Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 122: Thực hung tàn có phải không?



Trên hành lang im ắng, một hàng người nhanh chóng đi tới trước cửa ghế lô, hiệu quả cách âm của ghế lô ở Blues không phải tốt bình thường, nếu không cũng sẽ không có giá cao như vậy.

Nhưng nhớ tới trong ghế lô có một màn kia, mấy người đi theo Thành Viễn cũng không dám vào xem, ngay cả người dẫn đường phía trước cũng vừa tới cửa rồi lập tức đem vị trí nhường cho Lăng Thần.

Nhìn cánh cửa thủy tinh trước mắt, ánh mắt Lăng Thần lạnh giá, giơ tay đẩy cửa trước mặt ra.

A a a ――

Từng tiếng kêu thê lương thảm thiết giống như từ Tu La địa ngủ vang lên, nhất thời dọa mấy người nhảy dựng, thậm chí còn có người bị thanh âm quỷ kêu đột ngột này làm cho sợ tới mức thiếu chút nữa quỳ xuống.

Vài người hai mắt nhìn nhau ta nhìn ngươi ngươi xem ta, thật sự không rõ sao lại có tiếng kêu thê lương như quỷ phát ra vậy? Nhìn biển số ghế lô, bọn họ không có đi sai nha!

Tiếng kêu thê lương thảm thiết từng đợt, khi tiếng kêu ngắn ngủi này biến mất, mấy người đi theo bước chân Lăng Thần tiến vào, trong ghế lô là ánh đèn neon u ám, bình thường nhìn thấy ánh đèn như vậy cũng không khiến người ta cảm thấy điều gì, như thế nào hiện tại lại cảm giác ghế lô sao âm trầm như vậy?

Ô ô....

Khi tiếng quỷ kêu biến mất, tiếp theo lại là tiếng rên rỉ thống khổ vang lên, ánh mắt mấy người nghi hoặc nhìn nhau một chút, theo lý Hạ Thiên Tịch uống vào ly rượu kia, bọn họ vào cửa hẳn là có thể trực tiếp nhìn thấy hình ảnh thiếu nhi không nên nhìn gì đó chứ, nhưng hiện tại ghế lô vừa trống trơn lại còn âm trầm, làm mấy người quả thực run sợ trong lòng.

Lăng Thần cùng hai người bạn của hắn đi ở phía trước, nghe thấy trong ghế lô có thanh âm nức nở, bọn họ tìm nơi phát ra thanh âm đi qua, phía sau sô pha một người đang cuộn tròn, đây vốn dĩ là một người nam nhân, xem dáng người liền không nói là rất cường tráng, nhưng thân cao cũng trên 1m8, chính là cặp chân gập lại, mặt chôn sâu vào giữa hai chân, chính là đem bản thân cuộn tròn thành một quả cầu nho nhỏ.

Loại động tác yêu cầu độ khó này người bình thường thật đúng là không làm được đâu! Nhưng, khiến mấy người kinh ngạc không phải là người này cuộn tròn trên mặt đất làm ra loại tư thế yêu cầu cao như này mà là cái ót trơn bóng cùng cơ thể trần truồng kia, da đầu và thân thể trần trụi đầy một mảng mụn nước màu đỏ, bao trùm khắp thân thể từng mảng từng mảng đỏ tươi thực rõ ràng là bị lửa đốt khiến hỏng làn da, giống như thịt bị nướng chín dính trên người đặc biệt ghê tởm, nhìn kỹ một chút, toàn thân người này chỉ sợ đều là bị bỏng nghiêm trọng, toàn thân đều không có một chỗ nào không bị thương.

Lăng Thần chỉ nhìn thoáng qua liền không hề nhìn, lập tức ngẩng đầu quan sát ghế lô này một chút, không phát hiện ra bóng dáng Hạ Thiên Tịch, nhưng hắn từ khe cửa toilet hơi hé ra kia loáng thoáng nghe được một tiếng rên rỉ kìm nén...

Lăng Thần hướng tới toilet đi đến.

Mà hai người bạn đi theo Lăng Thần đồng thời hít sâu một hơi, ánh mắt không đành lòng nhìn người đang cuộn tròn trên mặt đất.

Đây là thủ đoạn của người nào? Quả thực quá tàn bạo huyết tinh có phải không?

Mà đám bốn người Thành Viễn vừa tới lúc này cũng phát hiện người này, bọn họ tiến lên vừa thấy, hét lên một tiếng đều có thể khiến người nhát gan bị dọa ngất.

Đây thật là người sao?

Trong mắt bọn họ nhìn ra chính là một người cầu, hơn nữa vẫn là một người không có lấy một khối thịt lành, người cầu nhìn thực ghê tởm.

Có lẽ do tiếng hét chói tai của bọn họ khiến cho người cầu trên mặt đất chú ý, thân hình cuộn tròn run bần bật của người cầu bỗng nhiên đem đầu từ hai chân ngẩng lên, khuôn mặt đầy bỏng nước khiến cho bọn Thành Viễn lại lần nữa hoảng sợ thét chói tai, lại hôn mê mất hai người, cũng chỉ còn Thành Viễn được tính là trấn tĩnh, ánh mắt sợ hãi nhìn cái người căn bản không thể gọi là người này.

