Trọng Sinh Chi Luyến Sư Tư Đồ

Chương 2: 2





Thời gian một nén nhang đã trôi qua, các môn sinh dự tuyển liền ngay lập tức tụ tập lại Chiêu Điện đã được chỉ định
Lam Tuyên Cơ có phần thích thú khi dưới nơi mỗi người đứng cứ có một hình khắc kí tự kì lạ gì đó ở dưới mặt sàn mà cứ nhìn mãi
"Tuyên Cơ!" - Triệu Lẫm bèn nhắc nhở
Tiêu Vương có phần buồn cười trước biểu hiện đó của Lam Tuyên Cơ.

Hắn nhớ lại lúc trước hắn và Lam Tuyên Cơ cũng vì thích thú mà ngồi ngó cả buổi
Nhưng đây đã là lần thứ hai được nhìn lại.

Nên không còn ấn tượng lạ lẫm như xưa
"Thời gian bắt đầu!"
Tôn Tự vừa dứt lời, đột nhiên lớp sàn đầy ký phù kia đột nhiên lóe sáng khiến ai ai không khỏi tò mò
Nhưng bên dưới lại tỏa lên một hương thơm kì lại, ngửi vào lại cảm thấy có chút mê man, đôi mắt khẽ híp lại chìm vào cơn mơ say mê
* * *
"Hừ!"
Tiêu Vương chợt mở mắt.

Nhìn qua một loạt, bản thân như đang ở trong một không gian vô định nào đó
Tuy hắn từng vượt qua những đợt khoe hạch và trở thành đệ tử Kim Quang Phái
Nhưng đợt khảo hạch chiêu sinh đương nhiên đôi lúc sẽ củng cố thay đổi không ít
Lần này câu hỏi đặt ra cho hắn hoàn toàn khác xa với trước đây
Trước mắt bỗng hiện ra một khoảng trời xanh ngát.

Thuỷ tạ trong lâm viên chằng chịt nhưng thú vị, tường trắng ngói đen quanh năm có mây mù bao phủ kéo dài, đặt mình vào đó, phảng phất như trong biển mây tiên cảnh
"Cứ trắng xóa kiểu này thì có gợi ý gì chứ?"
Tiêu Vương bèn bước đi quanh đi quẩn lại cũng chỉ làn mây trắng xóa chẳng có gì
Tiêu Vương hắn thật sự nghĩ rằng không lẽ đợt khảo hạch lần này là muốn tự tìm câu hỏi luôn nha
Trêu người chắc
Tiêu Vương cứ mắng rồi miết, đột nhiên chân bất ngờ bước hụt xuống
Đang đứng giữa tầng mây cao vút đột nhiên rơi xuống một nơi tăm tối vô tận
Cúi ngã lưng va xuống, thật không khỏi truyền đến một cơn đau tột độ khiến Tiêu Vương không khỏi kêu lên vài tiếng oan oán
"Trời ạ! Đau chết ta rồi!" - Tiêu Vương bèn khẽ xoa xoa mông minh
Tiêu Vương hắn bèn đưa mắt nhìn thoáng qua quang cảnh trước mắt
Lúc nãy còn là tiên cảnh phảng phất trong biển mây
Ấy vậy mà
Giờ đây lại thê lương hơn bao giờ hết
Huyết tẩy Tuyệt Định Sơn, đẫm máu, chất xác hơn ba ngàn tên tu sĩ có mặt
Cũng có thể xem rằng tận hơn năm ngàn người.


