Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 121: Kết cục thịt nướng! Lăng Thần đã đến!



Thân tặng mấy thím tối thứ 7 ở nhà như ngộ!

"A ――"

Trong ghế lô, ngay sau đó liền vang lên một tiếng kêu đặc biệt thê thảm.

Chỉ thấy ghế lô u ám đột nhiên hiện lên một ngọn lửa, trong nháy mắt Hoàng Hưng nhào tới, ngọn lửa trên tay Hạ Thiên Tịch liền bốc cháy, chờ đến khi Hoàng Hưng tới bên người, ngọn lửa trong tay ngay tại mặt Hoàng Hưng ném tới, trong nháy mắt đem lông mày cùng tóc gã đều đốt cháy, không mất ba giây đồng hồ, giữa một trận tiếng kêu gào thảm thiết như giết heo, hai tay Hoàng Hưng che lại khuôn mặt bị lửa thiêu đau đớn nằm lăn lộn dưới mặt đất.

Hạ Thiên Tịch cũng không muốn giết chết Hoàng Hưng, cho nên chỉ là dùng ngọn lửa thiêu tóc cùng lông mày của gã mà thôi, nhưng mặt gã lại trực tiếp hướng tới ngọn lửa, cho dù không bị nướng chín cũng khiến cho cả khuôn mặt nổi lên mụn bỏng nước.

Hoàng Hưng cuộn tròn thân thể nằm trên mặt đất phát ra từng đợt thống khổ thảm thiết, trên mặt đau đớn kích thích toàn bộ đại não thần kinh của gã, làm cả người gã đều chịu đựng không được loại nóng rát đau đớn này.

"Xuy." Hạ Thiên Tịch nhìn Hoàng Hưng cuộn tròn trên mặt đất phát ra một tiếng cười lạnh, dược hiệu đi lên mấy giây đều kích thích thần kinh y, muốn khống chế thân thể y, cho dù Hạ Thiên Tịch có nhẫn tâm giảo phá khoang miệng thì loại đau đớn này cũng không có tác dụng quá lớn.

Hạ Thiên Tịch cắn răng muốn đi hướng Hoàng Hưng, nhưng bước chân y như nhũn ra cả người lập tức liền hướng tới trên mặt đất ngã xuống, may mắn bên người y chính là sô pha, Hạ Thiên Tịch dựa toàn bộ thân thể vào sô pha hơi hơi thở phì phò, cái trán tẩm ra mồ hôi rậm rạp, cả người thân thể giống như hỏa thiêu, tẩm ra mồ hôi trực tiếp đem quần áo trên người y đều thấm ướt, dính bết dán làn da.

Cắn răng khống chế rên rỉ muốn phun ra trong họng, thân thể từng đợt rùng mình làm y có chút không khống chế được quyền chi phối thân thể này, Hạ Thiên Tịch không biết Hạ Thiên Tịch hạ y loại thuốc nào? Nhưng nghĩ tới thuốc trong quán bar, dược tính đều không nhỏ, hiện tại xem phản ứng của thân thể y liền biết, một lát nữa, khi dược hiệu phát tác y sẽ vô pháp khống chế được thân thể mình.

"Đáng chết." Hạ Thiên Tịch ở trong lòng thầm mắng, tuy rằng biết không có khả năng, nhưng trong lòng y cư nhiên ngay lúc này nhớ tới Lăng Thần.

Sáng sớm hôm nay ra ngoài y cũng không mang theo quang não, cho dù hiện tại muốn liên hệ Lăng Thần, Lăng Thần cũng sẽ không nháy mắt đuổi tới.

Chẳng lẽ hôm nay mình thực sự thua tại nơi này?

Hạ Thiên Tịch cười khổ một tiếng, máu hưng phấn từng đợt điên cuồng cắn nuốt lý trí hiện tại của y, bên tai vang vọng thanh âm thống khổ nức nở của Hoàng Hưng, nhớ tới Hoàng Hưng, đôi con ngươi của Hạ Thiên Tịch hiện lên một tia hung ác, cho dù y thua ở cái nơi như này, y cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho Hoàng Hưng.

