Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn

Chương 77



Tối hôm qua Ân đế cuối cùng như ý nguyện hung hăng lăn lộn Hoàng hậu nhà mình một đêm, ngày hôm sau chưa sáng liền bò dậy đi thượng triều, cả người thần thanh khí sảng, bộ dạng lười biếng nghiêng người dựa trên long ỷ kia giống như một con báo ăn no thoả mãn.

Có điều chỉ khổ Thượng Quan Tử Ngọc vẫn ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao cũng còn không dậy được, hữu khí vô lực nằm trong ổ chăn, thần sắc mệt mỏi bất kham, toàn thân trên dưới đều không có một chỗ da thịt hoàn hảo.

Thượng Quan Tử Ngọc nhíu lông mày đẹp, âm thầm nghĩ: Về sau nhất định không thể để Bệ Hạ “đói” quá lâu, nếu không tinh lực quá tràn đầy, y thực sự không chống đỡ được, nam nhân dục cầu bất mãn thật sự quá đáng sợ!

Chống giường nửa ngồi dậy, Thượng Quan Tử Ngọc cảm thấy thân thể trái lại nhẹ nhàng khoan khoái, eo lưng cũng không phải đặc biệt nhức mỏi, có lẽ là Bệ Hạ trước khi đi giúp y rửa sạch qua, thuận tiện xoa bóp một phen.

Nghĩ tới đây, khoé miệng Thượng Quan Tử Ngọc mang theo ý cười, mặc y phục xong liền xuống giường. Mấy ngày nay bị Bệ Hạ làm ầm ĩ cũng không sao quan tâm nhóc con, cũng không biết nhóc con có cáu kỉnh hay không.

Thượng Quan Tử Ngọc ra nội thất vừa nhìn thì thấy nhóc con đang ngồi trên nhuyễn tháp, trước mặt bày một đống đồ chơi lớn, một nhóm tiểu nha hoàn vây quanh bên cạnh bé, thay phiên chơi đùa với bé.

Nhóc con cũng không sợ người lạ chút nào, vừa nhìn thấy nhiều tỷ tỷ xinh đẹp như thế thì vui vẻ, gặp ai cũng cười khanh khách, chọc cho tiểu nha hoàn kia phồng quai hàm, vẻ mặt kích động “Nha! Tiểu Thái tử thật sự quá đáng yêu!”

Thượng Quan Tử Ngọc nhàn nhạt cười, cũng không đi quản các nàng, tự mình đi rửa mặt.

Y dậy có chút muộn, bây giờ đã là gần trưa, rất nhanh liền có thể dùng bữa trưa rồi. Lục La búi tóc cho y, hỏi y có muốn ăn trước gì không, Thượng Quan Tử Ngọc xua xua tay, nói đợi tí nữa trực tiếp dùng bữa trưa là được.

Không qua bao lâu, Ân đế quay về thấy Tiểu Báo tử nằm trên nhuyễn tháp cong mông cười với hắn thì đi qua ôm nhóc con lên, hung hăng hôn vài cái trên khuôn mặt nhỏ thịt mum múp.

Nhìn thấy Thượng Quan Tử Ngọc y phục chỉnh tề từ trong phòng bước ra, Ân đế còn có chút kinh ngạc “Tử Ngọc, sao không ngủ thêm? Thân thể của ngươi”

Thượng Quan Tử Ngọc mặt hơi ửng đỏ trừng mắt liếc hắn “Ta không có chuyện gì, cứ luôn nằm trên giường dù sao cũng rất khó chịu.”

Ân đế nhướng mày, chẳng lẽ nói hắn tối hôm qua vẫn không đủ nỗ lực?!

Lúc này, Lục La đi tới hỏi Ân đế khi nào truyền thiện, Ân đế vung tay áo “Bây giờ truyền luôn đi, Trẫm đói không chịu được.” Lục La nhịn cười đồng ý lui xuống.

