Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 127: Ngươi là cố ý đi! Hung thủ là ai?



"Nghị" vừa nghe Lăng Nghị nói càng ngày càng kỳ cục, Lạc Ngôn chạy nhanh lên tiếng ngăn cản, ánh mắt hung tợn trừng Lăng Nghị một cái.

Tiếp thu đến ánh mắt hung tợn của tức phụ, Lăng Nghị cảm thấy bản thân thập phần oan uổng, vốn dĩ hắn nói đều là lời nói thật, ngươi nói có phải không?

Nhưng bị thê quản nghiêm Lăng Nghị vẫn là hậm hực sờ sờ mũi, ngoan ngoãn không nói chuyện nữa.

"Hạ nguyên soái, thực rất xin lỗi, ta đây liền liên hệ Lăng Thần"

Lạc Ngôn nói xong lập tức tìm dãy số của Lăng Thần trên quang não liên hệ.

Lúc này, Lăng Thần cũng không từ chối nữa, chẳng qua khi thanh âm quang não vang lên hồi lâu, tận đến khi sắp dừng lại, Lăng Thần mới tiếp cuộc gọi.

Video bị tắt đi, quang não truyền đến tiếng nói nghẹn ngào của Lăng Thần: "Mẫu thân, có việc gì sao?"

Bởi vì Lăng Thần từ nhỏ đã quen gọi anh là mẫu thân, Lạc Ngôn cũng không bảo sửa.

Cảm nhận được ánh mắt vội vàng của mọi người nhìn qua, Lạc Ngôn lập tức nói: "Thần Thần, ta và phụ thân con hiện tại ở Blues, con có thể ra ngoài một chút không?"

Lập tức, bên kia quang não im lặng, đợi một hồi lâu, Lăng Thần mới nghẹn ngào nói: "Được, con biết rồi."

"Chúng ta đợi con ở đại sảnh."

"Vâng, một lát con sẽ đến." Lăng Thần nói xong, quang não lập tức bị ngắt.

Lạc Ngôn nhìn mọi người, Úc Trục Thiên nói: "Chúng ta liền đi đại sảnh chờ đi."

Ngay sau đó, mấy người chuyển tới đại sảnh.

Bọn họ đợi gần 15 phút, thân ảnh Lăng Thần mới xuất hiện ở trong mắt của mọi người.

Đứng từ xa nhìn mọi người trong đại sảnh, Lăng Thần liền hiểu ra, hắn bước nhanh về phía đại sảnh.

"Phụ thân, mẫu thân." Lăng Thần trước tiên chào Lăng Nghị và Lạc Ngôn, ngay sau đó quay đầu lễ phép chào Hạ Thanh: "Hạ nguyên soái"

Dù sao Hạ Thanh cũng là bố vợ tương lai của mình, lần đầu tiên gặp mặt, hắn không thể nào không chào hỏi, ít nhất cũng phải để Hạ Thanh lưu lại một ấn tượng tốt. Đáng tiếc Lăng Thần không biết, ấn tượng của hắn trong lòng Hạ Thanh đã không tốt rồi, thậm chí còn bị Hạ Thanh kéo vào danh sách cặn bạ cũng không bằng trong sổ đen.

"Tiểu Tịch đâu?" Vừa thấy Lăng Thần xuất hiện, Hạ Thanh xanh mặt lập tức hỏi.

"Ở trong ghế lô." Lăng Thần trả lời.

"Libor, mang Tiểu Tịch rời đi." Hạ Thanh lập tức phân phó quản gia bên cạnh.

"Không được." Libor còn chưa kịp trả lời, Lăng Thần lập tức liền ngăn trở, sắc mặt lạnh băng nói: "Tịch Tịch hiện tại đã ngủ rồi, không thể động vào y."

Lăng Thần gọi một câu "Tịch Tịch" phi thường thân mật, làm mấy người đổi sắc mặt. Lăng Nghị là phi thường ca hứng, nội tâm lần nữa sảng khoái.

