Mai lại đi làm, còn là phải dậy lắm 4h30 sáng để đi làm... giờ này mới edit xong đây... dự là mai lại đi làm muộn quá...
Editor: Min
Chương 44: Xung đột
Phàm là con người thì đều có vẻ mặt mộng bức (*), nhưng Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng lại có một sự ăn ý đến lạ thường, cho nên anh vừa liếc nhìn một cái liền biết tin nhắn này có vấn đề. Đầu tiên, Lâm Ngọc Đồng chưa bao giờ vô duyên vô cớ gọi anh là "Ông xã", nếu gọi "Ông xã" không phải là ở trên giường bị anh mạnh mẽ gây sức ép thì là có việc muốn cùng anh thương lượng, nhưng thương lượng "giữ lấy hoa Ngọc Lan" sao? Cái này hiển nhiên là có chút không hợp lý.
(*) Vẻ mặt mộng bức (一脸懵逼): Vốn từ mộng bức là lời nói ở phía ĐB Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời) "ngoài khét trong sống". Và vẻ mặt mộng bức có thể hiểu là, sau khi bị "sét đánh" bởi một chuyện nào đó hoặc ai đó, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm trợn mắt hốc mồm.
"Tiểu Cao, Tiểu Đồng không ở nhà sao?" Triển Dực Phi gọi cho Cao Văn Lượng, bởi vì anh gọi cho Lâm Ngọc Đồng thì bên kia báo tắt máy.
"Đi ra ngoài rồi, cậu ấy nói có một người bạn từ nước ngoài đi ngang qua đây. Chắc là đi đón bạn rồi." Cao Văn Lượng đang nói đột nhiên ngừng lại, "Có vấn đề?"
"Cậu mau chóng đuổi theo đi, em ấy nhắn cho tôi một cái tin rất kì quái rồi tắt điện thoại, có thể là có chuyện gì đó phiền phức rồi." Triển Dực Phi nói rất nhanh, sau đó thì thuốc cũng chẳng cầm lấy, chỉ chạy như điên ra khỏi bệnh viện.
"Này! Tiểu tử kia không được làm thế!" Bác sĩ sợ tới mức luống cuống hét lên một tiếng!
Nhưng mà giờ Triển Dực Phi làm sao còn quản nhiều như vậy được! Chỉ trong chớp mắt đã cùng Hạng Quân tới bãi đậu xe.
Lại nói đến bên kia, Cao Văn Lượng cũng đã biết là gặp phải phiền phức, y vỗ vỗ đầu Đại Khoản, "Đại Khoản, mau đuổi theo Lâm Tử, nhóc đó lén trộm kẹo của mày đi rồi đó!"
Một kẻ khác dường như rất bất mãn, nhưng Lâm Ngọc Đồng đã dừng lại thành thật ngồi không làm động tác gì khác, chỉ là trong đầu một khắc cũng không thôi tính kế sách. Từ sau khi sống lại cậu vẫn luôn rất chú ý đến thái độ của bản thân, lúc đối nhân xử thế cũng không trái với lệ thường, cho nên nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ được mình đắc tội với người nào, chỉ ngoại trừ bốn con chó hoang nhà Triển Hoành Đồ.
Có lẽ bởi vì gần đây cậu không ra khỏi nhà, bọn chúng không có cách nào mới bắt em gái để uy hiếp cậu. Đáng tiếc, ngàn tính vạn tính, bên này mọi chuyện đều đã lo liệu xong nhưng lại quên mất cô em gái đang đi du học ở nước ngoài.
Vì đang trong giờ cao điểm người nói đuôi nhau của buổi sáng, cho nên sau khi vào đến nội thành chiếc xe thường xuyên đứng bất động tại chỗ đến nửa ngày. Nhưng Lâm Ngọc Đồng cũng không thực sự dám nghĩ đến biện pháp kêu cứu nào, dù sao em gái cậu vẫn còn nằm trong tay đối phương. Nhưng không làm gì cả cũng không được.
Phải làm sao bây giờ?
Triển Dực Phi đã tự hỏi, điều anh vẫn đang nghĩ, rốt cuộc "giữ lấy hoa Ngọc Lan" là gì?
Không có khả năng vô duyên vô cớ Lâm Ngọc Đồng lừa Cao Văn Lượng, càng không có chuyện đột nhiên gửi cho anh một tin nhắn kì quái như vậy. Hơn nữa gần đây bởi vì mối quan hệ với Triển Hoành Đồ trở nên căng thẳng, Lâm Ngọc Đồng rất ít khi ra khỏi nhà, cậu lo lắng mình sẽ đem tới những phiền toái không cần thiết, vậy nếu như cậu đã lựa chọn lừa gạt để ra khỏi nhà thì chỉ có một nguyên nhân ____ đã bị cái gì đó uy hiếp.
"Có khi nào Tiểu Đồng muốn nói là "cứu Ngọc Lan" không?" Trong mắt Triển Dực Phi mang theo tia hoài nghi.
Nếu lúc ấy không thuận lợi để nhắn tin hay gọi điện, mà chỉ có thể âm thầm làm, vậy cũng có lẽ sẽ nhắn sai mà phải không? Hơn nữa anh thực sự nghĩ không ra, ngoại trừ Lâm Ngọc Lan đang ở nước ngoài bị uy hiếp ra thì còn có cái gì khiến cho Lâm Ngọc Đồng thà nói dối cũng phải ra ngoài chứ, dù sao bây giờ Lâm Chi Tùng và Lâm Ngọc Phi đều vẫn rất tốt.
