Lúc Tống Thanh Di mở mắt ra, ánh vào mi mắt hắn là 2 cây nến đỏ long phượng làm hắn sợ run một chút, lập tức cảm thấy cả người khô nóng không bình thường. Cười khổ, không nghĩ tới bộ dạng hiện tại của hắn mà vẫn còn có người có hứng thú để giở thủ đoạn. Nhưng là thanh âm ngoài cửa làm cho Tống Thanh Di sợ ngây ngẩn cả người. “Nghiệt tử, hôm nay là ngày động phòng hoa chúc của ngươi vô luận như thế nào cũng không cho phép người ra khỏi phòng này”. Thanh âm quen thuộc quát lớn truyền đến cùng với thanh âm xích sắt cùng khóa vang lên khe khẽ.
Ước chừng là nghe bên trong không có động tĩnh cũng không có đáp lời, người bên ngoài mới thở dài ly khai. Kỳ thật không phải là Tống Thanh Di không muốn trả lời mà là hắn bị dọa cho ngây người.Lăng lăng ngẩng đầu đánh giá xung quanh một chút, Tống Thanh Di mới phát hiện bản thân mình vẫn đang quỳ trên mặt đất, trên người còn quấn dây thừng. Mà phòng này cũng làm cho hắn khiếp sợ không thôi, thanh âm của phụ thân lúc nãy đã muốn nói cho hắn biết đây là hỉ phòng của hắn. Tống Thanh Di nhớ rõ hắn cả đời chỉ yêu một nữ nhân nhưng lại 2 lần kết hôn, được phụ thân thừa nhận chỉ có lần cưới chính thê, mà động phòng lần đó cũng bị phụ thân trói lại, mà mẫu thân sợ hắn chống cự cho hắn uống dược thôi tình.