Trọng Sinh Chi Luyến Sư Tư Đồ

Chương 1: 1





"Tiêu Vương chết rồi!"
"Hắn chết rồi!"
Chỉ trong phút chốc, dẫu là danh môn thế gia hay tán tu nơi sơn dã
Ai ai cũng bàn luận về lần vây quét do các đại giáo chủ huyền môn thế gia dẫn đầu
Cộng thêm trăm nhà lớn bé cùng tham gia hỗn chiến này
"Ha ha thật thỏa lòng!"
"Nghịch tử!"
"Di sư diệt tổ!"
"Tà ma ngoại đạo!"
"Tiểu súc sinh!"
"Hay hay hay, thiệt là hả lòng hả dạ!"
"Là ngạo mạn xứng danh Ma Quân!"
"Là vị danh sĩ anh hùng nào tự tay hạ sát hắn thế?"
"Còn ai vào đây chứ! Chính là sư phụ hắn!"
Ngay lập tức có kẻ vỗ tay lớn tiếng phụ họa
"Mạc Tử Quân chính ta giết chết đồ đệ của mình sao!"
"Ây ây, cái gì mà đồ đệ! Hắn đường đường là đệ tử giáo môn chính phái Kim Quang Phái! Vậy là tham vọng bước sang con đường tà đạo!"
"Haizz..

Phải nói Tiêu Vương năm xưa cũng là hảo đệ tử tu vi nổi trội vô cùng nổi tiếng trong tiên môn giáo phái! Tuổi trẻ thành danh, vinh quang đắc ý xiết bao! Vậy mà lầm đường lỡ bước vào con đường tà ma ngoại đạo!"
"Chậc chậc! Còn mưu đồ di sư diệt tổ! Cẩu tử vong ân phụ nghĩa, là hắn chứ còn ai!"
"Mạc Tử Quân sư phụ hắn cứ để hắn xấc xược bấy lâu nay? Gặp ta, đâu chỉ đâm hắn một đao, mà sẽ thẳng tay thanh lý môn hộ, như thế hắn đã không có cơ hội làm những việc điên dại sau này!"
"Tiêu Vương hắn gặp phản phệ do tu luyện tà thuật! Thành ra mới có ngày hôm nay!"
"Chết dưới tay sư phụ của mình! Xem ra hắn không ngờ đến rồi!"
Tiếng vỗ tay vang vang.

Tiếng bàn tán xôn xao không ngừng
Đâu đó giữa những lời bàn tán vang vảng tiếng cười nói của lũ tán tu kia
Dốc núi Tuyệt Định Sơn, một nam nhân bạch y ngấn máu sầu thảm
"Tử Quân, đệ!"
Người bên cạnh chưa thể tiếp lời đã im bặt, ủy khuất nhìn người nam nhân thanh nhã ấy
Hai hàng nước mắt sầu thương lăn dài trên làn má.

Bảo kiếm đẫm đầy máu đỏ trong tay càng siết chặt kiên nghị
Nam nhân ấy đột ngột quỳ khụy người xuống.

Tầng lệ ứ đọng dâng trào không nguôi
Một nỗi đau đớn vằng xé y
Xung quanh chợt bỗng lặng ngắt như tờ, dường như ai cũng đang dè chừng điều gì đó
Ấy thế vẫn vang vãng những tiếng thì thầm bàn tán xông xao
"Mạc Tử Quân..

khóc sao?"
"Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn như thế!"
"Chính tay giết đồ đệ mình! Không phải hắn đau lòng đến khó chứ!"
"Tên nghịch tử đó, mưu tâm di sư diệt tổ! Chết là đáng! Cần chi khóc thương cho tên nghịch đồ hắn!"
"Kim Quang Phái cũng đâu phải chỉ có một đệ tử chứ!"
"Vậy mới thấy, tu luyện chung quy cũng không thể chệch khỏi con đường chính thống! Tà ma ngoại đạo, hào quang rực rỡ nhất thời, làm như tài giỏi lắm, ghê gớm lắm! Hừ, cuối cùng kết cục ra sao?"
"Thật thê thảm!"
"Chết thê thảm dưới hồ Tán Hà! Cả hồn phách cũng sẽ không còn!"
Xem ra Tiêu Vương hắn đã thực sự hồn phi phách tán rồi.

