Tiếng chuông cửa vang lên, Vương bá nhanh chóng chạy ra mở cửa, đi vào là một gã đàn ông trẻ tuổi đeo chiếc kính viền vàng, không phải Diệp Hàn Anh, mà là gã luật sư Triển Dực Phi từng gặp qua. Gã họ Lữ, tên Lữ Nghiêm.
Lữ Nghiêm lấy văn kiện từ trong bao ra cùng một hộp mực đóng dấu đặt trên bàn trà, "Triển Dực Phi tiên sinh, tôi nhận sự ủy thác của Triển Hoành Đồ tiên sinh gửi tới ngài mấy phần văn kiện, Triển Hoành Đồ tiên sinh nói, phải ký ra sao, ngài xem sẽ rõ."
Triển Dực Phi tuyệt nhiên không nhìn đến, ngược lại Trình Thích thì cầm lên lật xem, nhưng thật ra cũng không khác gì với sở liệu, chẳng qua so với dự đoán của bọn họ thì Triển Hoành Đồ không hề biết điểm dừng. Lão không biết xấu hổ lại có thể muốn sản nghiệp tổ tiên của Triển lão thái gia để lại, còn muốn toàn bộ cổ phần công ty mà Triển Dực Phi đang nắm trong tay, bất động sản, tiền mặt, thậm chí là cả xe và công ty riêng của anh, chỉ cần đáng giá thì đều muốn, rõ ràng là muốn Triển Dực Phi phải tay trắng ra đi (*), phải ăn không khí ngủ đầu đường.
(*) Nguyên gốc là Tịnh thân xuất hộ "净身出户": Nghĩ thì cũng chính là tay trắng ra đi đó ạ.
Trình Thích không nhịn được dứt khoát nhíu mày, "Luật sư Lữ, lúc anh nhận được văn kiện này, anh không hỏi xem Triển Hoành Đồ tiên sinh có uống nhầm thuốc hay không à?"
Lữ Nghiêm nói: "Tôi chỉ là người được ủy thác, những cái khác không nằm trong phạm vi trách nhiệm của tôi. Triển Hoành Đồ tiên sinh nói, xin đừng lãng phí thời gian của ai cả."
Gã vừa dứt lời, có kẻ đã kề con dao trên ngón tay Lâm Ngọc Đồng, hơn nữa còn chụp ảnh lại gửi tới cho Triển Dực Phi.
Triển Dực Phi xem bức ảnh, sát khí ẩn chứa trong mắt càng sâu, anh nói: "Tôi có thể ký những văn kiện này, nhưng tôi muốn gặp Triển Hoành Đồ, ký trước mặt ông ta."