Lệ Nam Hành đáp: “Nếu như bà Phong đã nhiệt tình mời như thế, kẻ làm con cháu như tôi còn nói lời từ chối nữa thì thật không nể mặt hai vị. Thế nhưng, buổi tối ở căn cứ cũng có giờ giới nghiêm, e rằng chúng ta có ngồi cùng thì cũng chỉ vội vội vàng vàng cho xong.”
“Không sao, không sao, cũng không quá gấp gáp, chỉ kiếm gì ngay gần đây ăn, dù sao mẹ tôi cũng đã mệt, nhưng vẫn muốn cảm ơn chàng trai trẻ này vì đã giúp bà lấy lại chiếc túi.” Tần Thu mỉm cười, sau đó nhìn về phía Phong Lăng với vẻ mặt bình tĩnh: “Chàng trai trẻ, cùng nhau ăn tối nhé.”
Lệ lão đại đã không không ý kiến gì rồi, sao cô có thể từ chối được.
Cô im lặng gật đầu, không nói thêm gì.
Bà cụ vẫn luôn nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của Phong Lăng, cứ muốn nói cái gì đó. Cậu thiếu niên này thật sự rất giống Tần Thu lúc còn nhỏ. Khi đứa con gái thứ hai của Tần Thu chào đời, mọi người đều nói con gái lớn Phong Minh Châu giống ba, còn đứa bé này thì lại giống mẹ.
Trên thế giới này sao lại có người giống đến thế?
Nhưng tuổi tác đứa trẻ này không trùng khớp, giới tính cũng khác... dường như không có chỗ nào đúng cả.
Bà cụ lại chẳng dám nhiều lời, nhưng cứ nhìn thấy đứa trẻ đứng trước mặt, bà lại không giấu nổi sự kích động trong lòng.
Trong đồn cảnh sát, mọi người kể lại quá trình xảy ra sự việc một cách đơn giản, sau khi hoàn tất thủ tục, cuối cùng cũng có thể ra về.
Bởi vì bà cụ đã lớn tuổi, không thể đi quá xa, hơn nữa ở quanh đây quả thật có một vài nhà hàng khá ổn, mọi người nhanh chóng đi vào nhà hàng Michelin gần đó.
Sau khi ngồi xuống, bà Phong - Tần Thu nghe một cuộc điện thoại, sau đó đưa mắt nhìn Phong Lăng, cười nói: “Anh bạn trẻ, cậu muốn dùng gì thì cứ gọi, không cần quá câu nệ đâu.” Phong Lăng hơi khó xử, cô chưa bao giờ đi ăn cùng với người lạ, chỉ khẽ gật đầu với bà Phong, hờ hững nói một câu: “Cảm ơn, tôi ăn gì cũng được.”
“Đứa bé này, cháu ngại cái gì, cháu đã giúp chúng ta lấy lại túi, hơn nữa đồ đạc trong túi có ý nghĩa vô cùng quan trọng, chẳng khác gì nửa cái mạng của bà già đây. Một bữa cơm thế này cũng không đủ để bày tỏ lòng biết ơn của bà, cháu đừng câu nệ gì cả.” Lúc này, bà cụ cũng mỉm cười rồi lên tiếng, ánh mắt nhìn Phong Lăng đầy dịu dàng ấm áp, lại cười than: “Ôi chao, chắc là do bà hơi thích cháu rồi, vừa nhìn thấy cháu, bà đã rất thích, có điều sao cháu còn trẻ tuổi thế này đã gia nhập căn cứ XI? Mặc dù bà biết đó là nơi rất nhiều người muốn vào mà không đủ tư cách để vào, nhưng chắc cũng rất vất vả nhỉ!” “Vất vả lắm hả?” Lúc này Nam Hành cố ý hỏi Phong Lăng, giọng nói vô cùng hờ hững.
Phong Lăng: “Không vất vả, cuộc sống trong căn cứ rất thích hợp với tôi. Mỗi người đều có cách sống khác nhau, ít nhất thì tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.”
Nghe thấy câu trả lời này, sắc mặt của Nam Hành không hề thay đổi, nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên.
Phục vụ của nhà hàng bước tới, Nam Hành không có hứng thú gọi món, còn bà Phong và bà cụ cứ một mực muốn Phong Lăng gọi đồ ăn. Cô đành chọn lấy hai món ăn chay thanh đạm, sau đó đặt thực đơn xuống trước mặt bà Phong và bà cụ Phong.
Nhìn thấy hai món ăn Phong Lăng chọn, bà cụ bật cười, nói: “Tần Thu, đứa trẻ này rất giống con, thích ăn những món chay thanh đạm.”
