Mặt khác, trước giờ cô chưa từng thấy Mặc Cảnh Thâm kiên nhẫn với họ hàng thế này.
Trước đây, ở nhà họ Mặc tại Hải Thành, Mặc Cảnh Thâm vẫn luôn xa cách với đám người thân bạn bè đến nịnh nọt. Đa số những người kia đều cho rằng anh không thèm qua lại với họ hàng.
Bây giờ xem ra, chẳng qua là vì lúc trước những họ hàng của ông nội đều có mục đích, Mặc cảnh Thâm không quen tiếp xúc với bọn họ mà thôi.
Nhưng dường như hiện tại, anh đang giúp ông cụ Mặc duy trì cuộc hội ngộ này. Mặc cảnh Thâm cũng coi như nể mặt ông, còn hiếm khi có kiên nhẫn mà tham gia đánh bài sau bữa ăn với mấy ông cụ.
Hoặc cũng có lẽ là ngày thường Mặc cảnh Thâm quá bận rộn, dù trong lúc nghỉ dưỡng với cô, song thỉnh thoảng anh vẫn về Tập đoàn Shine, nhưng cũng chỉ dự những cuộc họp quan trọng, cố gắng ở bên cạnh cô mới là chính. Hiểm khi boss Mặc thật sự rảnh rỗi thế này. Thấy Quý Noãn buồn chán đứng bên cạnh xem, Mặc Cảnh Thâm bốc lên một quân bài, rồi tiếp tục nhìn cô chằm chằm.
Quý Noãn tiếp tục lắc đâu, mặc dù lúc này cô đang xem mọi người chơi, quả thật không có việc gì để làm, nhưng cô đang nghĩ có nên đi giúp người giúp việc bưng trà rót nước không. Trước đó, khi cô muốn giúp một tay, bà Vạn Châu đã trừng cô, ý bảo không cẫn cô giúp những việc này, bảo cô nghỉ ngơi cho tốt.
Thấy Quý Noãn vẫn đứng yên ở đó, Mặc cảnh Thâm nheo mắt, đánh quân bài trong tay ra.
Thấy Mặc Cảnh Thâm định sau khi chơi xong ván này sẽ đứng dậy đến bên cô, nên để tránh gây mất hứng cho những người khác, cuối cùng Quý Noãn vẫn chọn ngồi bên cạnh anh.
Lúc này anh mới thong dong nhích ghế lại gần, ra hiệu Quý Noãn bốc bài cho anh.
Dù gì Quý Noãn cũng là vợ của Mặc Cảnh Thâm, ở đây ai cũng là trưởng bối, chỉ cười vì hành động thân mật của vợ chồng trẻ bọn họ, hoàn toàn không có ý kiến gì, cũng không hề bất mãn, chỉ lầm bầm trong miệng: “Chậc, còn trẻ thật tốt…” Trước ánh mắt của mọi người, Quý Noãn vươn tay ra. Thật ra cô chơi mạt chược rất bình thường, lần trước ở Bắc Kinh, nhờ Tiêu Lộ Dã giúp mà mới có thể thắng được mấy ván. Rốt cuộc Mặc Cảnh Thâm tin tưởng cô tới cỡ nào mới để người không chơi giỏi như cô bốc bài cho anh.
Sau khi cầm lấy quân bài, cô mò tới mò lui hồi lâu cũng không biết đây là quân bài gì, nên đành phải ngoan ngoan đưa cho anh.
“Nhàn nhã để cô vợ trẻ bốc bài như thế, ván này xem ra Cảnh Thâm thắng chắc rồi, bốc đại cũng thắng được.” Người lên tiếng là một ông cụ nào đó ngồi đối diện.
Quý Noãn cảm thấy mặt mình như bị bỏng. Bình thường ở nhà bị Mặc Cảnh Thâm giở trò thế nào cũng được, nhưng bây giờ ở trước mặt mấy ông cụ và người thân, Quý Noãn cảm thấy dù chỉ vô tình thể hiện tình cảm thì cô cũng sẽ đỏ mặt, đến cả quân bài mạt chược cầm trong tay cũng nóng lên theo. Cô vội vàng nhét quân bài vào tay Mặc Cảnh Thâm, ngượng ngùng quay đầu đi. Ngón tay dài của Mặc Cảnh Thâm chỉ lướt qua mặt bài, nét mặt thản nhiên, tiện tay đẩy ngã bài.
Cống thượng khai hoa*.
(*) Thuật ngữ mạt chược, chỉ một kiểu tới bài.
Xung quanh ngạc nhiên.
“Cô vợ này xem ra rất vượng với cháu đấy.” Người tham gia chơi bài bắt đầu mồm năm miệng mười nói chuyện.
Mặt Quý Noãn đã đỏ đến nỗi chỉ muốn nhanh chóng tìm một cái lỗ để chui vào.