Chỉ có bộ mặt bị hủy dung là xong sao? Không, đây chỉ là bắt đầu trừng phạt mà thôi.

Hạ Thiên Tịch cắn răng một cái, trong tay ngưng tụ ra một cây băng thon dài, thiên lam sắc băng tản mát ra khí lạnh mãnh liệt, nắm ở trong tay lạnh căm căm, cũng khiến cho đại não y thanh tỉnh một phần.

Hạ Thiên Tịch cắn răng, không chút do dự giơ lên cây băng hung hăng đâm vào đùi của mình, đau đớn cùng lạnh lẽo trong nháy mắt lập tức khiến cho đại não của y thanh tỉnh, bất chấp đùi chảy máu, Hạ Thiên Tịch thừa dịp hiện tại bản thân còn khống chế được thân thể cắn răng kéo chân bị thương, chậm rãi hướng tới chỗ Hoàng Hưng.

Đôi mắt hoa đào thon dài của y lạnh băng, nói ra lời vô cùng tàn nhẫn: "Hoàng Hưng, ta sẽ khiến người vĩnh viễn nhớ kỹ, kết cục dám can đảm đắc tội ta."

Hạ Thiên Tịch nói xong, vung tay lên, ngọn lửa trong tay đem quần áo trên người Hoàng Hưng thiêu cháy rụi đến bã cũng không còn.

Ngọn lửa xuy xuy thiêu đốt ở trên người.

Hoàng Hưng trên mặt đất quay cuồng, phát ra từng tiếng kêu thê lương thảm thiết, khổ nỗi ghế lô này cách âm thực tốt, mặc kệ bên trong phát ra thanh âm lớn như thế nào bên ngoài hành lang đều là im ắng. Bằng không, nếu để người nghe thấy được tiếng kêu của Hoàng Hưng, còn không khiến người hiểu lầm nơi này là địa ngục nhân gian sao!

Thanh âm như quỷ khóc sói gào, giống như chịu hình ở mười tám tầng địa ngục Tu La.

Hoàng Hưng lúc này chỉ phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, đầu đau khiến gã căn bản không thể nhàn rỗi mà suy nghĩ điều gì, bên tai nghe được thanh âm lạnh lẽo mà tàn khốc của Hạ Thiên Tịch.

Y nói: "Hoàng Hưng, nếu ngươi quản không được nửa người dưới của mình, không bằng chúng ta liền tới nướng chim nhỏ đi!"

Rõ ràng giọng nói của Hạ Thiên Tịch nhẹ như vậy, gã còn đang phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, chính là hai câu này lại cứng rắn truyền vào trong tai gã, trong miệng Hoàng Hưng phát ra tiếng thê lương nức nở, rốt cuộc mở híp mắt nhìn xem Hạ Thiên Tịch, gã nằm trên mặt đất cuộn tròn thân thể, giờ phút này gã ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tịch, lại phát hiện dung nhan trên khuôn mặt làm gã nhớ mãi không quên kia tại giờ phút này hóa thân thành Tu La lệ quỷ, khủng bố như vậy.

Ngay sau đó, trên ngón tay Hạ Thiên Tịch bốc cháy lên ngọn lửa, màu lửa đỏ đẹp như vậy.

Hoàng Hưng nức nở lắc đầu, môi mở ra lại không phát ra được âm thanh, chỉ có thể phát ra tiếng kêu thê lương.

Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe môi nhìn Hoàng Hưng, giờ phút này Hạ Thiên Tịch ở trong mắt Hoàng Hưng nghiễm nhiên trở thành Tu La khủng bố.

A ――

Tiếng kêu thê lương như tiếng quỷ kêu đem nơi này biến thành địa ngục nhân gian.

Bên kia, mấy người đi vào đại sảnh, tâm thần không yên nhìn Thành Viễn, một người trong đó rốt cuộc không nhịn được đặt câu hỏi: "Thành Viễn, ngươi làm như vậy nếu như bị Hạ nguyên soái phát hiện thì làm sao? Hoàng Hưng có Hoàng gia làm hậu thuẫn, nhưng chúng ta lại không thể trêu vào Hạ nguyên soái."