“Đúng vậy.” Tần Thu biết rõ những lời này của mẹ mình là có ý gì. Có lẽ chàng trai trẻ ngồi đây thật sự quá hợp với bọn họ, có duyên gặp gỡ như vậy, dáng vẻ lại giống, ngay cả khẩu vị cũng không khác là bao. Khó tránh khỏi việc bọn họ không tự chủ được mà nhớ về đứa trẻ đã bị rơi xuống biển.
Tần Thu không muốn đề cập đến chuyện đau lòng này trước mặt người ngoài, vậy nên biểu cảm trên mặt vẫn hết sức bình tĩnh, chỉ khẽ cười: “Cậu Lệ, tôi đoán là cậu cũng biết được nguyên do vì sao tôi chưa gặp cậu bao giờ nhưng lại nhận ra cậu.”
Đương nhiên Lệ Nam Hành không biết rằng Phong Minh Châu đã từng lén lấy điện thoại chụp ảnh anh, nhưng cũng có thể đoán ra được mọi chuyện đều bắt nguồn từ Phong Minh Châu.
Anh không trả lời, chỉ cười khách sáo với bà Phong, cho đến khi bà cụ Phong đẩy thực đơn cho mình, anh mới cúi đầu xem kĩ rồi chọn lấy hai món, còn gọi giúp mấy món canh thanh đạm phù hợp với hai người phụ nữ bọn họ. Phong Lăng vốn đã kiệm lời, trầm tĩnh, vậy nên lúc này nếu không cần thiết thì cô sẽ chẳng hé miệng nửa câu.
Mục đích ban đầu là bà Phong muốn mời họ ăn bữa cơm cảm ơn, mặt khác cũng muốn biết rốt cuộc Lệ Nam Hành là người như thế nào.
Khi tiếp xúc với anh, những suy nghĩ không vui về cậu chủ nhà họ Lệ trong lòng bà đã dần biến mất.
Mặc dù bà chưa bao giờ có ý định gả người con gái đã mất nhiều năm của mình cho người khác, huống hồ là cái cách lấy di vật không thể tưởng tượng đó, nhưng vào giây phút này, từ tận trong thâm tâm bà không thể nào bài xích một người như Lệ Nam Hành.
Nếu như nhà họ Lệ và nhà họ Phong đã có cách nghĩ như vậy, nếu như Lệ Nam Hành thật sự muốn cho đứa con gái đã mất nhiều năm của bà một danh phận, thì ít nhất theo một ý nghĩa nào đó, con gái bà vẫn sẽ được sống trong lòng rất nhiều người, không hề biến mất khỏi thế gian này. Nếu như nhất định phải đi đến bước này, Tần Thu nghĩ, có lẽ bà sẽ không bất chấp từ chối nữa.
Nếu người con gái thứ hai của bà vẫn còn sống trên đời, gặp được một người con trai như thế này, chắc hẳn nó cũng sẽ rất thích.
Lúc này, Tần Thu lại nhận một cuộc điện thoại, sau đó đứng dậy nhìn ra bên ngoài, hướng tới một nơi nào đó bên ngoài cười nói: “Đúng, ở đây này, đi thẳng vào đi.”
Tần Thu mỉm cười, gật đầu, sau đấy giải thích với Lệ Nam Hành và Phong Lăng: “Hôm nay tôi cùng mẹ ra ngoài cũng đúng lúc cháu gái của chúng tôi du học ở Anh trở về Los Angeles. Vốn dĩ là hẹn gặp con bé ở đây, nhưng không ngờ giữa đường lại bị cướp giật, chậm trễ đến tận bây giờ, cháu gái tôi cũng đến đây cùng dùng bữa.” Bà cụ tiếp lời: “Ôi, cái con bé Thư Khả ấy mồm miệng không ngơi lúc nào, bảo nó chờ ở nhà là được rồi, hẹn đến đây làm gì?”
Bà Phong cười đáp: “Thư Khả đã du học ở Anh lâu như thế, mẹ cũng hai ba năm nay không gặp cháu gái rồi, khó khăn lắm con bé mới tranh thủ được thời gian về gặp mẹ, chẳng phải vì con bé rất hiếu thảo sao? Mẹ nỡ lòng nào lại chê con bé thế.”
Trong lúc nói chuyện, cánh cửa nhà hàng đột nhiên mở ra, một cô gái trông còn rất trẻ, phơi phới nhanh chân bước vào trong. Cô gái đội mũ lưỡi trai, mặc một bộ đồng phục bóng chày nhạt màu, thảnh thơi khoác chiếc ba lô đằng sau lưng, chân đi một đôi giày thể thao màu trắng, vô cùng năng động, tiến thẳng đến đây.
“Bà nội, bác, sao mọi người lại ăn tối ở đây?” Tần Thư Khả vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Tần Thu, ánh mắt lướt qua Phong Lăng và Nam Hành ngồi đối diện.