Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng

Chương 571: Tắm rửa sạch sẽ nằm ở trên giường, mặc em xử trí



Vóc người hiện nay của Quý Noãn còn gợi cảm hơn so với ba năm trước. Do kiên trì vận động thường xuyên nên cơ thể cũng không dễ dàng đổ bệnh giống như trước kia nữa.

Bởi vì lời nói của cô mà anh buông váy ngủ ra, nhưng vẫn mò mẫm chiến đấu hăng say ở khắp nơi sau lưng cô. Đến khi anh chạm vào được móc áσ ɭóŧ sau lưng, cả người Quý Noãn lập tức trở nên căng cứng.

Thật ra thì anh chưa làm chuyện gì quá đáng, nhưng Quý Noãn lại hận bản thân mình quá nhạy cảm. Cô càng ghét cay ghét đắng cơ thể lúc nào cũng kháng cự lại người lạ, thậm chí không thích, thế nhưng lại mất đi khả năng chống trước sự ôm ấp và đụng chạm của Mặc Cảnh Thâm, dù mỗi một động tác của anh đều như đang trêu đùa cô.

Ngay khoảnh khắc anh dễ dàng cởi móc áσ ɭóŧ ra, Quý Noãn run lên, bất chợt ngước mắt, nghe tiếng cười của người đàn ông vang lên bên tai.
Nụ hôn lập tức rơi xuống cổ cô, sau đó dần dần lan xuống phía dưới…

Cho đến khi nụ hôn của anh cách lớp áo ngủ tơ tằm mỏng manh, Quý Noãn bất chợt không kiềm chế nổi nữa, gần như cơ thể hóa thành cánh cung căng siết. Quý Noãn ngẩng đầu ra sức cắn chặt cánh môi, kháng cự sóng tình đáng sợ không cách nào hình dung được đang ập đến.

Người phụ nữ ngửa cổ lên, vô thức để lộ sự gợi cảm vô ngần, mái tóc không quá dài cũng không quá ngắn xõa trên giường. Động tác của anh vẫn cứ tiếp tục, Quý Noãn không chịu nổi, vùi đầu lên vai anh, nức nở trầm thấp: “Mặc Cảnh Thâm… Anh đừng…”

Quý Noãn gần như không kìm được run rẩy. Thân thể suốt ba năm chưa từng bị đàn ông chạm qua, hiện giờ chỉ cần anh liên tục ve vuốt thôi thì đã trở nên mẫn cảm như bị trêu chọc, khơi dậy những ký ức từng điên cuồng run rẩy hàng đêm.
Quý Noãn mềm nhũn người, rốt cuộc tay cũng được thả lỏng, nhưng đã không còn sức để đẩy anh ra.

“Đừng cái gì?” Bàn tay xấu xa của anh không ngừng ve vuốt cơ thể cô, chậm rãi hướng thẳng xuống dưới…

Một cái ấn mạnh qua tấm băng vệ sinh mà Quý Noãn vừa mới thay ra lúc tắm xong đã khiến cả người cô trở nên mềm oặt, hơi thở dường như sắp đứt đoạn.

Trong khoảng thời gian không tới nửa phút đồng hồ này, anh vẫn đang hôn cô. Quý Noãn đang trong thời kỳ “đèn đỏ”, thứ đồ mềm mại màu trắng kia vẫn đang làm vật ngăn cách, vậy mà Quý Noãn lại sắp bị giày vò đến phát điên rồi.

Cô cáu giận, cáu giận vì người đàn ông này nắm rõ cơ thể cô như lòng bàn tay, cáu giận vì bản thân không thể chống cự lại sự trêu chọc của anh, càng cáu giận vì hận mình không thể kiềm chế nổi.
Lúc Mặc Cảnh Thâm hôn môi và trêu chọc, cô cảm thấy mình chẳng khác gì người con gái bất cứ lúc nào cũng có thể trầm luân dưới thân anh ba năm nước.

Khi Quý Noãn bị anh hôn đến ngây ngốc, đột nhiên cô cảm giác tay mình bị kéo đến phủ lên một thứ lạnh băng. Trong nháy mắt, tất cả giác quan của cô đều báo động, đó là khóa dây thắt lưng của anh. Quý Noãn cúi đầu nhìn chiếc khóa sáng bóng sắc lạnh trong căn phòng mờ tối, lạnh đến độ khiến cơ thể cô run lên một cái.

Một tay Quý Noãn bị anh cưỡng ép lôi kéo mà cởi dây thắt lưng ra, tay còn lại túm chặt lấy quần áo anh, ánh mắt cô run rẩy: “Mặc Cảnh Thâm…”

Quý Noãn hơi nghiến răng nghiến lợi, sự khó chịu và trống rỗng không thể kìm nén trong người sắp sửa nhấn chìm cô, nhưng cô lại chẳng thể làm gì được.
Ngược lại ánh mắt Mặc Cảnh Thâm nhìn cô ngày càng nặng nề, anh nhất quyết kéo tay cô ấn xuống dây thắt lưng, vì vậy tay cô cứ thế mà lần theo…

Quý Noãn nhìn anh chằm chằm. Dưới ánh sáng mờ ảo, cô nhìn thấy rõ gương mặt anh tuấn của Mặc Cảnh Thâm. Rõ ràng cho dù là vào thời điểm tràn ngập sắc tình, nhưng trông anh vẫn cứ lạnh lùng điềm tĩnh, đôi mắt đen kịt nóng bỏng nhìn cô chăm chăm.

