Đây mới chính là vô điều kiện sủng nịnh phu nhân hắn, nếu yêu y, nến bao dung y, vạn sự đều ôm hết trên người mình.
Cho nên Lăng Thần hơi tự hỏi một chút lập tức đem sự việc đều để lên đầu mình.
Trác Viêm và Âu Dương Trần ngay lập tức trừng lớn đôi mắt, bởi vì lúc ấy bọn họ đều cùng nhau đi vào ghế lô, bên trong ghế lô Hoàng Hưng đã biến thành bộ dạng nửa sống nửa chết, sao có thể là Lăng Thần làm?
Lăng Thần híp lại mắt phượng, đôi mắt hơi hơi lưu chuyển, ánh mắt không chút để ý nhàn nhạt liếc qua Trác Viêm và Âu Dương Trần một cái, sợ tới mức hai người lập tức nuốt khiếp sợ vào trong, sau đó ánh mắt hắn lưu chuyển tới đám người Thành Viễn đang quỳ bò trên mặt đất, mấy người chỉ cảm thấy toàn bộ phía sau lưng chợt lạnh, lập tức đem đầu vùi trên mặt đất, cái gì cũng không dám nói ra.
Dù sao chỉ cần có người thừa nhận là được, bọn họ mới mặc kệ là ai thừa nhận! Huống hồ, bọn họ cũng quản không được a!
Mấy người quyết định giữ kín miệng, tuyệt đối không nói một chữ.
Cả người Hoàng Nghiệp sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại được, lập tức liền nổi giận, một khuôn mặt nhăn chặt lại, bỗng nhiên đứng dậy hung hăng chụp vỡ cái bàn bên cạnh, cái bàn lập tức trở thành pháo hôi tan thành cặn bã.
Hoàng Nghiệp phẫn nộ chỉ vào Lăng Thần mắng to: "Lăng tiểu tử, con ta từ xưa tới nay không thù không oán, ngươi cư nhiên hạ độc thủ với con ta như vậy, hôm nay nếu ngươi không cho ta một cái công đạo, ta sẽ cho ngươi cũng biến thành giống như con ta vậy."
Vừa nghe nói Lăng Thần là hung thủ, Hoàng Nghiệp cũng không suy nghĩ nhiều, rõ ràng nhiều chi tiết đáng ngờ như vậy liền bị ông xem nhẹ.
"Lão tử còn chưa chết đâu, Hoàng Nghiệp ngươi dám can đảm trước mặt lão tử bắt nạt con lão tử, ngươi là có ý gì!" Từ trước nay Lăng Nghị chưa từng làm việc bao che cho con như này, đây vẫn là lần đầu tiên cư nhiên có người dám ở trước mặt hắn bắt nạt con hắn, hắn sao có thể để yên?
Lăng Nghị lập tức đứng ra chỉ vào Hoàng Nghiệp, thanh âm không giận tự uy nói: "Hoàng Nghiệp, con trai ta dạy dỗ con trai ngươi, cũng là trừng phạt đúng người đúng tội, nếu không phải con ngài làm ra cái việc không phải của con người như vậy, con trai ta sẽ bênh vực kẻ yếu mà giáo huấn con trai ngươi sao?"
Trước tên mồm miệng độc như Lăng Nghị, đen cũng có thể được hắn nói thành trắng, người chết cũng có thể được hắn nói thành sống.
Khóe miệng mọi người đồng thời run rẩy, bọn họ thật rất là bội phục Lăng nguyên soái, ngươi nhìn xem lời này nghe thực hảo! Con trai người ta là trừng phạt đúng tội, con của ngươi chính là lo lắng chuyện bất công của thiên hạ, vì dân trừ hại.
Lăng nguyên soái, ngươi quả thực là lưỡi như hoa sen nha! Nở cũng quá rực rỡ rồi. Mọi người đều không đành lòng mà nhìn Lăng Nghị vô lại như vậy, quả thực khiến cho tam quan của bọn họ nát bét đầy đất.
"Ngươi ngươi ngươi......" Hoàng Nghiệp tức giận trừng mắt với Lăng Nghị, bị Lăng Nghị nói cho tức đến không phun ra được chữ nào.
"Phụ thân, con không phải là lo lắng chuyện bất công của thiên hạ." Lăng Thần chậm rì rì mở miệng.
"Nga...... Đó là làm gì?" Lăng Nghị quay đầu nhìn về phía con trai nhà mình, chớp chớp mắt khó hiểu dò hỏi.
Lăng Thần gợi lên khóe miệng, cười đến xuân phong nhộn nhạo nói: "Phụ thân, Tịch Tịch là người con nhận định, y chính là tức phụ của con, cũng là con dâu của người, nhưng tên Hoàng Hưng kia cư nhiên dám mơ tưởng đến tức phụ của con, còn dám hạ dược cưỡng bách y, con chỉ là xuất đầu thay tức phụ của con." Lăng Thần nói, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn Hoàng Nghiệp đang tức giận thiếu chút nữa muốn chết, nhếch lên khóe môi mang theo châm biếm: "Dám can đảm ra tay với tức phụ của ta, ta không giết gã là đã thủ hạ lưu tình, phụ thân, Tịch Tịch hẳn là tỉnh rồi, nơi này liền giao cho người, con đi trước."