Cho dù đã từng chọc trời khuấy nước, rốt cuộc cũng có ngày trở thành kẻ bị lật đổ
* * *
* * *
* * *
Ha ha
Mắng hay lắm
Chửi hay lắm
Tiên môn giáo phái ư
Thay trời hành đạo ư
Giả dối
* * *
"Sư tôn.."
"Nếu ta bảo rằng.."
"Ta không biết vì sao lại thành ra thế này.."
"Người có tin đồ nhi không.."
Ha ha
Ta vẫn nhớ khoảnh khắc đó của người
Một cái nhìn ta người cũng lạnh nhạt
Sư tôn..
Dù thiên hạ này không tin ta
Ta không bận lòng
Nhưng đến cả sư tôn người cũng không tin ta
Tiểu Vương ta không còn gì biện hộ nữa
* * *
* * *
* * *
Thật lạnh lẽo
Thật cô độc
Thật thê lương
Tán Hà thật lạnh lẽo
Thật đau đớn
* * *
* * *
* * *
"Tiêu Vương!"
"Tiêu Vương!"
"Tiêu Vương!
Giữa sự tĩnh lặng lưu mờ giữa dòng thủy hà sâu thẳm.

Vang vang bên hai Tiêu Vương tiếng gọi như âm vang đến tai
Là một giọng nói của nữ nhân
Lại nghe có phần quen thuộc
Tiêu Vương hắn hai mắt nhắm ghiền, khóe miệng có phần cười nhẹ đầu ủy khuất
*Không ngờ Tán Hà là kị thủy sát tử! Ấy vậy mà cũng có thể tạo ra ảo giác sao! *
" Tiêu Vương! Tiêu Vương! "
Những tiếng gọi vang đến không ngừng, lần này lại là một tiếng gọi của một nam tử
Và hiển nhiên giọng điệu này đối với Tiêu Vương hắn cũng vô cùng quen thuộc
Vang mãi
Vang mãi
Những tiếng gọi cứ thế vang lên mãi không ngừng bên tai hắn
Tiêu Vương bèn cảm thấy hơi thở có phần đồn đập, phổi hắn như bị đè ép
Đôi đồng tử bất ngờ mở ra, xung quanh của một màu xanh đen u ám thẳm tà

Ấy vậy lại cảm thấy như có gì đó
Một thứ gì đó
Một ai đó
Vươn tay kéo hắn khỏi chốn u tà này
" Khục..

khục..

"
Tiêu Vương vô thức ho sặc sụa nước.

Trấn an bản thân, hắn chợt đưa mắt nhìn
Thật kì lạ
Hắn rõ ràng đã chết rồi mà
" Tiêu Vương! Là bọn ta sợ chết rồi! "
" Ngươi mà có bề gì thì kẹo hồ lô của ta phải làm sao đây a! "
" Sao ngươi chỉ nghĩ đến ăn vậy! "
" Mặc ta, ai như ngươi! "
* * *
" Tiêu Vương? Huynh bị nước vào đầu rồi hả? Sao ngây ra đó thế? "
Bất ngờ bị hỏi, Tiêu Vương có phần ngây người.

Bèn đưa mắt nhìn hai người trước mắt
Một người là nam nhân tuấn tú, thân khoác bạch y, tóc búi cao giản đơn.

Trố mắt nhìn hắn
Còn người kia là một nữ nhân, thân khoác bạch y giản đơn, tóc mái xỏa dài rất đáng yêu.