Dù là mấy ngàn, thì có một điểm không thay đổi, đó chính là trong đêm ấy, phế tích thành Tuyệt Định Sơn bị Tiêu Vương hắn biến thành một bãi máu địa ngục
Một quang cảnh chỉ cần nhìn đã đủ gây nên một nỗi ám ảnh khó xóa nhòa trong tâm trí hắn
Hắn thật sự cũng chẳng biết bản thân rốt cuộc đã làm ra cái chuyện tày trời gì cả
Dù hắn là kẻ duy nhất chống đối không biết bao nhiêu thế gia huyền môn
Nhưng Tiêu Vương hắn chưa từng nghĩ bản thân sẽ chính tay đồ sát hơn mấy ngày tu sĩ ở đây
Tiêu Vương dường như quên mất bản thân rốt cuộc là ở đợt khảo hạch
Tâm trí hắn lúc này chỉ nhận định lại hình ảnh đẫm máu lần đó
Hắn không phải là sợ khi nhìn thấy quang cảnh đẫm máu này
Mà nỗi sợ của Tiêu Vương hắn ngay lúc này
Đến từ nam nhân trước mắt hắn
Bỗng chốc hắn chỉ mờ mờ ảo ảo hướng mắt về trước
Ánh nhìn dần dần khuất tầm giữa là khói đen lu mờ
Chỉ mập mờ nhìn được thân ảnh nửa thật nửa ảo của đối phương
Người đó đứng phía xa xa, một người bạch y nghiêm trang
Ấy thế mà
Y lại hướng mũi kiếm về hắn
Chính là cảm giác này
Cảm giác mà hắn không thể nào tin vào mắt mình
Nỗi ám ảnh không ngui không tâm hắn
"Sư tôn.."
"Rốt cuộc.."
"Đồ nhi đã làm sai điều gì?"
* * *
"Nghịch đồ!"
Một câu nói của đối phương như tiếng sét đánh ngang tai Tiêu Vương
Trố mắt nhìn cười trước, khẽ tối mắt
* * *
Một sự im lặng đến kì lạ bao phủ
"Sư tôn.."
"Sẽ không bao giờ nói với ta bằng giọng điệu này!"
"Ngươi không phải sư tôn!"
Thanh âm như xé tan không gian.

Thân ảnh trước mắt bèn chợt không cử động bất kì điều gì
Chợt làn khói đen mù tịt kia tức khắc bao phủ mọi tầm nhìn.


Tiêu Vương vội đưa tay phủi phủi liên hồi nhưng vẫn bằng không
Chợt hắn lại cảm thấy cả cơ thể mình trở nên lơ lửng giữa không trung
Làn khói đen mập mờ chợt lan dần.

Tiêu Vương nhanh chóng đưa tay phủi phủi không ngừng
Khi làn khói đen bất ngờ tan mất.

Tiêu Vương lại chợt nhận ra bản thân đang đứng giữa Chiêu Điện
*Là ảo ảnh! *
Tiêu Vương dường như vẫn còn mơ hồ giữa thực và ảo.

Trên trán lấm tấm cả mồ hôi lạnh
"Tiêu Vương! Làm gì đứng ngây ra đó thế?"
Tiêu Vương bèn đưa mắt sang, hóa ra là Lam Tuyên Cơ
Nhưng lại chỉ có mỗi Lam Tuyên Cơ đứng đó mà cầm phiến quạt quạt liền tay.

Phía sau là Tôn Tự, còn lại chẳng có một ai
Xem ra Lam Tuyên Cơ là người đầu tiên vượt qua cuộc khảo hạch đầu tiên thì phải
*Năm đó trước khi ta trọng sinh! Lam Tuyên Cơ cũng là người đầu tiên vượt qua! Haizz, vậy mà còn than khóc cơ đấy! *
"Nè! Còn không mau qua đây!" - Lam Tuyên Cơ
Tiêu Vương bèn bước sang, tâm trí tự cố trấn an mình
*Chỉ là ảo ảnh thôi! *
"Ây, nửa canh giờ lâu quá đi a!" - Lam Tuyên Cơ bèn than vãn
"Vậy mà lúc nãy ngươi còn cho rằng mình không qua được cơ đấy!" - Tiêu Vương
"Đâu có! Ta còn tưởng là thi thố văn thơ gì đó!" - Lam Tuyên Cơ
"Ai dè! Ha ha! Mà nói ra cũng không dễ dàng gì!" - Lam Tuyên Cơ
"Ngươi biết không! Lúc nãy, ta thấy rằng có ai đó đã lấy hết bánh với kẹo yêu quý của ta! Đúng là đáng sợ quá đi a!" - Lam Tuyên Cơ
"Cuộc khảo hạch đầu tiên sẽ tái hiện nỗi sợ của mỗi con người!"
Chợt từ sau cất lên một giọng nói cao cao trầm trầm, có vẻ là một nam tử
Tôn Tự và hai môn sinh quay sang bèn hành lễ phải phép chào
"Đại sư huynh!"
Lam Tuyên Cơ và Tiêu Vương cũng bèn tò mò quay sang
"Nỗi sợ?"
"Phải! Là nỗi sợ tiềm ẩn sâu trong mỗi con người!"
"Hả! Vậy khảo hạch đặt ra! Có phải là!" - vẻ mặt Lam Tuyên Cơ có phần hớt hải