Ân đế mấy ngày trước chịu phong hàn, không thể ăn đồ ăn dầu mỡ cay nóng, nhưng Ân đế từ nhỏ thiên về thức ăn mặn cay, liên tiếp ăn vài ăn mấy ngày đồ ăn thanh đạm vô vị, hắn bây giờ rất muốn ăn thịt.

Bởi vậy, hắn bệnh vừa khỏi liền gấp không nhịn được bảo Ngự Thiện Phòng làm nhiều chút đồ ăn hắn bình thường thích ăn, đầu bếp Ngự Thiện Phòng phần lớn đều ở trong hoàng cung nửa đời người, biết rõ khẩu vị của Ân đế.

Vì vậy, Thượng Quan Tử Ngọc ngồi trước bàn ăn thì thấy nha hoàn bưng lên một bàn thức ăn, tất cả đồ ăn đều cho nhiều ớt cay, một mảnh đỏ hồng, đương nhiên cũng có đồ ăn thanh đạm đặc biệt chuẩn bị cho Thượng Quan Tử Ngọc.

Thượng Quan Tử Ngọc nhìn gà xào ớt, cá cay tê, sườn xào xả ớt, gân hươu xào xả ớt gì đó, trong lòng có chút hoảng sợ.

“Bệ Hạ, phong hàn của người vừa khỏi, ăn nhiều đồ ăn cay dầu mỡ thế này có phải không tốt hay không?” Thượng Quan Tử Ngọc ngửi mùi ớt xông vào mũi, không khỏi lo lắng nói.

Ân đế xua tay “Chỉ là chịu chút phong hàn mà thôi, Trẫm sớm đã khỏi rồi, mấy ngày nay ăn đồ ăn thanh đạm nhạt nhẽo, thực sự là ăn ngấy rồi, đương nhiên, bát canh cá kia của Tử Ngọc Trẫm cho dù như thế nào cũng ăn không chán.” Ân đế nói rồi còn không quên lấy lòng Hoàng hậu nhà mình một phen.

Thượng Quan Tử Ngọc trừng hắn, cũng biết mấy ngày nay hắn nhẫn vất vả bèn cũng tuỳ hắn, bản thân cũng nhịn không được nếm vài món. Kết quả chính là cơm còn chưa ăn một miếng, cả một bình trà lại bị một mình Thượng Quan Tử Ngọc toàn bộ uống hết.

“Sao lại cay như thế này?” Thượng Quan Tử Ngọc liều mạng hút khí lạnh.

Ân đế cười nhìn bộ dạng đôi môi y ăn ớt cay đỏ rực, liều mạng thè lưỡi ra quạt gió, không hiểu sao cảm thấy đáng yêu vô cùng, hận không thể gặm mấy cái lên đôi môi đỏ tươi kia.

“Tử Ngọc đừng ăn những cái này, nếm thử món Phật khiêu tường và cánh gà kho, là Trẫm đặc biệt phân phó Ngự Thiện Phòng làm cho Tử Ngọc, thân thể ngươi cần phải bồi bổ cho tốt.” Ân đế nói rồi gắp vài đũa Phật khiêu tường đặt vào trong bát Thượng Quan Tử Ngọc.

Thượng Quan Tử Ngọc đỏ mặt, cầm đũa yên lặng ăn Phật khiêu tường trong bát, một bên không quên gắp cho Ân đế vài món hắn thích ăn.

Ân đế liếc nhìn một bàn lớn đồ ăn trước mắt, bỗng chốc cảm thấy chỉ hai người bọn họ ăn có chút lãng phí, hắn phải làm một đế vương anh minh, không thể xa xỉ như thế.

Vì vậy, Ân đế gọi người kêu Liễu Tịch và Bách Lý Hiên tới, Liễu Tịch bình thường nói mình là loại “không cay không vui”, hôm nay khiến y ăn đã nghiền đi.

Liễu Tịch túm cánh tay Bách Lý Hiên kéo người vào, vừa nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn đỏ hồng, lập tức mắt đều nhìn thẳng, màu sắc đồ ăn của Hoàng đế Bệ Hạ hôm nay không tồi, quả thực giống như là đặc biệt làm cho y ăn.

