phía Vu Thần, trên tay xuất hiện một thanh kiếm bằng băng.
Anh nhẹ nhàng nhảy lên hạ kiếm xuống ngay trên đầu của Vu Thần, hắn nhẹ nhàng cũng tạo ra thanh kiếm lửa để đối kháng với Dư Huy.
"Có cố gắng, nhưng không đáng kể.
Dư Huy đang vui vẻ trên mặt bị trêu chọc vậy cũng xệ mặt xuống. Lực đạo trên tay cũng dần tăng mạnh. Vu Thần thấy vậy liền xoay người vung ngang kiếm nhưng cũng bị Dư Huy né tránh nhẹ nhàng.
Làn khói nhẹ do lửa chạm vào băng khiến làn sương nước bay lên, tạo nên cái cảm giác mát rượi sảng khói.