Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng

Chương 570: Mặc cảnh thâm, anh đừng xé váy tôi…



Thật ra từ trước đến giờ Quý Noãn đều không khống chế được người đàn ông này, mà hiện tại Mặc Cảnh Thâm đã hơi có xu hướng mất khống chế.

Rốt cuộc tối hôm nay cô đã trêu chọc gì đến anh chứ?

Lúc hơi thở tiếp tục bị tước đoạt đến nghẹt thở, Quý Noãn cắn anh một cái thật mạnh.

Cô cắn hơi ác, có ít máu rỉ ra, nếm được mùi vị mằn mặn.

Anh buông môi răng cô ra, nhưng môi vẫn cứ dán lên môi cô, hơi thở quấn quít giao nhau.

Nhát cắn này của cô khiến cho nụ hôn vốn đã mãnh liệt dường như thêm vài phần bạo lực máu me, khơi dậy một vài thứ chôn sâu trong xương cốt đàn ông. Chỉ là một chiếc váy ngủ khêu gợi không đủ để khiến anh đánh mất lý trí, thế nhưng kể từ ba năm trước, sau khi cô trở về từ thành phố T, hai người đã trải qua nhiều chuyện, nhưng anh chưa từng được thỏa mãn. Một lần, hai lần, một năm, hai năm, thậm chí ba năm, thời gian xa cách quá lâu cộng thêm nỗi nhớ đều hóa thành khát vọng vô biên đối với cô.
Tối nay cả hai đều rất tỉnh táo, thậm chí anh biết bây giờ cơ thể cô đang trong tình trạng đặc thù, anh cũng biết mình đang làm gì, thậm chí lý trí luôn luôn áp đảo hết thảy.

Thế nhưng, càng tỉnh táo thì anh lại càng muốn cô.

Dù cho phải dùng một phương thức khác.

Trước dây cho dù là rơi vào tình cảnh nào anh cũng chưa từng để cô phải làm thế này.

Mặc Cảnh Thâm cũng từng luôn cho rằng mình thanh tâm quả dục. Trong ba năm qua, thỉnh thoảng ban đêm những lúc sinh lý kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đều là do anh mơ thấy cô. So với những người đàn ông khác, nhu cầu về mặt tìиɦ ɖu͙ƈ của anh vô cùng ít ỏi.

Nhưng mỗi một lần Quý Noãn xuất hiện trước mặt anh, cho dù chỉ là vẻ mặt vô cảm, cho dù chỉ ném cho anh một ánh mắt…

Lúc trước cô bị thương, được anh mang đến Quốc tế Oran. Trong những ngày đó, có trời mới biết anh đã cố gắng kiềm chế thế nào mới có thể khiến mình không chạm vào cô.
Anh đã mất rất nhiều sức lực mới kiềm chế được du͙ƈ vọиɠ đối với Quý Noãn.

“Quý Noãn.” Anh khàn giọng gọi tên cô, nắm lấy tay cô.

Mặc Cảnh Thâm nắm chặt lại bàn tay đã mấy lần suýt giãy thoát của Quý Noãn, lần nào cũng đều lôi tay cô kéo xuống thân dưới của mình.

Đầu óc Quý Noãn đã sắp nổ tung, vài lần cô liều mạng muốn rút tay ra, nhưng hiển nhiên tối nay anh không định dừng lại giữa đường, nên cô đâu thể dễ dàng thoát khỏi tay anh như vậy.

“Anh vốn nghĩ mấy ngày nay thân thể em không thoải mái, nên chỉ giới hạn trong việc chăm sóc cho em. Ba năm anh cũng đợi được, gấp gáp gì vài ngày, em nói có đúng không?” Hơi thở anh rất nóng, phả nhẹ vào tai cô. Giọng nói đàn ông trầm khàn gợi cảm vang lên trong căn phòng yên tĩnh giữa đêm khuya: “Em nói anh ra vẻ đạo mạo, nói anh bại hoại, nhưng chẳng phải mấy năm trước em đã biết dáng vẻ khi bại hoại của anh rồi sao? Anh biết trong lòng em còn vướng mắc chưa bỏ xuống được, anh nhẫn nại chờ em, ở cạnh em. Biết em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, anh sẽ khắc chế du͙ƈ vọиɠ muốn ôm em hôn em của bản thân…”
Đôi môi anh lướt qua tai cô như có như không, Quý Noãn bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mức cả người cứng ngắc: “Anh…”

“Thế nhưng em đã đồng ý giới hạn trong đêm nay.”

“Tôi…” Bởi vì bây giờ cô còn đang trong những ngày đến tháng, nên mới mặt dày nói khoác thế thôi: “Bây giờ, tôi…”

“Em thật sự cho rằng bây giờ em đến tháng thì anh không thể chạm vào em sao?” Anh cười trầm thấp, cũng không lãnh đạm như ngày thường, lại đè cô xuống giường hôn thật lâu. Nụ hôn càng say đắm thì hơi thở anh càng nóng bỏng khiến cô không thể nào chống cự được: “Nếu em không dùng cách này khiêu khích anh, có lẽ anh còn có thể bỏ qua cho em. Nhưng kết cuộc này… chính là do em tự tìm lấy…”

“Anh… Anh đừng kéo tay tôi…” Tay Quý Noãn đã sắp nóng cháy, run run muốn đẩy anh ra. Nhưng trong tích tắc, một tay cô bị anh kéo xuống dưới, một tay kia bị anh ấn sang bên cạnh.
Anh hôn xuống tai cô: “Trả lời anh, mấy năm nay ở Luân Đôn, đêm nào em cũng mặc như vậy sao?”