Khuôn mặt tràn đầy mụn nước sưng phồng lên thật giống như sưng vù một vòng, đôi mắt cũng hoàn toàn không mở ra được, máu chảy trên mặt rất là dọa người, môi mấp máy nức nở, nửa ngày mới đứt quãng nói ra mấy chữ: "...... Cứu...... Cứu ta......"

"...... Hoàng thiếu?" Thành Viễn nghe thanh âm người này phát ra, nửa ngày mới dám kinh nghi bất định run rẩy trong lòng hỏi một câu.

Một câu Hoàng thiếu của Thành Viễn, làm cho người đang cuộn tròn trên mặt đất thân thể run rẩy càng thêm lợi hại.

"Hoàng thiếu, đúng là ngươi?" Thành Viễn vừa thấy phản ứng của người này liền xác định người trên mặt đất thật là Hoàng Hưng, trừng lớn đôi mắt không thể tin được nhìn một màn này, bọn họ vừa rồi mới đi ra ngoài được bao lâu chứ? Còn chưa tới nửa giờ a, Hoàng thiếu sao lại biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này?

"Hoàng thiếu, ngươi...... Ngươi sao lại biến thành như này? Hạ thiếu đâu?" Thành Viễn còn không biết đầu sỏ gây nên hết thảy những điều này chính là Hạ Thiên Tịch, còn tưởng rằng Hạ Thiên Tịch xảy ra việc gì.

Ngay cả Hoàng Hưng đều biến thành như vậy, vậy Hạ thiếu còn có thể bị người diệt khẩu rồi không? Nghĩ tới điều này, sắc mặt Thành Viễn lập tức trắng bệch, bước chân lảo đảo lui về sau vài bước thiếu chút nữa té ngã, tuy hắn lớn gan thiết kế Hạ Thiên Tịch, nhưng nếu bởi vì chuyện này mà Hạ Thiên Tịch mất đi tính mạng, như vậy đừng nói hắn phải chết không thể nghi ngờ, phỏng chừng một nhà nhà hắn cũng muốn xong đời.

Đang suy nghĩ lan man Thành Viễn không chú ý tới một câu hỏi Hạ thiếu đâu của hắn làm người trên mặt đất thân hình càng thêm run rẩy lợi hại, máu loãng trong miệng nức nở chảy đầy đất, đây rõ ràng là biểu hiện của sự sợ hãi tới cực điểm.

Lại nói bên này, Lăng Thần loáng thoáng nghe được trong toilet truyền đến vài tiếng rên rỉ gần như không thể nghe thấy, tựa hồ trong thống khổ hỗn loạn có vui thích, còn có áp lực......

Lăng Thần đi qua, khi đi đến cửa toilet, Lăng Thần cầm tay nắm cửa xoay tròn một cái, lại xoay không ra, liền biết cửa bị người khóa trái từ bên trong.

"Tịch Tịch, là ngươi sao? Là ngươi ở bên trong sao?" Lăng Thần kìm nén nội tâm nôn nóng của mình, khẩn trương hỏi vài câu.

Mà rên rỉ trong toilet dường như thoáng dừng một chút, nhưng Lăng Thần lại thời gian dài không nghe được thanh âm bên trong, bởi vậy trong lòng Lăng Thần càng thêm nôn nóng, hắn dám khẳng định, người bị nhốt trong này khẳng định là Hạ Thiên Tịch.

"Tịch Tịch, là ta, Lăng Thần, ngươi nếu là ở bên trong liền mở cửa cho ta, Tịch Tịch......" Lăng Thần từng tiếng kêu gọi, trong lòng nôn nóng khiến tu dưỡng từ trước tới nay của hắn đều để sau đầu, phu nhân của mình hiện tại không biết xảy ra chuyện gì, hắn còn quan tâm cái tu dưỡng nội hàm làm gì!

Mà ở trong toilet Hạ Thiên Tịch cả người giống như mất nước tê liệt mềm nhũn ngã xuống mặt đất, sau lưng y dựa vào vách tường lạnh lẽo, nhưng hiện tại vách tường lạnh lẽo này cũng không thể giảm bớt được khô nóng trong cơ thể y.

Cũng không biết Hoàng Hưng hạ y loại thuốc gì, y ngay cả thư giải cũng không dùng được.

Sau khi trừng phạt Hoàng Hưng, Hạ Thiên Tịch cũng không nghĩ ra ngoài tìm người gì đó, trong lòng y có thói sạch sẽ, hơn nữa tuy rằng ngoài miệng y vẫn luôn không thừa nhận tình cảm giữa y và Lăng Thần, nhưng không thể phủ nhận chính là trái tim y đã động tâm vì Lăng Thần.