"Lâm Chí, ngươi là đang oán giận ta sao?" Thành Viễn vừa thấy mấy người kia thần sắc kinh hoảng nhíu nhíu mày, có chút hận sắt không thành thép nói với mấy người: "Hiện tại nói gì cũng muộn rồi, Hoàng thiếu hiện tại nói không chừng đã đem Hạ Thiên Tịch cấp thượng, các ngươi yên tâm, nếu chúng ta trợ giúp Hoàng thiếu có được Hạ Thiên Tịch, Hoàng thiếu chắc chắn sẽ cho chúng ta không ít chỗ tốt, dù sao chuyện này..."

Thành Viễn đang trấn an mấy người này, lời còn chưa nói xong, một cỗ hàn ý lạnh lẽo bò lên sống lưng hắn, làm thân thể hắn ngăn không được phát run, một cỗ áp lực như núi đè lên thiếu chút nữa khiến hắn không thở nổi, theo cỗ áp lực này tầm mắt Thành Viễn ngẩng đầu nhìn qua ――

Vừa thấy, tâm hắn bỗng nhiên run lên.

Một đôi con ngươi màu bạc không mang theo chút ấm áp nào, ánh mắt phiếm ngân quang khi nhìn hắn cư nhiên làm hắn cả người lẫn linh hồn đều nhịn không được rùng mình. Ở trước mặt người này, hắn giống như cả người đều bị lột đến trống trơn, thậm chí đều xé toạc bụng, trong lòng suy nghĩ cái gì cũng không thể che giấu được người trước mặt này.

Thành Viễn lập tức như mất máu lập tức lui bước, nhìn Lăng Thần đang đi về phía hắn, hắn hoang mang rối loạn từ trên ghế đứng dậy, cũng không biết là động tác của hắn quá mạnh hay là do gót chân không vững, cả người lập tức ngã ra sau, phịch một cái thân thể té thật mạnh lăn trên đất, khiến cho người xung quanh nhìn thấy vang lên một mảnh cười nhạo.

"Thành Viễn" mấy người sốt ruột hốt hoảng nhìn Thành Viễn đang té lăn trên mặt đất.

Lúc này Lăng Thần đã muốn đi tới bên người Thành Viễn, Thành Viễn chật vật bò dậy từ mặt đất vừa ngẩng đầu lên lại lần nữa đối diện với đôi mắt mang theo hàn ý kia của Lăng Thần, sợ tới mức khiến hắn sắc mặt tái nhợt, bước chân liên tục lùi về sau, thiếu chút nữa lại ngã lần nữa.

"Nói" Thanh âm lạnh lẽo của Lăng Thần cũng lạnh như người của hắn vậy, một chữ vô cùng đơn cũng khiến mấy người thân thể run rẩy.

"Nói nói nói...nói cái gì?" Thành Viễn cũng không biết bản thân giờ phút này tại sao lại uất ức như vậy, rõ ràng xem ra, hắn so với Lăng Thần còn lớn hơn vài tuổi, chính là hắn bị khí tràng lạnh lẽo mà cường đại của Lăng Thần khiến cho kinh sợ, nội tâm vô cớ càng thêm sợ hãi run rẩy.

Về Lăng Thần hắn cũng nhận thức, dù sao Lăng Thần chính là con trai của nguyên soái, danh khí ở Liên Bang không thua gì danh khí của Lancet ở Đế Quốc, chẳng qua hai người chă bao giờ từng giao thoa, người luôn cao cao tại thượng thiên chi kiêu tử như Lăng Thần không có khả năng cùng một người như hắn có gì giao thoa.

Nếu không phải bởi vì Hạ Thiên Tịch là một tên phế vật, bọn họ cũng không có khả năng leo lên Hạ Thiên Tịch.

Ánh mắt Lăng Thần nhìn qua, mắt như đao nhỏ vèo vèo bắn về phía Thành Viễn, làm sắc mặt Thành Viễn càng thêm tái nhợt.

