Buổi tối, Thượng Quan Tử Ngọc đút sữa cho Tiểu Báo tử lại chơi với bé một hồi, nhóc con bắt đầu mệt rã rời, Thượng Quan Tử Ngọc ôm nhóc con tới trên giường nhỏ, đắp chăn cho bé, nhẹ giọng dỗ nhóc con ngủ.
Tiểu Báo tử ngủ xong, Thượng Quan Tử Ngọc quay về gian ngoài đọc sách, nhưng tối nay y xem sách cũng rất không chuyên tâm, nhớ lại Ân đế nói chuyện “Hẹn hò”, cũng không biết Bệ Hạ có phải nói chơi hay không.
Không quá bao lâu, Ân đế quả nhiên quay về, trong tay còn cầm một bình rượu nhỏ, hưng phấn đi vào cung điện, vừa thấy Thượng Quan Tử Ngọc bèn nói: “Tử Ngọc, chúng ta đi hẹn hò đi.”
Mấy nha hoàn bên cạnh đều che miệng cười trộm, Thượng Quan Tử Ngọc bất giác xấu hổ, trên mặt giống như sắp thiêu cháy, người này làm sao nói chuyện không cố kỵ gì thế.
Ân đế không chút tự giác, còn bảo Lục La và Hồng Thường đi chuẩn bị chút điểm tâm hoa quả khô, dùng hộp thức ăn đựng để đợi chút nữa có thể ăn đêm.
“Đêm nay trời lạnh, Tử Ngọc mặc quá mỏng rồi.” Ân đế nhìn y phục trên người Tử Ngọc, nhíu nhíu mày, thả bình rượu xuống, tự mình bước nhanh vào nội thất cầm chiếc áo choàng dày ra khoác trên người Thượng Quan Tử Ngọc, thắt dây cho y.
“Chúng ta đi thôi.” Ân đế nhìn y, tâm ý viên mãn nói.
Lục La và Hồng Thường đi theo hai người ra cửa, vốn muốn xách hộ Đế Hậu hai người hộp đồ ăn và bình rượu lại bị Ân đế ngăn cản, hắn hôm nay muốn hai người đơn độc với Tử Ngọc, không muốn có bất cứ ai đến gây trở ngại cho bọn họ.
Ân đế xách bình rượu, cầm hộp đồ ăn, thế mà còn có thể dành một tay kéo Thượng Quan Tử Ngọc, Đế Hậu hai người không cho bất cứ ai đi theo, một đường nắm tay tản bộ đi tới Ngự Hoa Viên.
Lúc này đúng là lúc trăng lên giữa trời, có bài thơ: “Trăng lên đầu cành liễu, người hẹn cuối hoàng hôn.” trái lại thật ra có chút ăn khớp với tình cảnh của Đế Hậu hai người lúc này. Bởi vì gần tới đêm Trung thu trăng tròn, trăng tối nay cũng phá lệ sáng ngời, chỉ là vầng trăng tròn còn thiếu một góc.
Ánh trăng như thanh tẩy, chiếu sáng khắp Ngự Hoa Viên, ngược lại không cần lo lắng vấn đề không nhìn thấy.
Một đường hai người đi tới, Thượng Quan Tự Ngọc phát hiện xung quanh thế mà không có lấy một thị vệ, nghĩ ra Bệ Hạ chắc đã điều thị vệ trên con đường này đi hết rồi, lúc này là thật sự biến thành hai người bọn họ ở chung đơn độc, xem ra người này đã chuẩn bị từ lâu.
Ân đế kéo y đi thẳng tới đình bát giác ở giữa hồ, đặt rượu và đồ ăn xuống bàn đá, Ân đế ôm vai Tử Ngọc, hai người dựa gần ngồi ở cạnh bàn đá.
“Đình này gọi là ‘Vọng nguyệt đình’, là phụ hoàng sai người tu sửa, lúc người tại thế thường xuyên cùng mẫu hậu tới đây ngắm trăng chơi cờ gì đó, Trẫm cũng muốn noi theo phụ hoàng và mẫu hậu, cùng Tử Ngọc bạch đầu giai lão, tình ý miên man.” Ân đế nắm lấy tay người bên cạnh, ánh mắt vô cùng nghiêm túc và chuyên chú.
Trong lòng Thượng Quan Tử Ngọc rung động một trận, đôi mắt đẹp không nhịn được nổi một tầng hơi nước, nắm lại tay Ân đế, cười nhạt gật gật đầu.
Ân đế cười, lại gần hôn một cái lên khoé miệng y, buông tay đối phương, mỹ mãn nói: “Tử Ngọc, hôm nay Trẫm cực kì cao hứng, chúng ta dứt khoát không say không về, thế nào?”
Thượng Quan Tử Ngọc muốn nói mình tửu lượng không tốt, nhưng nhìn thấy người này biểu cảm cả mặt cao hứng, không đành lòng mở miệng, bản thân đợi chút nữa uống ít đi là được.