"Được được, đi nhanh đi!" Lăng Nghị lập tức xua tay, còn một bộ lời nói thấm thía dặn dò: "Gặp tức phụ con phải hảo hảo mà an ủi, đừng khiến cho y thương tâm, con yên tâm, nếu y đã trở thành con dâu ta, ta nhất định sẽ vì y lấy lại công đạo."
Lăng Nghị một tay vỗ ngực trịnh trọng bảo đảm.
Lăng Thần gật gật đầu, lập tức rời đi.
"A, đúng rồi, con trai, tức phụ của con không bị tên hỗn trướng kia chiếm tiện nghi chứ?" Lăng Nghị nghĩ tới điểm này mau chóng hỏi.
"Không có, chỉ là hiện tại y cảm xúc vẫn chưa ổn định." Biết tính cách phụ thân nhà mình, cái miệng kia tuyệt đối có thể nói đến người chết biến thành người sống, đem người sống tức giận mà chết, Lăng Thần lập tức đem sự tình hướng đến chiều nghiêm trọng mà nói: "Nếu không phải con đúng lúc đuổi tới, con dâu người đã có thể bị người khác khi dễ."
"Hừ, dám khi dễ con dâu ta, lão tử nhất định sẽ không dễ dàng buông tha hắn." Lăng Nghị vẻ mặt hung ác nói, dứt khoát xua tay bảo Lăng Thần rời đi: "Được rồi, con mau trở về bồi tức phụ của con đi, nơi này có lão tử làm chủ, ta nhất định sẽ thay tức phụ của con lấy lại công bằng."
Lăng Thần gợi lên khóe môi, lập tức rời đi.
Mà Lăng Nghị lúc này càng trở nên có lý hơn, một tay chỉ vào mặt Hoàng Nghiệp mắng to: "Hay cho ngươi lão Hoàng Nghiệp, cũng quá khinh người quá đáng, cư nhiên dám bắt nạt lên đầu người của Lăng Nghị ta, ngươi cho Lăng Nghị ta dễ bị bắt nạt lắm sao? Ngươi nghe con trai ta nói rồi đấy, con dâu của ta hiện tại cảm xúc không ổn định, nếu con dâu ta có chuyện gì, lão tử sẽ không dễ dàng tha cho ngươi."
Mọi người quả thực muốn chọc mù cả mắt cho xong, vị Lăng nguyên soái này, mở miệng cũng quá lợi hại đi.
Con trai người ta còn đang nửa sống nửa chết nằm ở bệnh viện người không ra người quỷ không ra quỷ kia kìa, con dâu ngươi cũng chỉ là cảm xúc không ổn mà thôi!
Này có thể so sánh với người ta được sao? Có thể sao có thể sao?
Huống hồ, cha ruột người ta còn đang ở chỗ này chưa lên tiếng đâu, ngươi một bộ vênh váo tự đắc có phải là quá bao đồng hay không?
Nhưng Lăng Nghị là một kẻ rất không có loại cảm giác nhận thức này, giận trừng mắt thúc giục Hoàng Nghiệp: "Mau lên, mau nói sẽ bồi thường tiền thiệt hại tinh thần cho con dâu ta như thế nào đây? Lão tử còn phải cho con dâu của ta một cái công đạo kìa!"
Hoàng Nghiệp bị chọc tức đến giận trừng mắt nhìn Lăng Nghị, toàn thân run rẩy, môi khép mở không nói nên lời...
Mắt thấy Hoàng Nghiệp biểu tình sắp bị tức chết, nhưng Lăng Nghị lại không có chút tự giác, tiếp tục không bỏ qua kêu la: "Lão tiểu tử, ngươi rốt cuộc có cho ta một câu nói hay không? Bằng không đừng trách Lăng Nghị ta trở mặt không biết ngươi, dẫn người vây quanh Hoàng gia ngươi."
Nghe mấy lời này, nào có phong phạm của một vị nguyên soái chứ?
Này rõ ràng là một binh lính càn quấy không nói đạo lý!
Phốc ――
Hoàng Nghiệp nhịn nửa này cũng không nhịn nổi, rốt cuộc hộc máu, sau đó mắt nhắm lại, thân thể thẳng tắp ngã ra sau.
Vì không có người tiếp đỡ, ông liền thực bi ai mà ngã trên mặt đất.
Mọi người đồng loạt hắc tuyến đầy trán, khóe miệng run rẩy nhìn Lăng Nghị, Lăng nguyên soái, ngươi thật sự có bản lĩnh tức chết người không đền mạng mà!