“Đều ngồi xuống đi, dùng bữa trưa xong Trẫm còn có việc muốn thương lượng với Bách Lý Hiên nữa.” Ân đế nói với hai người.

Liễu Tịch túm Bách Lý Hiên ngồi xuống, không khách khí chút nào cầm lấy đũa bắt đầu ăn, mọi người cười cười rồi cũng lười quản y. Cuối cùng, cả một bàn cay không tưởng cơ hồ đều vào bụng Ân đế và Liễu Tịch, Bách Lý Hiên không thích ăn cay, chỉ gắp vào đũa, Thượng Quan Tử Ngọc là hoàn toàn không thể ăn cay.

4 người dùng bữa trưa xong, uống vài ngụm trà, còn chưa vội thì thấy một tiểu thái giám vội vã rối loạn chạy vào, nhìn thấy Ân đế liền trực tiếp hô “Vạn tuế”.

Lông mày Ân đế không khỏi giật giật, hỏi tiểu thái giám đã xảy ra chuyện gì?

Tiểu thái giám dùng ống tay áo to rộng của mình vuốt mồ hôi trên trán, ấp úng nói: “Hồi, hồi bẩm Bệ Hạ, là Tiêu đại nhân đẩy mạnh Cao đại nhân xuống hồ trong Ngự Hoa Viên, Lưu công công bảo tiểu nhân tới bẩm báo Bệ Hạ.”

“Cái gì?” 4 người Ân đế trăm miệng một lời kêu, đây rốt cuộc là tình huống gì?

“Vậy Cao Thắng bây giờ sao rồi?” Ân đế nhíu lông mày hỏi tiểu thái giám.

“Cao đại nhân đã được chúng thị vệ cứu lên, bây giờ đang nằm trên ghế đá trong đình, đã phái người đi gọi thái y rồi.” Tiểu thái giám còn buồn bực, Tiêu đại nhân bình thường là người khiêm tốn lễ nghi như thế, làm sao sẽ vươn tay đẩy Cao đại nhân vào trong hồ chứ.

“Ngươi dẫn đường, Trẫm đi xem xem rốt cuộc là có chuyện gì.” Ân đế nói với tiểu thái giám.

Tiểu thái giám đáp một tiếng, lập tức từ trên đất bò dậy, 3 người Thượng Quan Tử Ngọc cũng đi theo Ân đế, đám người Ân đế đi theo tiểu thái giám một đường tới Ngự Hoa Viên.

Ở một bên đình cạnh hồ, Cao Thắng nôn ra vài ngụm nước hồ xong, người lập tức thanh tỉnh lại, lúc này nằm trên ghế đá, ánh mắt mang theo uỷ khuất và lấy lòng nhìn Tiêu Phóng Hạc đứng ở ngoài đình, một bên cố làm ra vẻ hừ hừ nơi này khó chịu, chỗ kia khó chịu.

Tiêu Phóng Hạc quay đầu liếc nhìn hắn, ánh mắt nhàn nhạt, lời gì cũng chưa nói.

Lúc này, đám người Ân đế vội vã tới, Tiêu Phóng Hạc thấy Ân đế, vội vàng tiến lên hành lễ, Ân đế bảo hắn đứng dậy, hoài nghi nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao hạ nhân nói là Tiêu đại nhân đẩy Cao Thắng xuống hồ?”

Đám người Ân đế đều hiểu biết tính cách làm người của Tiêu Phóng Hạc, nghĩ thế nào cũng cảm thấy y không thể nào làm ra sự tình như này, huống hồ bình thường Cao, Tiêu hai người như hình với bóng, quan hệ rất tốt, lẽ nào hai người có mâu thuẫn?

Tiêu Phóng Hạc nghe thấy Ân đế hỏi, trên mặt lập tức có chút xấu hổ, khó có lúc nói chuyện ngắc ngứ: “Ách, đúng là thần đẩy hắn xuống.”

“Hả?” Đám người Ân đế choáng váng, quả thực không dám tin vào tai mình.