"Không không! Nhưng khoảnh khắc các ngươi ở trong mộng ảo ngoài các ngươi, chẳng ai biết được đâu!"
Nghe vậy, Lam Tuyên Cơ có phần thở phào nhẹ nhõm
"May quá! Nếu không có ai đó lại nhìn thấy vẻ mặt của ta khi cướp hết đống bánh của ta!"
"Ngươi đúng là chỉ biết ăn với ăn! Quỷ đói đầu thai!" - Tiêu Vương
"Mặc ta!" - Lam Tuyên Cơ bèn bỉu môi hờn dỗi
"Cho ngươi!" - nam tử kia bèn thuận tay đưa cho Lam Tuyên Cơ một giỏ bánh nhỏ
"Thật á?" - Lam Tuyên Cơ bèn vui vẻ nhận lấy
"Ngươi là người đầu tiên vượt qua kì khảo hạch mà! Xem như phần thưởng đi!"
Nói rồi, nam tử ấy bèn cùng Tôn Tự rời đi
Lam Tuyên Cơ nhìn theo mà đôi đồng tử sáng lạng hạnh phúc vô cùng
"Lam Tuyên Cơ! Người ta chỉ cho ngươi bánh thôi mà!" - Tiêu Vương
"Ta đã tìm thấy chân mệnh thiên tử mình rồi!"
"Hả? Lam Tuyên Cơ!" - Tiêu Vương
"Ây da! Với nhan sắc mỹ nam ấy! Với lòng tốt bao la ấy! A a, tim ta lỡ một nhịp mất rồi a!" - Lam Tuyên Cơ
Tiêu Vương thật sự hoàn toàn bất lực trước điệu bộ háo sắc đó của Lam Tuyên Cơ
Thật là không còn lời nào để nói mà
* * *
"Đại sư huynh! Đó không phải là bánh của Như Lan tỷ tặng huynh sao?" - Tôn Tự
"Ây, đằng ta cũng đâu muốn nhận! Nha đầu đó lại là một người háo ăn! Cho nha đầu ấy cũng có sao!"
"Tất nhiên là đệ không có ý đó! Nhưng mà huynh cứ thế mà tặng! Người ta nhìn vào sẽ lại nghĩ lung tung!" - Tôn Tự
"Nghĩ lung tung? Ta lại thấy đệ mới là người đang nghĩ lung tung đấy!"
* * *
"Mạc Lang! Tôn Tự!"
Cả hai đang đùa đùa giỡn giỡn thì đột nhiên có người gọi tên.

Liền ngay lập tức hành lễ với người trước mắt
"Tịnh Thanh thánh chủ!"
"Hừ!"
Nam nhân thanh nhã trước mắt không nói không rằng, chỉ khẽ gật nhẹ đầu.