Chỉ mới bị ánh mắt Lăng Thần nhìn thoáng qua, hắn đều có thể cảm giác được sợ hãi đến từ linh hồn đối với Lăng Thần, càng đừng nói hiện tại đang trực tiếp đối diện với ánh mắt của Lăng Thần. Ở trước mặt Lăng Thần, hắn quả thực chỉ cần mấy giây thôi, cũng đủ chết!

"Đem lời ngươi vừa nói lập lại một lần nữa" giọng nói lạnh lẽo của Lăng Thần giống như dịch xương cốt xem kỹ biểu tình trên mặt Thành Viễn dù là nhỏ nhất.

Hắn vừa mới cùng bằng hữu đến nói này, liền nghe thấy Thành Viễn loáng thoáng nhắc tới Hạ Thiên Tịch cùng Hạ nguyên soái.

Từ sau khi thân thể hắn được tẩy tủy đan cải tạo, thính giác của hắn nhanh nhạy lên rất nhiều, tuy trong quán bar rất ầm ĩ, nhưng ba chữ Hạ Thiên Tịch đối với Lăng Thần lại phá lệ mẫn cảm, đó chính là tên của phu nhân mình nhận định, nghe được từ trong miệng người khác, hắn càng thêm phá lệ chú ý.

Đây cũng coi như bọn Thành Viễn xui xẻo, vị trí đại sảnh bọn họ lựa chọn cách đường đi không xa, vài người ỷ vào quán bar ầm ĩ nên không hạ giọng, lại gặp ngay Lăng Thần đối với tên của phu nhân nhà mình phá lệ mẫn cảm, tự nhiên liền nghe được, chỉ là nội dung bọn họ nói chuyện mơ hồ không nghe thấy rõ ràng, nhưng dựa vào cảm giác hắn tựa hồ cảm thấy Hạ Thiên Tịch hiện tại gặp nguy hiểm.

Mặc kệ có phải hai người tâm đầu ý hợp hay không, Lăng Thần chính là cảm giác được, Hạ Thiên Tịch hiện tại khẳng định có nguy hiểm.

Ánh mắt hắn càng thêm lạnh lẽo sắc bén nhìn Thành Viễn, Thành Viễn bị ánh mắt của Lăng Thần khiến cho sợ hãi một chữ cũng không nói ra được, môi run rẩy, một đôi mắt sợ hãi nhìn Lăng Thần, nội tâm hoàn toàn lệ ròng chảy ra: Mẹ ơi, người này thật đáng sợ, cứu mạng~

"Lăng thiếu, làm sao vậy?" Hai người đi theo Lăng Thần đều là bạn tốt của Lăng Thần, bọn họ chỉ định chọn một cái ghế lô, vừa quay đầu liền không thấy tăm hơi Lăng Thần đầu, nhưng, thân hình Lăng Thần cũng thực dễ nhận ra, chỉ cần khí tràng cường đại kia của hắn, chỉ đơn giản đứng một chỗ, đó chính là tiêu điểm trong đám người.

Một người nhìn nhìn Lăng Thần, lại nhìn nhìn Thành Viễn sắc mặt trắng bệch, cả người rùng mình hỏi: "Hắn chọc tới ngươi?"

Một người khác cũng tò mò nhìn một màn này, lấy tính cách lãnh đạm của Lăng Thần bọn họ đương nhiên biết, Lăng Thần sẽ không chủ động đi gây sự, nhưng nhìn người trước mắt bộ dạng lúng túng, cũng không phải là người dám gây sự với Lăng Thần đâu a!

Lăng Thần không để ý tới nghi ngờ của hai người, mà Thành Viễn bị hắn dọa lạnh run cả người càng là một chút không nói nên lời, nghe hai người này nói chuyện, hắn thật sự rất muốn rít gào một tiếng, hắn cũng muốn biết bản thân khi nào chọc tới Lăng thiếu được không?

Mấy người đi theo Thành Viễn vừa thấy Lăng Thần cả người tản mát ra khí lạnh cường đại, cũng không có người dám tùy tiện nói chuyện.