Không hổ là nòi giống của mình, mới bao lâu đã gọi người ta thân mật như vậy, xem ra đối phương làm hắn phi thường hài lòng.

Nhưng sắc mặt Hạ Thanh thì không thể thối hơn, xanh mặt nhìn Lăng Thần ngữ khí không tốt nói: "Lăng công tử, quan hệ giữa ngươi và tiểu Tịch nhà ta còn không thân mật đến độ xưng hô như vậy đâu, ngươi kêu nó là Hạ Thiên Tịch là được rồi." Ngữ khí Hạ Thanh thập phần xa cách.

"Cái gì mà còn không thân mật đến độ như vậy?" Lăng Thần còn chưa trả lời, Lăng Nghị lập tức liền khó chịu, người đã là của con hắn, con hắn gọi đối phương như vậy có gì không đúng sao? Lại nói, ngủ đã ngủ rồi, gạo cũng nấu thành cơm rồi, còn muốn phải thân mật như thế nào mới được đây?

Hạ Thanh đen mặt giận trừng mắt với Lăng Nghị, vì anh và Lăng Nghị không ưa nhau, cho nên trên cơ bản họ liền không quan hệ giao thiệp gì với nhau, cho dù có đụng phải cũng chỉ lễ phép gật gật đầu mà thôi, bình thường đều là phó quan bên cạnh hai người giao tiếp.

Hiện tại lần đầu tiên đối đầu Lăng Nghị, Hạ Thanh mới phát hiện, Lăng Nghị cư nhiên là tên vô lại.

Tục ngữ nói rất hay, không sợ người không nói đạo lý, chỉ sợ người càn quấy.

Hạ Thanh thật đúng là không dự đoán được trong đời sống hiện thực Lăng Nghị lại là một kẻ lưu manh vô lại như vậy, tức đến xanh mặt, ngực kịch liệt phập phồng.

"Lăng nguyên soái." Úc Trục Thiên lúc này tiến lên một bước, trên tay dùng sức đem Hạ Thanh kéo về phía mình, lấy mình che chắn ở phía trước, rõ ràng chính là ở che chở đối phương, chẳng qua động tác nhỏ này của hắn vào giờ phút này một chút cũng không có người chú ý tới.

Tất cả mọi người đều vô ngữ nhìn trời, bọn họ tuyệt đối không muốn thừa nhận, bọn họ bị Lăng Nghị đả kích rồi, đường đường là một thống soái tối cao của Liên bang, cư nhiên giống như một gã du côn lưu manh, tiết tháo nát bét, quả thực phá vỡ tam quan của bọn họ.

"Hạ nguyên soái cũng là sốt ruột vì con, mặc kệ lệnh công tử và Hạ công tử có phát sinh quan hệ hay không, hiện tại đều không phải lúc thảo luận vấn đề này! Hoàng công tử còn ở bệnh viện sinh tử không rõ kìa!" Một câu của Úc Trục Thiên liền dời đi lực chú ý của mọi người.

Mà lúc này nghe được hai người đối thoại, Lăng Thần cũng biết Hạ Thanh hiểu lầm điều gì, hắn cong cong khóe miệng, căn bản không có ý tứ muốn giải thích, dù sao Hạ Thanh đã hiểu lầm, làm Tịch Tịch trở thành người của mình không phải càng tốt hơn sao?

Lăng Thần híp mắt, trong lòng tươi đẹp tính kế.

Mà lúc này, Hoàng Nghiệp rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, ông bị Lăng Nghị châm chọc mỉa mai tức đến sắp hộc máu, nếu không phải muốn tìm ra hung thủ làm con ông bị thương, ông mới không ở chỗ này để Lăng Nghị không chút khách khí mà chửi mắng đâu.

Hiện tại thấy tất cả mọi người đều nhìn qua, Hoàng Nghiệp mới há miệng thở dốc muốn nói chuyện, lại bị Lăng Nghị giành trước một bước, lời nói kia, khiến Hoàng Nghiệp tức giận nghẹn một búng máu trong cổ, phun, phun không ra, nuốt nuốt không trôi, thiếu chút nữa nghẹn chết.