Mãi cho đến nửa đêm mọi người mới giải tán về phòng nghỉ ngơi. Mặt Quý Noãn vẫn còn đỏ sau khi bị mấy ông cụ trêu chọc, quan trọng là mấy ông cụ này đều là người từng trải, buổi tối, đánh bài xong lại uống trà, mấy ông cụ không ngủ được nên thích lấy chuyện của đám thanh niên ra nói. Thậm chí ngay cả chuyện sau khi Quý Noãn sinh con, ai muốn làm ông cố nuôi của đứa bé cũng bị mấy ông cụ mang ra thảo luận… ***
Quý Noãn cảm thấy chắc là vì trước đây đầu bị tổn thương, nên có vài chuyện não bộ không thể giải quyết được.
Nếu không, bình thường tính cô rất nghiêm túc cẩn thận, sao vừa khỏi bệnh lại cứ qua loa thế này.
Ví dụ như hai đêm trước khi về lại Hải Thành, có một bữa tiệc công ty do Tập đoàn Shine tổ chức. Trước tiên không nói đến cô là người phụ trách của Tập đoàn MN, chỉ đơn giản với thân phận bà Mặc đã được tiết lộ hết lần này tới lần khác của cô, cô nhất định phải tham dự.
Nhưng, dù là trong phòng ngủ của nhà họ Mặc ở Los Angeles hay trong phòng nghỉ rộng hơn ba trăm mét vuông trong văn phòng làm việc của Tổng Giám đốc ở Tập đoàn Shine thì cô vẫn không tìm được đồ mà lần trước cô tiện tay vứt ở đâu dù đã lục tung khắp nơi.
Đã sắp đến tháng Mười hai, tuy đây không được xem là tiệc rượu cuối năm của Tập đoàn Shine, nhưng hiếm khi Mặc Cảnh Thâm đích thân tham dự, đương nhiên là long trọng hơn bình thường. “Mặc Cảnh Thâm, anh có thấy chiếc áo choàng trắng em mua vào mấy ngày trước đây không?”Quý Noãn vừa lục lọi tủ quần áo trong phòng ngủ của phòng nghỉ, vừa tức giận hô to với Mặc Cảnh Thâm ở bên ngoài: “Em mua xong là bỏ trong phòng nghỉ, sao bây giờ không thấy?”
“Làm sao anh biết?” Mặc Cảnh Thâm ăn mặc chỉnh tề nhìn đồng hồ đeo tay, còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu tiệc rượu: “Không vội, em cứ từ từ mà tìm.”
“Sắp không kịp rồi!” Trong phòng phát ra tiếng ầm ầm, Mặc Cảnh Thâm còn tưởng Quý Noãn dỡ cả cái cửa tủ.
Không có gì là không kịp cả, từ đây đến địa điểm tiệc rượu chỉ mất năm phút lái xe, hơn hai mươi phút này đủ để Quý Noãn tiếp tục tìm đồ.
Bây giờ, lý do duy nhất khiến cô không chịu nổi là, cô đã tìm chiếc áo choàng đó hơn một tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa tìm ra. “Mặc cái khác không được sao?” Nhìn cô chạy từ phòng ngủ chính sang phòng ngủ thứ hai, anh đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, dừng một lát rồi đi qua.
Lúc Quý Noãn mở cánh cửa tủ trong phòng ngủ thứ hai, trong ngăn tủ vốn trống rỗng giờ lại đầy ắp.
Bên trái treo âu phục nam gọn gàng, phối với mấy chiếc áo sơ mi đã được ủi thẳng thớm.
Bên cạnh là áo khoác có cổ áo bằng lông thú, đính cúc áo hoa văn tinh xảo màu đồng cổ, phối với một cây gậy chống và một chiếc mũ vành rộng.
Trông hơi quen.
Đây chẳng phải là bộ đồ ông trùm thương nghiệp mà Mặc Cảnh Thâm đã mặc trong hiệu ảnh Trung Hoa ngày hôm đó sao?
Sau lưng vang lên tiếng bước chân và tiếng đóng cửa, cô quay đầu lại, chạm phải tròng mắt đen sâu thẳm của anh.
“Ông Mặc, anh có muốn giải thích một chút không?” Cô tưởng anh có đam mê gì đó khó nói, không khỏi cố ý liếc qua ngăn tủ. Anh lại không hề dao động chút nào: “Anh đã bảo người may lại bộ đồ theo kiểu dáng đó, quần áo bên kia chất lượng kém quá.”
Anh không những không dao động, mà còn bình thản nói thêm: “Không phải em rất thích sao?”
“…” Lúc này, Quý Noãn lại chẳng thốt nên lời, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn của anh, nhớ lại vẻ mặt si mê của mình khi nhìn thấy ông trùm giới kinh doanh thời dân quốc Mặc Cảnh Thâm ngày hôm đó, khóe miệng không khỏi co giật.
Cô lại lướt mắt qua quần áo treo trong tủ, khóe mắt lại thấy tên mặt người dạ thú Mặc Cảnh Thâm đã cởϊ áσ khoác ra, bắt đầu nới lỏng cà vạt.