Chỉ có một chút mồ hôi lấm tấm trên trán và hơi thở nặng nề hơn bình thường mới tố cáo anh trông không hề lạnh lùng tĩnh giống như vẻ bề ngoài.

***

Quý Noãn cảm thấy mình sắp điên rồi!

Mặt cô đã đỏ đến sắp nổ tung!

Chết mất!

Mỏi tay quá!

Điên rồi! Điên rồi!

*** Cuối cùng, mãi cho đến khi Mặc Cảnh Thâm túm chặt lấy tay cô, cơ thể gần như căng chặt cứng rắn như đá, sắp bóp nát cổ tay cô đến nơi, thì anh mới thỏa mãn tựa đầu lên cổ cô mà thở ra một hơi vừa dài vừa nặng. Quý Noãn đỏ ửng mặt, quay đầu đi.
Hơi thở Mặc Cảnh Thâm lướt nhẹ qua cổ cô từng cái một, rất nóng cũng rất ấm áp. Anh vẫn đang trong tư thế ôm chầm lấy cô, thật lâu cũng không rời đi, sau đó đặt một nụ hôn nhẹ bên tai cô: “Khổ cho em rồi.”

Quý Noãn: “…”

Cô thật muốn hét một chữ “Cút”, nhưng nhớ đến trạng thái lúc này của Mặc Cảnh Thâm, nếu như cô lại nói cái gì đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh, không chừng tối nay tay cô sẽ bị tàn phế ở đây mất.

Quý Noãn cứng người, không nói lời nào, để mặc cho anh đè trên người mình. Cho đến khi hơi thở của anh dần dần ổn định lại, giọng nói vang lên bên tai cô vẫn có chút trầm khàn, dường như ẩn chứa ý dò xét: “Khó chịu lắm hả?”

Quý Noãn trợn mắt nhìn trần nhà.

Anh còn dám hỏi cô có khó chịu hay không?

Phí lời!

Cô đâu phải không có nhu cầu sinh lý! Ba năm qua, đâu chỉ có anh là giống tăng nhân khổ hạnh, rõ ràng cô cũng giống như một ni cô còn gì? Bị hôn bị ôm còn chưa tính, dù sao về mặt này thì phụ nữ cũng không quá mẫn cảm, nhưng cô lại bị anh trêu chọc cả nửa ngày, sau đó còn…
Làm sao cô lại không có cảm giác được?

Cảnh tượng mắc kẹt giữa muốn nhưng không thể làm, ngược lại sau đó còn khiến anh được thỏa mãn no nê, cô khó chịu đến sắp nổ tung luôn rồi, được chưa?

Quý Noãn tức đến suýt tăng xông. Rõ ràng cô nhớ ít nhất bề ngoài Mặc Cảnh Thâm cũng là chính nhân quân tử. Lúc hai người vẫn còn là vợ chồng có thể làm mọi chuyện, nhưng một lần nọ anh bị Mặc Thiệu Tắc tính kế, bị bỏ thuốc rồi bắt nhốt trong khách sạn Million Stars. Quý Noãn sợ anh khó chịu nên đã từng đề xuất ý tưởng này, nhưng anh vì lo nghĩ cho cảm nhận của cô nên chẳng cho cô làm gì cả.

Vậy mà hôm nay lại…

Quý Noãn tức đến đỏ cả mắt, không biết rốt cuộc là đang giày vò anh hay giày vò chính mình.

Hiện giờ rõ ràng Mặc Cảnh Thâm đang vô cùng thỏa mãn, mà cô thì không biết tối hôm nay có thể ngủ được hay không nữa. Quan trọng hơn là bây giờ cô không thể tắm nước lạnh được.
Đúng là muốn chết mà!

Nụ hôn của anh lại rơi xuống khuôn mặt cô, dịu dàng khẽ hỏi: “Em cũng muốn? Hửm?”

Quý Noãn tiếp tục trợn mắt với trần nhà: “Không!”

Tiếp theo, cô nghe thấy từng đợt tiếng cười phát ra từ lồng ngực anh, khàn khàn mà gợi cảm. Hơn nữa vì anh đè trên người cô, dính chặt vào nhau, cho nên khi cười, lồng ngực khe khẽ rung lên chấn động, khơi gợi cảm xúc trong cô.

Nụ hôn của anh dời sang khóe môi cô, giọng điệu nhẹ nhàng trấn an: “Nhiều nhất chỉ còn hai ba ngày nữa là em có thể khai trai rồi. Đến lúc đó, anh sẽ tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường, mặc em xử trí.”

Dứt lời, gương mặt đẹp đẽ của anh lại sáp đến gần trước mắt, hôn mạnh lên môi cô một hồi, lấp kín tiếng mắng chửi chất chứa lửa giận đang trực trào ngay cửa miệng của Quý Noãn. Cho đến khi cô quên bẵng đi mình muốn mắng cái gì, chỉ có thể đỏ mặt nhìn anh trân trối thì Mặc Cảnh Thâm mới nở nụ cười hài lòng, hôn lên gò má cô hai cái.
Quý Noãn tức đến độ dây thần kinh có thể đứt phăng bất kỳ lúc nào.

Ai thèm anh tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường chứ?

M* kiếp, đợi cô cố chịu cho qua đêm nay, sau này dù anh có cởi sạch nằm trên giường, chuyện cô muốn làm nhất cũng là trói anh lại, trói thật chặt vào, sau đó tìm vài người phụ nữ nhảy thoát y trước mặt anh.

Nhất định phải cho anh nếm thử nỗi khổ lửa tình đốt thân nhưng không thể thỏa mãn!

Muốn cô chủ động đè anh hả?

Đừng có mơ!