Lăng Nghị trừng một đôi mắt to nhìn Hoàng Nghiệp cười hắc hắc, một tay vuốt cằm một bộ đầy trân thành nói: "Lão Hoàng à! với tình tình này của con ngài, ngẫm lại cũng không bằng đồ vật, ý ta là, ngài cũng đừng tìm hung thủ làm gì, người ta thay ngài dạy dỗ con trai, kia cũng là vì tốt cho ngài a! Ta dám nói, chờ con trai ngài tỉnh lại khẳng định sẽ cải tà quy chính, một lần nữa làm người!"

Mọi người đồng thời run khóe miệng vô ngữ nhìn trời: "......"

Lăng nguyên soái, ngươi nha, ngươi thật là cố ý chọc cho người ta chết không đền mạng đi! Hoàng Nghiệp bị tức giận cả người phát run, run run môi nhìn Lăng Nghị, nếu ánh mắt có thể giết người, đảm bảo Lăng Nghị đã bị thiên đạo vạn quả.

Con trai ta hiện giờ đang nằm trên giường sinh tử không rõ, bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ kìa! Theo lời ngươi, chẳng lẽ ta còn phải đi cảm ơn tên hung thủ đã biến con ta thành như tế này sao? Lăng Nghị, đầu ngươi có phải bị lừa đá hay không!

Hoàng Nghiệp rất muốn hướng về phía Lăng Nghị rít gào một trận, cũng không phải con ngươi bị biến thành như vậy, ngươi bây giờ thật đúng là đứng nói chuyện không đau eo.

Hung hăng hít vào một hơi, Hoàng Nghiệp tuyệt đối làm lơ lời Lăng Nghị nói, may là tố chất tâm lý của ông đủ cường ngạnh, bằng không đã sớm hộc máu mà chết.

Hoàng Nghiệp không để ý tới Lăng Nghị, mà là đem ánh mắt hướng tới Lăng Thần hỏi: "Lăng công tử, ta muốn hỏi một câu, khi ngươi tiến vào ghế lô có nhìn thấy hung thủ tổn thương con trai ta hay không?"

Đến bây giờ mọi người cũng không chuyển ánh mắt nghi ngờ tới trên người Hạ Thiên Tịch.

Thứ nhất, Hạ Thiên Tịch là một tên phế vật, đây là điều mà toàn bộ người ở liên bang đều biết, căn bản là không có người biết Hạ Thiên Tịch đã thi đậu vào trường Quân đội số 1.

Thứ hai, bọn họ cũng không cho rằng Hạ Thiên Tịch có năng lực này, sẽ nhẫn tâm đem một người tra tấn thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy.

Thứ ba, ngay cả bản thân Hạ Thiên Tịch còn là người bị hại, ông còn phải cho Hạ Thanh một cái công đạo kia kìa!

Cho nên, Hoàng Nghiệp liền muốn hỏi một chút người tiến vào ghế lô đầu tiên là Lăng Thần có thấy gì hay không.

Lúc trước, Hoàng Nghiệp cũng tra hỏi mấy người Thành Viễn, nhưng mấy người đó bị sợ hãi vẫn chỉ nói được ba chữ ta không biết, không hỏi được điều gì cả, ông cũng chỉ có thể đem hy vọng ký thác lên người Lăng Thần.

Lăng Thần lưu chuyển ánh mắt không chút để ý nhìn Hoàng Nghiệp một cái, cong cong khóe môi nhàn nhạt nói: "Ta không biết"

Hoàng Nghiệp nhíu mày, video theo dõi rõ ràng không nhìn thấy người tiến vào ghế lô kia, như vậy ai là người thủ đoạn tàn nhẫn thương tổn còn ông thành như vậy?