Cô mặc thế nào thì liên quan gì tới anh?

Quý Noãn nhìn anh chằm chằm: “Đúng thì sao hả?”

Đôi mắt anh nheo lại: “Trông đẹp lắm, sao trước giờ không thấy em mặc thế này ở nhà?”

Quý Noãn: “…”

Trước đây ở nhà, cho dù cô mặc áo dài quần dài thì vẫn bị anh lột sạch từ trên xuống dưới. Mỗi ngày mỗi đêm đều bị anh ăn hϊếp đến độ chẳng thẳng nổi thắt lưng thì cô nào dám ăn mặc thế này ở nhà chứ.

Vậy chẳng phải là dâng tận miệng anh à? Không chừng một ngày nghỉ ngơi cũng chẳng có nữa!

Cô mặc váy ngủ mà cũng đắc tội anh sao?

Quý Noãn có hơi bực bội, cô muốn rút tay về, nhưng cố sức thế nào cũng vô dụng.

Đa phần hành động này chỉ khiến xúc cảm dưới lòng bàn tay cô càng rõ ràng hơn, khiến mặt cô vì gắng sức mà đỏ hơn vài phần.
“Mặc Cảnh Thâm, anh đừng có vô sỉ như vậy… Anh bỏ tay tôi ra!”

Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn tường. Ban đêm Quý Noãn có thói quen mở đèn tối màu để tránh ánh sáng chói mắt ảnh hưởng giấc ngủ. Lúc này, cô bị anh đè xuống giường, rõ ràng chiều cao cơ thể không tính là thấp nhưng mỗi khi ở trước mặt anh đều trở nên nhỏ bé xinh xinh. Cơ thể Quý Noãn bị dáng người cao lớn của anh bao phủ, chỉ có chiếc bóng tối tăm đổ xuống mặt cô. Ánh đèn mờ mịt, nhưng vẫn có thể thấy được bản thân mình trong tròng mắt đen như mực của đối phương. Bầu không khí mờ ám đến nỗi làm người khác nghẹn thở.

Anh đột nhiên bật cười: “Dù gì bây giờ em cũng là người phụ trách một công ty, làm người cần có chữ tín. Em đã đồng ý rồi, nếu không làm được, chuyện này có thể làm tổn hại mặt mũi bản thân đấy.”
Khó khăn lắm mới nói xong một câu, Quý Noãn lại bị hôn lần nữa, đồng thời tay cô cũng khôi phục lại sự tự do. Sau vài giây hết trì độn, Quý Noãn ngơ ngẩn nhìn người đàn ông đang chăm chú hôn cô bên trên.

Chữ tín cái đầu anh, cô giữ chữ tín làm gì?

Cô đâu phải đồng ý lấy thịt bồi thường thật đâu, ai mà ngờ trong lòng anh lại nghĩ tới chuyện này!

Kỹ thuật hôn của người đàn ông này vẫn giống như ba năm trước. Thậm chí cô còn hoài nghi có phải trong ba năm nay, mỗi đêm mất ngủ anh đều tưởng tượng tập luyện vô số lần cảnh tượng nên hôn cô thế nào khi trùng phùng hay không. Trước đây, lần nào cô cũng bị anh hôn đến trời đất đảo điên, hiện giờ càng… Tất cả suy nghĩ trong đầu đều bị dập tắt, Quý Noãn bị hôn đến mức bản thân đang ở đâu cũng quên mất…
Cho đến khi dưới đùi chợt lạnh, cô mới nhận ra váy ngủ mình bị vén lên. Tay anh không hề bị ngăn trở mà hướng thẳng lên, cho đến khi phủ lên vùng bụng cô mà mơn trớn. Nhưng lần này anh không đơn thuần vuốt ve ôm cô giữ ấm bụng như trước. Lông tơ cả người Quý Noãn dựng lên, cô mơ màng chớp mắt một cái, muốn lùi ra sau, nhưng không thể lùi được.

Môi bị anh lấp kín, trừ tiếng nức nở thì cô không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào khác.

Quý Noãn nhận ra anh đã không còn kiên nhẫn với phương thức tiến quân chầm chậm này. Dưới sức lôi kéo của tay anh, chiếc váy ngủ đã sắp bị xé rách. Cô nhớ ra đây là quà sinh nhật của Tiểu Bát tặng cho mình lúc trước, vội vàng ra sức giãy giụa trước khi vải tơ tằm gần như sắp bị hủy hoại: “Đừng… Mặc Cảnh Thâm… Anh đừng xé váy tôi…”