Nếu y không động tâm với Lăng Thần, y có lẽ sẽ tìm một nam hài giải quyết, nhưng trong lòng y một khi có thân ảnh Lăng Thần, y liền biết, y không thể nào phản bội Lăng Thần.

Cho dù hiện tại hai người không thề non hẹn biển, Hạ Thiên Tịch cũng tuyệt đối không cho phép khi y và Lăng Thần còn đang ái muội chưa rõ ràng, bản thân liền xuất quỹ. Phải biết rằng, đời trước y vì sao tự sát? Còn không phải bởi vì Lancet xuất quỹ! Rõ ràng khi cùng y ái muội chưa rõ ràng lại cùng người khác ái muội không rõ ràng, Hạ Thiên Tịch thống hận nhất chính là loại chuyện như vậy.

Cho nên, y tuyệt đối không cho phép bản thân đi theo con đường cũ của Lancet.

Khiến Hoàng Hưng nhận được trừng phạt xong, Hạ Thiên Tịch kéo một thân đầy mồ hôi dùng hết một hơi cuối cùng đem mình khóa trong toilet, thứ nhất là y sợ Thành Viễn và đám người thiết kế y nếu quay lại, lấy tình trạng hiện tại của y khẳng định không đối phó được. Thứ hai, y ghê tởm Hoàng Hưng, cho dù Hoàng Hưng lúc này so với chết cũng không khác mấy, y cũng không muốn ở trước mặt Hoàng Hưng tự xử.

Nhưng y lại không ngờ được, dược hiệu này lại lợi hại như vậy, không những y tự xử cũng không thư giải được, ngay cả sức lực cuối cùng của bản thân cũng không còn, ngay cả tự xử cũng không còn sức.

Hạ Thiên Tịch thầm cười khổ một tiếng, chẳng lẽ y thực sự phải ngã quỵ ở chỗ này? Đời trước, y tự sát, chết uất ức như vậy.

Cả đời này, y như vậy không thể nghi ngờ cũng coi như là tự sát, hơn nữa lại chết càng uất ức hơn.

Ngẫm lại bản thân cứ như vậy chết ở chỗ này, chờ ngày mai người khác mở cửa vừa thấy, y đến chết cũng không còn mặt mũi, cách chết như thế này, phỏng chừng y là người đầu tiên.

Đến bây giờ, Hạ Thiên Tịch thật hận không thể đi ra ngoài tìm người giải quyết, nhưng bản thân y hiện tại đứng dậy cũng không nổi, cho dù y muốn tìm người khác thư giải cũng không có cái sức lực kia.

Hạ Thiên Tịch cắn răng trong lòng mắng to Lăng Thần, y cũng coi như là vì Lăng Thần mà chết đi! Chính là gia hỏa Lăng Thần kia hiện tại đang làm gì? Phỏng chừng ý vừa chết Lăng Thần sẽ rất nhanh quên đi ý!

Đệch! Lăng Thần, ngươi CMN dám quên lão tử nhanh như vậy, lão tử cho dù biến thành lệ quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Ngay lúc Hạ Thiên Tịch cảm thấy bản thân phải chết, trong lòng mắng to Lăng Thần, y tựa hồ nghe thấy giọng nói vội vàng của Lăng Thần truyền từ ngoài cửa toilet, Hạ Thiên Tịch cảm thấy có lẽ bản thân xuất hiện ảo giác rồi, dù sao trong óc y hiện tại đang nghĩ về Lăng Thần, y há miệng thở dốc, trong miệng áp chế không được rên rỉ nhỏ vụn.

Mà tiếng Lăng Thần kêu gọi vẫn vang lên bên tai, Hạ Thiên Tịch dùng hàm răng cắn cánh môi ngăn cản tiếng rên rỉ lộ ra khỏi miệng, cẩn thận nghe xong, cư nhiên đúng là giọng nói của Lăng Thần, điều này khiến cho Hạ Thiên Tịch lập tức vui sướng, Lăng Thần tới, Lăng Thần cư nhiên thật sự tới...

Rõ ràng y và Lăng Thần không nói với nhau, Lăng Thần cũng không biết y ở đây, nhưng Lăng Thần lại tới, tới đúng lúc như vậy, quả thực đúng lúc như chúa cứu thế. Hạ Thiên Tịch nói không rõ trong lòng hiện tại là cảm xúc gì, ê ẩm, chua chua, càng nhiều là dòng suối ấm áp chảy khắp nội tâm...

Y muốn đứng lên mở cửa cho Lăng Thần, nhưng cuối cùng lại buồn rầu phát hiện, sức lực y đã cạn kiệt, thân mình mềm nhũn không xương nằm như một bãi nước trên mặt đất, ngay cả một tia sức lực cũng không có, y sao có thể mở cửa cho Lăng Thần?

Hạ Thiên Tịch há miệng, nhưng lại không nói lên lời, một loạt tiếng rên rỉ nhỏ vụn thoát ra, y chỉ có thể cười khổ cầu nguyện Lăng Thần biết người bên trong là y, có thể đúng lúc đem y ra ngoài, y mới không phải chết uất ức như vậy.

..........