Tay khẽ phẩy phiến rồi cất tiếng
"Thời gian nửa canh giờ sắp kết thúc! Mạc Lang còn không mau chuẩn bị chủ trình đợt khảo hạch ải thứ hai!"
"Đệ tử xin đi ngay!" - Mạc Lang bèn nhanh chóng cúi đầu hành lễ rồi rời đi ngay
"Vậy đệ tử cũng trở lại xét môn!" - Tôn Tự cũng bèn cúi đầu rời trở lại chỗ lúc nãy
* * *
"Ha!"
Tiếng thở phào lớn một hơi, ngay lập tức liền có sự đáp trả bằng cả một điệu cười vang dội
"Há há!"
"Há há há!"
"Há há há há! Ngươi còn bảo là đợt khảo hạch thứ nhất ngươi sẽ thắng chắc sao!" - Tiêu Vương vừa nói vừa cười sằng sặc
"Cười chết ta rồi Triệu Lẫm! Há há há!" - Lam Tuyên Cơ tay cầm phiên che miệng cười, nhưng không tài nào che nổi cái điệu cười không giữ nổi ý tứ của nàng nổi
Triệu Lẫm bất lực nhìn hai người bằng hữu thân thích của mình ngồi đấy mà cười cười nhạo nhạo
Đúng là tức chết mà

Vừa vượt qua được đợt khảo hạch.

Đổi lại không nhận được lấy một lời chúc mừng trái lại còn là cười nhạo
Đúng là bằng hữu tốt mà
"Ta cứ nghĩ chỉ là đối kháng thơ văn chứ!" - Triệu Lẫm
"Há há! Có phải là không những chỉ là thơ văn mà ngươi mong muốn!" - Tiêu Vương
"Trái lại còn là một đám sâu không!" - Lam Tuyên Cơ
Cả hai vừa nói mà ngồi đấy cười sặc sụa
Nói đến nỗi sợ thì phải nói Triệu Lẫm sợ nhất trên đời này chính là sâu
Nghe thôi cũng cười đến đau cả bụng rồi a
"Ha! Các ngươi hơn được bao nhiêu người chứ a!" - Triệu Lẫm cáu
"Ta thứ nhất!" - Lam Tuyên Cơ
"Ta thứ hai!" - Tiêu Vương
"-_-" - Triệu Lẫm đành câm nín hẳn
"Ngươi thứ 24!" - Tôn Tự chợt chen vào
Triệu Lẫm đã nhục nay càng nhục hơn
Trời ạ cái tên này chui đâu ra đấy.

Muốn mần nhục ta à
Còn Tiêu Vương và Lam Tuyên Cơ nghe được thứ hạng của Triệu Lẫm thì càng cười lớn hơn, cười đến đau cả bụng
Triệu Lẫm bèn liếc mắt nhìn Tôn Tự với ánh mắt căm hờn.

Tôn Tự nhận thấy ánh mắt đó có phần đớ mặt khó hiểu
*Ta đã làm gì sai sao? *
* * *
"Thôi nào! Đừng giận đừng giận a! Ngồi xuống đây với ta nào! Đằng nào cũng vượt ải rồi còn gì a!" - Lam Tuyên Cơ
"Xem như ngươi còn nơi được vài câu tốt lành!" Triệu Lẫm
"Ấy ấy, vậy ý Triệu Lẫm nói là ngươi trước giờ miệng ngươi là mồm xui xẻo đấy!" - Tiêu Vương
"Nè! Ta nói thế khi nào!" - Triệu Lẫm
"Không cho ngươi ngồi nữa!" - Lam Tuyên Cơ bèn gác luôn chân lên chiếc ghế chờ của Triệu Lẫm
"Nè!" - Triệu Lẫm đành bất lực, cũng chẳng cần để tâm đến luôn
Bèn Triệu Lẫm bèn thấy Tôn Tự bên kia bèn đưa tay chỉ vào chiếc ghế ngay cạnh hắn
Triệu Lẫm bèn ngó qua xung quanh.

Nhưng chẳng có ai sau mình cả, Triệu Lẫm bèn chỉ một ngón tay vào bản thân mình rồi đưa mắt nhìn Tôn Tự
Tôn Tự bèn nhìn Triệu Lẫm mà gật gật đầu.

Thấy thế Triệu Lẫm bèn lỏn lẻn chạy đến ngồi cạnh
"Này gọi là gì thế Tiêu Vương?" - Lam Tuyên Cơ
"Bỏ nhà theo trai!" - Tiêu Vương
Nói rồi cả hai lại bèn nhìn nhau một cái, chợt cả hai bèn nở một nụ cười rất ư là gian xảo hè hè =)).