Tay phải cần phiến liên tục phẩy phẩy
" Sao lại nhìn bọn này với ánh mắt lạ đó vậy? "- nữ nhân kia bèn kề sát mặt dò hỏi Tiêu Vương
" Lam Tuyên Cơ? "
" Chứ còn ai vào đây hả! Giả ngốc hả! Đừng cơ mơ! Ngươi còn nợ ta một xiên xẹo hồ lô đó nha! "
" Này này! Ngươi không phải chỉ là mới trượt ngã xuống hồ mà đã quên bọn ta rồi đấy? "- nam nhân kia bèn dò hỏi
" Triệu Lẫm? "
" Trời ạ! Cậu ta còn nhớ chúng ta đấy! "
Tiêu Vương thật có chút khó hiểu, chợt ngay lập tức đứng bật dậy trước sự ngỡ ngàng của Lam Tuyên Cơ cà Triệu Lẫm
Tiêu Vương chợt tiến qua chiếc hồ lớn gần đó có lẽ mà nơi mình vừa ngã mà nhìn xuống mặt hồ
Mặt nước như một chiếc gương khổng lồ phản chiếu lại toàn cảnh
Một nam tử vô cùng tuấn tú, trẻ trung như ở tuổi thiếu niên.

Tóc cột cao dài xuống nhưng lại có mấy phần rối bời lại còn cả người ướt sũng
*Đây là..

Ta năm 15 tuổi? *
*Ta ấy vậy mà lại trọng sinh? Lại trở về 5 năm trước? *
*Cả tà lực cũng không còn? *
* * *
Tiêu Vương chìm không mớ suy nghĩ hỗn độn đầy thắc mắc khó ló giải
" Tiêu Vương! Đã là giờ Dần rồi đấy! Ngươi còn ở đó mà tự ngắm mình! "- Triệu Lẫm

" Giờ Dần? Hôm nay..

Là ngày gì? "
* * *
Nhận được câu hỏi ấy của Tiêu Vương.

Cả Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm được một phen đơ người nhìn hắn
" Triệu Lẫm! Đừng có cản ta đánh cái tên này! "- Lam Tuyên Cơ bèn nhíu mày có vẻ bực tức
" Bình tĩnh nào Tuyên Cơ! Đừng có mà giành đánh cậu ta một mình chứ! "- Triệu Lẫm
" Ấy ấy! Hai người bình tĩnh chớ manh động chứ! "- Tiêu Vương
" Ngươi còn nói! "- Triệu Lẫm
" HÔM NAY CHÚNG TA ĐẾN KIM QUANG PHÁI BÁI SƯ! VẬY MÀ NGƯƠI DÁM QUÊN! "
Lam Tuyên Cơ giận dữ thét lớn khiến Tiêu Vương không khỏi đau cả tai
Hóa ra không chỉ trọng sinh trở về thời điểm 5 năm trước.

Lại còn đúng vào ngày Tiêu Vương cùng hai vị bằng hữu của mình đến Kim Quang Phái bái sư học đạo
Tiêu Vương hắn còn nhớ rằng năm đó, hắn là người háo hức nhất trong cả ba
Bao nhiêu khó khăn mới đến được Kim Quang Sơn.

Lần Kim Quang Phái nhận môn đồ hắn nhất định không để vụt mất cơ hội
Ấy vậy mà Tiêu Vương hắn ngay lúc này lại không hề có cảm giác năm đó nữa
Hắn không thể nào quên được khoảnh khắc đó
Cái khoảnh khắc mà Mạc Tử Quân - sư tôn của hắn không niệm tình nghĩa là nhẫn tâm một đao giết chết hắn.

Truyện Trinh Thám
Nếu lần này lại đến Kim Quang Phái bái sư
Chắc chắn sẽ lại gặp phải y cho xem
" Trễ rồi trễ rồi! Mau đi thôi! "
Tiêu Vương còn chưa thể suy nghĩ chu toàn.

Triệu Lẫm và Lam Tuyên Cơ đã nhanh chóng kéo hắn lên núi.