Ân đế nhíu mày, vừa muốn nói chuyện thì thấy Cao Thắng cả người “bò” ra từ trong đình, hành lễ với Ân đế nói: “Bệ Hạ, chuyện không liên quan tới Tiêu huynh, là thần tự mình không đứng vững, không cẩn thận rơi xuống hồ.”

Tiêu Phóng Hạc nheo nheo mắt, xoay mặt nhìn Cao Thắng, đối phương cho y nụ cười không tim không phổi, Tiêu Phóng Hạc không nhịn được trợn trắng mắt.

Ân đế liếc hai người một cái, vung tay áo lên, bảo Cao Thắng trước đi tắm rửa thay y phục, một canh giờ sau hai người lại tới Ngự Thư Phòng gặp hắn.

Ân đế hầm hừ phất tay áo rời đi, 3 người Thượng Quan Tử Ngọc cùng một nhóm nha hoàn người hầu cuống quýt đuổi theo, chỉ lưu lại Tiêu, Cao hai người mắt to trừng mắt nhỏ tại chỗ.

Ân đế kéo tay Thượng Quan Tử Ngọc về Ngự Thư Phòng, Liễu Tịch bởi vì tò mò cũng vào theo, Bách Lý Hiên gác bên ngoài Ngự Thư Phòng.

Sau khoảng một lúc, Thượng Quan Mặc bỗng dưng tới Ngự Thư Phòng cầu kiến Ân đế, Ân đế vội vàng mời hắn vào, 3 người Thượng Quan Tử Ngọc ngoan ngoãn chào hỏi.

“Thừa tướng đại nhân lúc này tiến cung gặp Trẫm có phải là bởi vì chuyện của Tiêu, Cao hai vị đại nhân? Nhạc phụ đại nhân có phải hay không biết tình hình thực tế gì đó?” Ân đế vẻ mặt hứng thú bừng bừng, Thượng Quan Tử Ngọc và Liễu Tịch cũng rất tò mò nhìn Thượng Quan Mặc.

Thượng Quan Mặc ôn hoà cười, từ trong lồng ngực móc ra một lá thư từ.

“Kì thực vốn cũng không có chuyện gì, chính là một ị hảo hữu của thần lần trước mang nữ nhi tới kinh thành bái phỏng, vừa vặn lúc ấy Tiêu, Cao hai vị đại nhân đang làm khách ở phủ thần, cô nương đó sau khi hồi hương lại nhớ mãi không quên Cao Thắng, phụ thân hắn bèn viết một bức thư cho thần, muốn thần hỏi ý của Cao Thắng.” Thượng Quan Mặc có chút bất đắc dĩ nói.

“Thần vô tình làm việc Nguyệt Lão, chỉ là thấy xem ở một phần hảo hữu, trưa hôm nay liền cầm bức thư đi tìm Cao Thắng trao đổi, lúc đó Tiêu đại nhân cũng ở đó. Ai biết thần vừa mở miệng, Tiêu đại nhân liền thay đổi sắc mặt, cáo từ rời đi, Cao đại nhân gấp gáp đuổi theo.”

Thượng Quan Mặc nói tới đây, cười cười có thâm ý khác.

Ân đế cũng vui vẻ, cười nói: “Nói không chừng nhạc phụ đại nhân lần này còn thật sự thành Nguyệt Lão.”

Mọi người đều không nhịn được cười, cái này gọi là đánh tầm bậy tầm bạ mà trúng nha.

______________________________________

Giải thích ý nghĩa tên chương: Ở hiện đại thì “Ô long” nghĩa là phản lưới nhà, vì cách phát âm của “phản lưới nhà” và “Ô long” gần giống nhau trong tiếng Quảng Đông vào những năm 1960, 1970. Dù nghĩa đen hay nghĩa bóng thì đều không thay đổi nghĩa lắm, nói chung là ám chỉ đánh tầm bậy tầm bạ mà giúp được chuyện tình cảm của Cao, Tiêu hai vị đại nhân đó.