Ân đế vừa thấy vẻ mặt y thì biết y đang nghĩ cái gì, cười nói: “Yên tâm đi Tử Ngọc, rượu này là hoa quế nhưỡng Trẫm cất giấu đã lâu, hương vị cực ngon, không phải là rượu mạnh gì.”
Nói xong, Ân đế liền thuận tay mở bình rượu ra, lập tức một cỗ mùi hương thanh thanh xông vào mũi, thấm vào ruột gan, khiến người ứa nước miếng, yết hầu phát ngứa.
“Thơm quá!” Thượng Quan Tử Ngọc không nhịn được tán thưởng một câu.
Ân đế cười, nói: “Uống vào càng thơm.” Nói xong, từ hộp đồ ăn lấy ra hai chung rượu bạch ngọc không lớn không nhỏ, cầm bình rượu đổ hai chén hoa quế nhưỡng.
“Tử Ngọc có thể nếm trước một ngụm.” Ân đế cười nhạt đẩy một chén trước mặt Thượng Quan Tử Ngọc, trong ánh mắt còn mang theo chút mong đợi.
Thượng Quan Tử Ngọc gật đầu, bưng chung rượu lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, chất lỏng mát lạnh thơm ngọt vào miệng trong nháy mắt, Thượng Quan Tử Ngọc liền cảm thấy hoa quế nhưỡng này không phải rượu mà hơn hẳn rượu, rượu bình thường trong veo, rượu này sền sệt; rượu bình thường cay cay, rượu này ngòn ngọt.
Dẫn đến việc y không nhịn được lại nhấp nhiều thêm vào ngụm mới bỏ chung rượu xuống, khen: “Quả thực là rượu ủ khá ngon, hơn nữa không cay chút nào, phần lớn người đều có thể uống.”
Trong mắt Ân đế hàm chứa ý cười, lại rót đầy rượu vào chung rượu của y “Nếu thích, Tử Ngọc uống nhiều chút.” Uống say mới tốt.
Dưới ánh trăng sáng trong, hai người ngồi trong đình tán chuyện phẩm rượu, bốn phía đều là hồ nước, một trận gió thoải mái đánh úp lại, đầu óc Thượng Quan Tử Ngọc dần dần trở nên hỗn độn cũng thanh tỉnh một chút, y chỉ cảm thấy ở dưới bầu không khí và hoàn cảnh thế này, là rượu không say người tự say.
“Tử Ngọc, có phải không thoải mái hay không? Ăn chút điểm tâm đi.” Ân đế thấy bộ dạng đối phương hơi hoảng hốt, trong lòng có chút lo lắng.
Thượng Quan Tử Ngọc xoa xoa trán, cảm thấy đầu có chút say, trong lòng y buồn bực, chỉ là uống mấy chung hoa quế nhưỡng mà thôi, không tới mức say đi.
Y không biết là loại hoa quế nhưỡng này tuy rằng không cay giống như rượu bình thường nhưng tác dụng chậm rất mạnh, giống như Thượng Quan Tử Ngọc kiểu người bình thường rất ít uống rượu mà nói, vài chén là đủ say.
“Tử Ngọc?” Ân đế ở một bên nhẹ giọng hô một tiếng, Thượng Quan Tử Ngọc xoay mặt nhìn về phía hắn, sợi dây trong đầu Ân đế tức thì đứt đoạn, quả thực là quá đẹp rồi!
Tử Ngọc vì say rượu mà hai má đỏ hồng, tựa như tuyết trắng xoá bên cạnh gốc hoa mai, đỏ gãi đúng chỗ ngứa. Ánh mắt cũng mê man, trong đôi mắt đẹp còn ẩn ẩn hơi nước, môi hồng rằng trắng, thật sự là diễm lệ vô song!
Ánh mắt Thượng Quan Tử Ngọc mê ly nhìn nam nhân anh tuấn vô cùng trước mặt, nhíu lông mày thanh tú nói: “Bệ Hạ, ta thật khó chịu” trong giọng điệu còn mang chút ý làm nũng.
Ân đế lập tức bịt mũi, hít thở sâu mấy hơi, hắn làm thế nào cũng không nghĩ tới Tử Ngọc uống rượu say sẽ mê người như thế! Điều này khiến cho hắn vốn có “ý đồ gây rối” làm sao giữ nổi?!
“Tử Ngọc ngoan, Trẫm mang ngươi về cung nghỉ ngơi.”
Ân đế thuận tay kéo vai Tử Ngọc, để người dựa vào trong lòng hắn, Thượng Quan Tử Ngọc lúc này thần chí có chút không rõ, hơn nữa bên cạnh là người này, y rất yên tâm ở trong lồng ngực đối phương nhắm mắt lại.
Ân đế một phen bế y lên, bọc áo choàng trên người Tử Ngọc lại, cũng không quan tâm đồ vật trên bàn, ôm lấy người đi nhanh ra khỏi Ngự Hoa Viên.