Thật sự là không kịp phản ứng gì luôn
Tiên phủ Kim Quang Phái tọa lạc ở nơi thâm sơn
Thuỷ tạ trong lâm viên chằng chịt nhưng thú vị, tường trắng ngói đen quanh năm có mây mù bao phủ kéo dài, đặt mình vào đó, phảng phất như trong biển mây tiên cảnh
Sáng sớm sương mù tràn ngập, nắng sớm lờ mờ
Núi non hùng vĩ uốn lượn mênh mông, có rất nhiều hồ, mỗi khoảnh hồ đều giống như một viên trân châu rơi xuống vậy
Nước hồ xanh biếc như nhuộm, trong vắt.

Hình ảnh núi non trùng điệp đảo ngược dưới mặt hồ, giống như một bức tranh đang lăn tăn gợn sóng
Chim trời tụ họp, hoặc liệng trên mặt hồ hoặc đùa giỡn trong sóng nước
Xung quanh còn có mây trắng mờ mờ, huyền ảo như mơ, thật đúng là tiên cảnh
Gió nhẹ đìu hiu, không khí mát lành, trời trong mây rạng, hồng quang dịu dàng ấm áp, một cảnh sắc tràn ngập những điều tốt lành
Núi yên người lặng, lòng như nước tĩnh.

Chỉ có từng hồi chuông từ trên lầu cao truyền đến
Trước cửa tiên phái, tấp nập hàng tá kẻ lớn nhỏ.

Tất cả đều có lẽ cũng là đến đây để bái sư nhập môn
Tiêu Vương tuy nghĩ rằng tốt nhất không muốn có bất kì liên can gì với Kim Quang Phái này nữa
Nhưng hắn thật sự cho rằng dù có trốn cũng chẳng giúp được gì
Hơn hết lại càng muốn biết xem rốt cuộc là đã có điều gì xảy ra với hắn
Lần đó Tán Hà, hắn đột ngột hóa tà sắc ma.

Thật sự vẫn không thể hiểu được nguyên nhân
Chỉ biết kia bản thân có thể trấn tĩnh lại tân trí
Thì trước mắt đã là biển máu tro xương không biết bao nhiêu đồng môn tiên phái
Cũng gì đó, các danh môn thế gia hay tán tu nơi sơn dã, các đại giáo chủ huyền môn thế gia dẫn đầu đến diệt trừ kẻ tà ma ngoại
Chính là Tiêu Vương hắn
Ấy vậy mà đến cả sư tôn hắn là Mạc Tử Quân

Nhưng mà hắn tôn kính nhất
Lại không hề tin tưởng hắn
Thành ra còn không niệm tình sư đồ mà xuống tay
Tiêu Vương hắn nhất định phải tìm ra nguyên nhân năm đó
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
" Đến chúng ta rồi! "- Lam Tuyên Cơ bèn nói rồi nhanh chóng chạy đến trước
Có một vị đại đồ nào đó ngồi đấy ở một thư án lớn.

Trên bàn lại là một quyển bút kí lớn, từng người đến để nói tên rồi sẽ được viết vào đấy
Qua được cuộc chiêu sinh sẽ được giữ lại.