Lăng Thần bọn họ đều biết, nhưng cũng là thuộc về dạng nhận thức người khác, người khác không quen biết ngươi.

Hạ Thiên Tịch phế vật kia bọn họ cũng không dám dễ dàng đắc tội, Lăng Thần là thiên chi kiêu tử, bọn họ càng không dám đắc tội.

"Hạ Thiên Tịch ở đâu?" Cảm giác được Hạ Thiên Tịch có nguy hiểm, Lăng Thần kìm nén nội tâm nôn nóng, cũng không muốn dò hỏi sự tình có quan hệ tới Hạ Thiên Tịch, trực tiếp hỏi.

Trong nháy mắt Trình Viễn trừng lớn đôi mắt, hoàn toàn không hiểu vì sao lại hỏi tới Hạ Thiên Tịch.

Không phải nói, Lăng nguyên soái và Hạ Thiên Tịch không chung bàn sao? Như vậy hai người bọn họ hẳn là cũng không quen biết chứ!

Đặc biệt là Hạ Thiên Tịch phế vật kia, Lăng Thần một người thiên chi kiêu tử cao cao tại thượng sao có thể có quan hệ với Hạ Thiên Tịch phế vật? Huống hồ, bọn họ đã từng nghe Hạ Thiên Tịch nói qua, y không quen với Lăng Thần.

Đối với việc Hạ Thiên Tịch tự sát bọn họ cũng có nghe qua, nhưng đều là trò đùa sau bữa ăn mà thôi, nếu thực sự là tự sát, như vậy hiện tại là đã chết.

Mà một năm này Hạ Thiên Tịch không thấy liên hệ với bọn họ, bọn họ cũng không biết Hạ Thiên Tịch đi đâu làm gì, chỉ nghĩ có thể là Hạ nguyên soái đem người nhốt lại mà thôi, căn bản không biết Hạ Thiên Tịch đã thi đậu trường Quân đội số 1.

Lăng Thần vừa thấy biểu tình của Thành Viễn càng thêm xác định Hạ Thiên Tịch giờ phút này khẳng định đang ở chỗ này, lập tức thanh âm càng thêm lạnh lẽo hàn ý, ánh mắt cũng càng thêm lạnh băng, ánh mắt như đao nhỏ lạnh lùng bắn trên người Thành Viễn, thật giống như là từng đao từng đao cứng rắn xẻo thịt hắn vậy, vừa đau vừa lạnh quả thực khiến hắn muốn ngất đi.

"Nói, Hạ Thiên Tịch ở đâu?" Thanh âm lạnh lẽo của Lăng Thần đều có thể đem người trực tiếp đông lạnh thành băng.

Hai vị bạn tốt liếc nhau, biểu tình lúc này của Lăng Thần, đó tuyệt đối là tức giận, không khỏi thay Thành Viễn yên lặng bi ai một chút, hậu quả chọc giận Lăng Thần, thật đúng là không dám tưởng tượng.

Vốn dĩ hai người cảm thấy thủ đoạn trừng phạt của Lăng Thần đã đủ tàn bạo huyết tinh, một hồi chờ bọn họ gặp được Hạ Thiên Tịch mới biết được, cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!

"Ta...... Ta mang ngươi đi......" một tên hồ bằng cẩu hữu đi theo Thành Viễn thấy Thành Viễn sắp bị hù chết, run run thân thể đứng lên, thật cẩn thận nói.

Lãnh đao của Lăng Thần bỗng nhiên liếc tới, người này lập tức rùng mình một cái, chân thiếu chút nữa nhũn ra mà quỳ xuống.

"Đi!" Tiếng nói lạnh lùng của Lăng Thần quả thực không vô nghĩa.

"Vâng vâng!" Người này ngây ngốc lập tức nhấc chân, bước chân vẫn là mềm nhũn, thân thể sắp ngã, may là có cái bàn để chống đỡ, bằng không chắc chắn hắn cũng phải chật vật té ngã.

Người này âm thầm xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh, lập tức đứng vững thân hình dẫn mấy người hướng tới cái ghế lô kia đi tới.

..........