Hai thân ảnh dưới cái nóng gay gắt ra sức vung quyền tấn công. Binh tới tướng cản, nước tới đất ngăn, đánh nhau phải gọi là ngang tài ngang sức. 33
Nhưng Dư Huy biết bản thân không thể đánh lại Vu Thần. Từ hình thể đến dị năng, cứ như người này được thế giới ưu ái cho vậy. Dư Huy vốn đã là nhân vật phụ bị thế giới lãng quên nên không thể nào bằng Vu Thần được.
"Cục cưng à, đánh nhẹ thôi, cơ thể em sẽ chịu không nổi đâu."
"Câm miệng, anh lo mà dùng hết sức đi."
Dư Huy không tiếp tục đánh cận chiến nữa mà tách rời ra xa. Thân thể linh hoạt nhảy trên nóc xe giữ khoảng cach.
Anh đứng từ xa nhìn Vu Thần. Hai người lúc này đều nhìn đối phương không ai dám ra tay trước.
"Em không tin em không đánh lại anh!"
Mồ hôi trên trán Dư Huy chảy rất nhiều, từng giọt từng giọt rơi xuống đất. Dư Huy đứng yên một chỗ, không làm thêm bất kỳ động tác gì nhưng Vu Thần có thể nhận ra nhiệt độ bắt đầu giảm xuống.
Dưới chân Dư Huy bắt đầu bị đóng băng, sau đó lan tràn ra xung quanh, giống như giữa mùa hè nhưng có cái lạnh mang theo mát mẻ tới cho mọi người giải nhiệt vậy.
Không khí lạnh bắt đầu bao trùm trong bán kính khoảng 100 mét, bọn nhóc thấy vậy liền trốn vào trung tâm thương mại, bọn họ sắp bị Dư Huy đóng băng thành tượng mất rồi.
"Phù, lạnh quá..."
"Má ơi, dị năng của anh Dư chỉ mới mấy ngày đã mạnh tới mức này rồi."
"Đúng là bá đạo..."
Dư Huy bên ngoài một bên đóng băng một bên cũng không tỏả ra vẻ yếu thể mà nhiệt nóng nhanh chóng bao trùm lấy không khí xung quanh.
Cơn giá lạnh của Dư Huy không thể nào xâm nhập được vào khu vực Vu Thần đang đứng. Dư Huy bắt đầu vươn tay nhẹ nhàng trong không khí nhẹ nhàng như đang thể hiện một môn võ nào đó.
Nhưng không, Vu Thần biết rằng anh không phải đang múa máy tầm bậy. Trong không khí, hơi nước bị ngưng đọng lại thành sương lạnh dần tụ họp lại theo hướng tay của Dư Huy mà nhẹ nhàng vòng quay người anh.
Dần dần một con rắn băng đang bay quanh cơ thể anh dần thành hình. Rắn băng to lớn hơn Dư Huy khè cái lưỡi chẳng có gì ngoài băng về phía Vu Thần.
"Ố, coi bộ em có tiến bộ rồi đấy."
"Hừm, em đây phải suy nghĩ rất nhiều để vận hành chiêu thức này đấy. Giờ thì tiếp chiêu đi."
Dư Huy không muốn nói nhiều mà nhanh chóng điều khiển rắn băng to lớn gấp 2-3 lần người bình thường tấn công lao đầu về phía Vu Thần.
Rắn lớn há cái miệng to lớn của mình ra, những tia băng giá lạnh lẽo phóng ra về phía Vu Thần. Hắn cũng tiếp chiều của Dư Huy.
Rắn băng chỉ mới lao ra khỏi vùng băng giá do Dư Huy tạo nên mà tiến vào khu vực của Vu Thần đang đứng đã nhanh chóng bị kìm hãm bởi những sợi xích lửa nóng cháy cả da người bỗng nhiên khóa chặt nó lại.
Chỗ bị sợi xích chạm vào đều nhanh chóng tan chảy tạo nên hơi nước bay lên. Dư Huy cũng không ngờ Vu Thần còn có chiêu này nên nhanh chóng ứng trợ rắn băng của anh.
Anh triệu hồi ra hàng chục mũi tên băng từ phía sau bản thân, chúng lao nhanh về phía Vu Thần muốn giải cứu rắn băng sư huynh.
Nhưng những mũi tên mới lao vào địa bàn của Vu Thần thì nhanh chóng bị tan chảy không kịp tiếp cận thêm.
"VI, còn có vụ này nữa sao?!!"
Dư Huy bị vô hiệu hóa chiêu thức thì chấm hỏi đầy đầu. Ủa? Cùng là dị năng giả cấp 3 nhưng khác biệt lớn đến vậy sao.
"Haha, em có đánh nữa cũng không đánh lại anh đầu. Ngoan ngoãn bị phạt đi."
"Em cảm thấy anh gian lận. Sao có thể không chạm được anh như thế."
"Ngoan nào, quậy nữa cũng không thay đổi được kết quả đâu."
Dư Huy và Vu Thần đã sử dụng hết đống tinh hạch kia đã lên được cấp 3. Thật sự là quá nhanh đi. Nhưng hiện tại hai người đã hết sạch tinh hạch rồi.
Thiệt hại của Dư Huy là rơi vào khoảng 60 viên tinh hạch cấp 0 để lên cấp 3. Giờ anh cần ít nhất khoảng 600 viên cấp 0 nữa để lên cấp 4, con số này nghe thật là kinh hoàng.
Vu Thần thì sử dụng 270 viên tinh hạch cấp 0. Giờ anh còn dư khoảng bốn trăm viên tinh hạch cấp 0 và 1 viên tinh hạch cấp 1. Còn không đủ đề anh lên cấp nữa.
Cuối cùng đêm nay Dư Huy bị sói già biến thái đội lốt cừu quan tâm người khác hành hạ quá đau đớn. Đây là lần đầu tiên Vu Thần tiến vào khoang sinh sản của Dư Huy nên cảm giác rất là khít và dễ chịu.
Cảm giác được chiếm hữu hoàn toàn thú cái của mình khiến thú đực thỏa mãn mà hành thú cái lên bờ xuống ruộng. Trong căn phòng nhân viên cách âm dưới lầu, bên trong là những âm thanh khiến người khác đỏ mặt.
"A~ chỗ đó đừng vào mà."
"Ngoan mở rộng ra chút cho chồng vào đi. Chồng sẽ yêu thương bé cưng đến sung sướng mà." •