Triển Dực Phi vội vàng liên lạc với Lâm Ngọc Lan, nhưng Lâm Ngọc Lan bên kia cũng không có hồi đáp.
Hạng Quân cảm thấy phỏng đoán của Triển Dực Phi cũng không phải là không có lý, hắn liền hỏi rõ địa chỉ nơi ở của Lâm Ngọc Lan rồi liên lạc với vài người bạn bè quen ở nước ngoài. May là lúc này thời gian bên đất nước cô bé ở cũng không phải là quá muộn, Hạng Quân ở bên này nói xong, bạn bè hắn bên kia cũng rất nhanh đã đồng ý giúp đỡ, ít nhất xác nhận xem Lâm Ngọc Lan có đang an toàn hay không.
Triển Dực Phi gọi điện cho Cao Văn Lượng, "Đuổi kịp không?"
Cao Văn Lượng cau mày, "Không kịp, xe quá đông, mùi cũng hỗn tạp, tiến độ của Đại Khoản không nhanh như vậy. Bọn tôi giờ đang ở đường Tây Hoa đối diện với ngõ hẹp cạnh cổng chính một khách sạn lớn, tôi không thấy ở phụ cận có xe thương vụ màu đen nào cả. Nhưng mà lại nói, nếu lát nữa tìm thấy cái xe ấy rồi thì phải chặn lại thế nào?"
Triển Dực Phi do dự một lát nói: "Tạm thời không cần, có thể có chút phiền phức. Nếu cậu xác định được em ấy ở trên chiếc xe nào rồi bám trụ theo là được, mặt khác lão Hạng cũng đã cho người đi tiếp ứng cậu rồi, cậu ta dặn cậu phải cẩn thận thắt lưng."
Trong mắt Cao Văn Lượng hiện lên một tia ấm áp, nhưng hành động lại tuyệt đối không ôn nhu, y trực tiếp xem nhẹ đèn đỏ ở phía trước, bởi vì đột nhiên Đại Khoản bắt đầu phi nước đại, cho nên dưới tình huống phải đảm bảo an toàn y gấp rút đuổi theo.
Cao Văn Lượng đại khái lái thêm ba km nữa, tới cửa hông của một tiểu khu cũ, nơi đó rác rưởi chất đống, trên mặt đất toàn là bùn đất, vì thời tiết nóng lên nên đã trở thành bùn nhão. Đại Khoản nhào tới bên cạnh một chiếc xe màu đen, trực tiếp gầm gừ. Chiếc xe kia đã bị khóa, bên trong cũng không có ai, nhưng Đại Khoản vẫn cứ quanh quẩn ở đó một hồi lâu, cứ nhắm xuống dưới gầm xe đánh hơi. Cao Văn Lượng nghĩ rất có thể là chiếc xe này, vừa cúi xuống xem xét vừa tìm kiếm, kết quả đúng là ở dưới gầm xe có một viên kẹo Lâm Ngọc Đồng thường ăn! Đại Khoản có lẽ muốn ăn, nhưng lại thấy trên mặt đất rất bẩn. Tiểu tử này từ nhỏ đã thích sạch sẽ.
Viên kẹo này quả thật là của Lâm Ngọc Đồng, trên người cậu cũng không có cái gì có thể làm ký hiệu, hơn nữa ba người kia cũng giám sát cậu rất chặt, cậu có rất ít thời gian để làm ra được cái gì đó, cho nên đây chính là một tia hy vọng, cậu đoán Cao Văn Lượng có thể dẫn theo Đại Khoản đi tìm mình vì thế mới ném viên kẹo xuống.
Chỉ 20 phút trước, Lâm Ngọc Đồng vẫn đứng bên cạnh bãi rác, cậu rất buồn bực phát hiện mình cứ tính toán thiệt hơn, mà đối phương cũng chẳng phải đứa ngốc. Những kẻ này xuống xe sau đó bắt cậu cởi áo khoác và giày, sau đó một kẻ trong số đó mặc chúng vào đi lên một chiếc xe khác, lúc sau thì chiếc xe kia rời đi, rõ ràng âm thanh động cơ cũng không quá giống nhau. Nói cách khác, cho dù Đại Khoản có thần thông quảng đại tìm được đến chỗ này, làm không tốt thì sẽ bị thứ mùi rẽ hai hướng này làm cho lầm đường.
Kẻ cầm đầu lúc này đội một cái mũ lên trên đầu Lâm Ngọc Đồng, làm cho miếng băng che mắt của Lâm Ngọc Đồng không quá rõ ràng, sau đó hắn đưa cậu đi xuyên qua tiểu khu về hướng khác ước chừng hai phút, rồi một lần nữa ngồi lên xe. Sau khi lên xe, tốc độ của chiếc xe này so với cái trước nhanh hơn rất nhiều, mà lại còn càng ngày càng xa, Lâm Ngọc Đồng có thể cảm giác được tiếng của xe cộ xung quanh giảm dần, đến cuối cùng dường như chỉ còn lại mình xe của bọn họ.
Kế đó chiếc xe rốt cuộc cũng dừng lại, Lâm Ngọc Đồng bị kéo vào một căn nhà nhỏ cũ nát, không biết là tên cầm đầu gọi điện thoại cho ai, đại ý là người đã nằm trong tay, muốn đối phương trả phần tiền thứ hai.