Bên này binh hoảng mã loạn, bên kia Lăng Thần sau khi trở về ghế lô, Hạ Thiên Tịch được hắn đặt trên ghế sofa trong ghế lô, trên người mặc áo ngoài của hắn.
Lăng Thần đi tới, ánh mắt ôn nhu như nước nhìn người đang ngủ say, ngồi xổm xuống bên cạnh đầu Hạ Thiên Tịch, vươn tay đẩy sợi tóc dính trên má y ra, dưới ánh đèn neon u ám, khuôn mặt Hạ Thiên Tịch cũng không rõ ràng, nhưng Lăng Thần thấy, ánh mắt lại càng ôn nhu, ôm lấy y nhẹ nhàng hôn hôn trán y, thấy y cũng không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, mình cũng nên canh giữ bên người y.
Sau khi hắn ôm Hạ Thiên Tịch vào ghế lô này, hắn cũng không phát sinh quan hệ gì với Hạ Thiên Tịch.
Tuy lúc ấy Hạ Thiên Tịch trúng dược, thần chí không rõ ràng, thân thể bị dược hiệu khống chế, mà người mình thích đang ở trong lòng mình còn tận khả năng khiêu khích mình, này đối với Lăng Thần mà nói là một dụ hoặc cực lớn, muốn khống chế cũng không phải dễ dàng như vậy.
Nhưng là, hắn lại cứng rắn nhịn xuống.
Không phải hắn không muốn Hạ Thiên Tịch, mà là hắn không muốn mình và Hạ Thiên Tịch trải qua lần đầu trong hoàn cảnh Hạ Thiên Tịch bị người hạ dược như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không nhân cơ hội để có được Hạ Thiên Tịch.
Cũng bởi vì hắn đủ yêu y, cho nên hắn mới không muốn lần đầu tiên của hai người lưu lại bất cứ hồi ức không tốt đẹp nào, cũng không muốn trong tình huống Hạ Thiên Tịch không biết gì thuộc về hắn.
Cho nên, Lăng Thần chịu đựng khổ sở mà người thường khó thể chịu đựng được, giúp Hạ Thiên Tịch giải quyết, chính mình thiếu chút nữa lại dục hỏa đốt người, nhưng, khi hắn nhìn thấy dung nhan đang ngủ say trên sofa này, hắn lại cảm thấy hết thảy đều thực thỏa mãn.
Như vậy là được, sẽ không tổn thương người mà hắn yêu.
Ngày hôm sau, Hạ Thiên Tịch tỉnh lại, đầu còn có điểm hơi đau, y lắc lắc đầu vài cái, bên trong ghế lô thực tối tăm, Lăng Thần đã tắt đi ánh đèn neon, chỉ còn lại ánh đèn miễn cưỡng có thể nhìn được.
Hạ Thiên Tịch chớp chớp mắt, đầu óc thanh tỉnh vài phần, vừa mở mắt liền thấy được được khuôn mặt gần trong gang tấc,Hạ Thiên Tịch ngẩn người, nháy mắt nhớ tới khuôn mặt này là của ai.
Y nhớ rõ hôm qua Lăng Thần đã tới, tuy khi đó thần trí y đã không rõ ràng, nhưng y nhớ rõ chóp mũi ngửi thấy hương vị quen thuộc, đó là hương vị chỉ có thể phát ra từ người Lăng Thần, mát lạnh, tựa hồ là một mùi thơm của cỏ cây, nhàn nhạt như có như không, nếu không phải tiếp xúc thân mật với hắn, căn bản là không ngửi được trên người hắn cư nhiên lại có loại mùi hương nhàn nhạt này.
Tròng mắt Hạ Thiên Tịch quay tròn chuyển động một vòng liền biết bản thân còn đang ở trong ghế lô của Blues chưa đi ra ngoài, mà y ngủ ở trên sofa còn Lăng Thần thì ngồi dưới đất canh giữ bên người y.
Tuy ngày hôm qua thần chí của y không rõ ràng, nhưng y nhớ mang máng, giữa hai người bọn họ không có phát sinh bất cứ quan hệ gì, Lăng Thần căn bản là không nhân cơ hội thượng y, hắn chỉ dùng miệng mình giúp y phát tiết tới hai lần, sau đó mình liền ngủ mất, hiện tại nhìn bản thân mặc quần áo chỉnh chỉnh tề tề, liền biết giữa hai người bọn họ không có phát sinh quan hệ.
Hạ Thiên Tịch giờ phút này thật đúng là không biết trong lòng mình nghĩ gì, theo lý thuyết, nếu Lăng Thần thật sự thích mình, ở tình huống như ngày hôm qua, hắn không thể nào nhịn được, làm một người quân tử không chiếm lấy mình. Nếu nói Lăng Thần là quân tử, Hạ Thiên Tịch tuyệt đối không tin, ai cũng có thể trở thành quân tử, riêng Lăng Thần tuyệt đối không có khả năng trở thành quân tử.