Ngay khi Hoàng Nghiệp còn muốn mở lời dò hỏi Lăng Thần, câu nói tiếp theo của Lăng Thần làm ông nháy mắt khiếp sợ không hỏi ra được lời gì.

"Bởi vì, hung thủ là ta."

Dưới sự khiếp sợ của mọi người, Lăng Thần gợi lên khóe môi chậm rãi mở miệng: "Bởi vì, hung thủ là ta."

Quả thực, ngữ khí thật khiến người chết khiếp.

Đặc biệt là Hoàng Nghiệp, tròng mắt trừng lớn hơn cả chuông đồng, biểu tình giống như bị sét đánh, sau một lúc lâu còn chưa hồi phục lại tình thần.

Đôi mắt Úc Trục Thiên lưu chuyển không chút để ý mà nhìn Lăng Thần một cái, tuy hắn không nhìn thấy thương thế của Hoàng Hưng rốt cuộc là thế nào, nhưng vừa rồi trong video hắn cũng thấy Hoàng Hưng được nhân viên y tế nâng ra khỏi phòng, ánh mắt chỉ nhìn thoáng qua mà thôi, hắn liền biết, có thể đem Hoàng Hưng thương thành như vậy tuyệt đối là một người thiết huyết tàn nhẫn tràn đầy thủ đoạn.

Muốn nói Lăng Thần là người như vậy? Đôi mắt Úc Trục Thiên hơi hơi nheo lại, tuy mới tính là thành niên, nhưng khí chất Lăng Thần trừ bỏ non nớt một chút, không có sự thành thục lão luyện của bọn họ, nhưng trong đám người cùng lứa tuổi cũng là người xuất sắc, người như vậy xác thực có cái loại thủ đoạn thiết huyết tàn nhẫn này.

Chẳng qua, Úc Trục Thiên biết, Lăng Thần đang nói dối.

Lăng Thần không thể lừa được đám người thành tinh trước mặt này, liếc mắt một cái liền có thể đoán ra, hơn nữa từ hình ảnh trong video có thể nhìn thấy, khi Lăng Thần đẩy cửa ra bên trong ghế lô đã truyền tới tiếng kêu thê lương thảm thiết, bởi vậy Úc Trục Thiên càng khẳng định Lăng Thần căn bản không phải là hung thủ.

Nhưng Úc Trục Thiên cũng không tính toán vạch trần Lăng Thần, thứ nhất ngươi có phải hung thủ hay không không liên quan tới hắn, thứ hai hắn biết Lăng Thần đang bao che cho người khác, lúc ấy trong ghế lô chỉ có Hạ Thiên Tịch và Hoàng Hưng, Hoàng Hưng vì sao biết thành như vậy phỏng chừng chỉ có Hạ Thiên Tịch biết, nếu hiện tại Lăng Thần nguyện ý chủ động thừa nhận hắn là hung thủ, chỉ cần chuyện này có thể thuận lợi giải quyết, đối với hắn cũng không có gì tổn thất, ai là hung thủ cũng không sao cả.

Mà Lăng Thần vì sao lại muốn bao che cho Hạ Thiên Tịch?

Hắn cũng nhìn thoáng qua thương thế của Hoàng Hưng, biết thương thế của Hoàng Hưng có bao nhiêu nghiêm trọng, cho dù không chết, đời này cũng chỉ có thể là một phế nhân. Hoàng Hưng thân là cháu đích tôn của Hoàng gia, Hoàng gia nếu biết người là bị Hạ Thiên Tịch thương tổn, khẳng định sẽ đại náo, bối cảnh nhà bọn họ tuy rằng giống với Hạ Thanh, nhưng bọn họ lại có ngoại thích, Hoàng Nghiệp muốn đại náo cũng chỉ cần châm chước một chút.

Hơn nữa thân là trượng phu của y, mặc kệ họa này có phải là phu nhân nhà mình gây ra hay không, hắn cũng phải đứng trước mặt phu nhân, thay y ra mặt, ngăn trở hết thảy thương tổn.

..........