Hắn hiện giờ trái lại không có bao nhiêu tâm tư kiều diễm, đêm muộn sương nặng, thời tiết lại lạnh, hắn sợ Tử Ngọc ở ngoài ngủ sẽ lạnh.
Ân đế ôm người quay về Vị Ương Cung, cởi áo ngoài nhét vào trong chăn, nhìn dung nhan đối phương ngủ say, Ân đế âm thầm thở dài ở trong lòng, sớm biết tửu lượng Tử Ngọc kém như thế này thì nên để y uống ít mới phải.
Hắn chưa cầm thú tới mức động tay động chân với Tử Ngọc đang ngủ say, Ân đế sâu kín thở dài, thật là đáng tiếc cho bình hoa quế nhưỡng của hắn nha.
Ân đế nhìn người trên giường, vô cùng oán niệm gọi nha hoàn bưng một chậu nước nóng tới, thấm ướt khăn vải xong thì lau tay và mặt cho Tử Ngọc say rượu đang ngủ, vốn muốn thay y phục cho y nhưng lại sợ làm y tỉnh, chỉ đành thôi. Ân đế tự mình nhanh chóng tắm rửa một phen rồi lên giường ôm Hoàng hậu nhà mình đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thượng Quan Tử Ngọc mơ mơ màng màng từ trong giấc mộng tỉnh lại, nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ, ý thức còn có chút mông lung.
Không biết nha hoàn nào mở cửa sổ trong điện ra, từng trận mùi hương hoa quế theo gió bay vào, Thượng Quan Tử Ngọc ngửi thấy mùi hương quen thuộc, bỗng nhiên nhớ tới sự tình tối hôm qua.
Y chỉ nhớ Bệ Hạ kéo y tới Ngự Hoa Viên phẩm rượu, rượu đó uống rất ngon, là hoa quế nhưỡng cất giấu đã lâu, chuyện sau khi y không nhịn được uống nhiều thêm vài chung thì không nhớ được chút gì cả.
Thượng Quan Tử Ngọc cúi đầu nhìn, lí y y mặc trên người vẫn giống hôm qua, như thế này xem ra tối hôm qua y dường như còn chưa tắm gội, tới y phục còn chưa thay thì ngủ mất.
Thượng Quan Tử Ngọc hãy còn nghĩ tới nhân quả trước sau, không khỏi cười ra tiếng, Bệ Hạ lần này trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Buổi trưa, Ân đế về Vị Ương Cung dùng bữa, Thượng Quan Tử Ngọc ngồi bên cạnh hắn, đơm cho Ân đế một bát canh xương bò, trong lòng Ân đế mỹ mãn, cầm muỗng bắt đầu uống.
Lúc này, Thượng Quan Tử Ngọc lại bỗng nhiên nói: “Hoa quế nhưỡng hôm qua uống rất ngon, không biết Bệ Hạ còn không?”
Một ngụm canh trong miệng Ân đế tí thì phun ra, may mà hắn vẫn còn nhớ bản thân là đế vương, phải thời khắc duy trì hình tượng cao quý của đế vương, không dễ gì nuốt canh xương bò xuống bụng, Ân đế có phần xấu hổ liếc nhìn người bên cạnh.
“Hoa quế nhưỡng tuy ngon nhưng chung quy là rượu, uống nhiều không tốt với thân thể, Tử Ngọc về sau vẫn là ít uống rượu đi.” Ân đế trái với lòng khuyên bảo.
Thượng Quan Tử Ngọc cười cười, cũng không nói toạc ra, tự mình dùng cơm, Ân đế tự biết đuối lý, vô cùng ân cần gắp cho y đủ loại thức ăn, còn đơm bát canh tự mình bưng đến trước mặt y. Ý tứ lấy lòng vô cùng rõ ràng.
Thượng Quan Tử Ngọc từ trước tới giờ chưa thấy qua bộ dạng Ân đế chột dạ lại siểm nịnh như thế, không nhịn được bật cười, vươn tay gắp một đũa thị bò đút cho hắn “Bệ Hạ ăn cơm tử tế đi.”
Ân đế miệng nhai thịt bò, ầm thầm thở một hơi, xem ra Tử Ngọc không giận hắn, thật sự là quá tốt!
Biết Thượng Quan Tử Ngọc không giận mình, trong lòng Ân đế lại có suy tính mới, thấy Tử Ngọc lại bắt đầu vây quanh Tiểu Báo tử, Ân đế cọ tới bên cạnh người ta, ôm Tiểu Báo tử sang một bên, để bé tự mình chơi.
“Tử Ngọc, ngày mai chúng ta ra ngoài cung cưỡi ngựa đi, Trẫm dạy ngươi cưỡi ngựa.” Ân đế nói.
Thượng Quan Tử Ngọc nghi ngờ liếc nhìn hắn “Bệ Hạ lần này lại muốn làm gì?”
“Đương nhiên là tiếp tục cuộc hẹn hò của chúng ta.” Ân đế một bộ nghiêm trang nói.