Nếu trượt sẽ bị gạt tên
* * *
" Khảo hạch lần nào không biết là ai chủ trì ha! "- Lam Tuyên Cơ
" Lần chiêu sinh trước đây là đại đệ tử của Nhạc Tinh thánh chủ! Năm nay có thể là nhị đệ tử của ngài ấy không? "- Triệu Lẫm
" Sao biết được! Không biết đợt khảo hạch này có khó không nữa! Ta nghe nói có ít người có thể được vào Kim Quang Phái đó! "- Lam Tuyên Cơ
" Vậy cũng chứng tỏ Kim Quang Phái giáo sinh rất tốt còn gì! "- Triệu Lẫm
" Nè! Sao ngươi không nói gì hết vậy? Thường cứ nói đến Kim Quang Phái là ngươi sáng mắt như vớt được vàng ý! "- Lam Tuyên Cơ
" Ta á! "- Tiêu Vương
" Không lẽ là ta chắc! Nè nè nói xem! Theo ngươi thì năm nay ai là người khảo hạch? "- Lam Tuyên Cơ
" Lần này hả? Là đại đệ tử của Luân Ninh thánh chủ! "- Tiêu Vương
" Sao ngươi nói như kiểu chắc chắn thế? "- Triệu Lẫm
" Ta cược với ngươi luôn ấy! Ta còn biết tên hắn nữa này! Là Tôn Tự! "- Tiêu Vương
" Tên hắn thì ta cũng biết mà! "- Lam Tuyên Cơ
" Được! Nếu như ngươi đoán đúng! Ta trừ nợ xiên hồ lô cho ngươi luôn! "
" Chơi thế thì ngươi khôn quá rồi đấy! "- Tiêu Vương
" Lam Tuyên Cơ ta mà! "
* * *
Chợt một tiếng chiêng lớn vang đến.

Các môn sinh đến dự thi đều nhanh chóng tập trung lại một chỗ
Phía trên bước ra là một nam tử y hài, y phục tranh nghiêm chỉnh tề.

Không hổ là đại đệ tử huyền môn, theo sau là hai nam môn sinh
" Đa tạ các vị đã đường xa đến đây! Tại hạ là Tôn Tự! Là đại đệ tử của Luân Ninh thánh chủ! Sẽ là người là người chủ trì đợt khỏ hạch lần này! "
" Bây giờ, tại hạ xin thông báo sơ qua về nội dung khảo hạch! "
" Khảo gạch chiêu sinh được chia thành hai ải! "
" Ải thứ nhất cực kỳ đơn giản! "
" Tất cả môn đồ chiêu sinh sẽ được đặt một kết giới phân định! Ở đó sẽ có một vài chỉ dẫn gợi ý! Nếu có thể trả lời được trước thời gian quy định là nửa canh giờ! Xem như qua được ải! "
" Cuộc khảo hạch sẽ bắt đầu sau một nén nhang! Hy vọng ở đợt khảo hạch thứ hai sẽ được gặp lại mọi người! "
" Tôn mỗ xin cáo từ! "
* * *
Thế rồi tất cả đều giải tán mà chuẩn bị cho đợt khảo hạch
" Không phải chứ! Nói tới độ hiểu biết hay đối văn hay này nọ! Ta thua chắc rồi! "- Lam Tuyên Cơ bèn than thở
" Ha ha! "- Triệu Lẫm bèn cười ha hả không thôi
Đằng nào nói về mấy chuyện đối kháng về văn thơ thì hắn thắng là chắc rồi.

Triệu Lẫm xuất thân là con trai của một thầy đồ, hiển nhiên về vấn đề này hắn hiểu biết hơn ai hết
" Cười cười cái đầu người! "- Lam Tuyên Cơ bèn cáu gắt mà nhéo lấy tai Triệu Lẫm
" A a a! Đừng đừng! "
" Yah! Không phải chứ! Không lẽ ta đến đây lại thành ra trượt ngay vòng đầu sao a! "
Lam Tuyên Cơ ủ rũ ngồi sụp xuống, tay chống cằm vẻ mặt tiếc nuốt
" Ngươi cứ nghĩ theo cách đơn giản nhất là được! Kim Quang Phái là một phái huyền môn đạo pháp! Đạo phải chỉ giỏi văn thơ là qua được đâu chứ! "- Tiêu Vương
" Đang nói mốc ta đó hả! "- Triệu Lẫm
" Hứ! Xem ra chỉ mỗi Tiêu Vương là biết an ủi ta thôi!"
*Ha ha, nói là đối đố! Nhưng thực tế đâu phải là thơ văn! *
Tiêu Vương bèn khẽ cười nhẹ đôi chút, hắn là đã từng vượt qua cái ải này một cách rất ư là vi diệu.

Hiển nhiên là hiểu biết về điều này không ít a.