Lúc lướt qua Nam Hành, Tần Thư Khả lại cảm thấy rất quen thuộc, cô quan sát kĩ lưỡng một lúc lâu, sau đó đột nhiên quay đầu ghé sát tai Tần Thu, thấp giọng hỏi: “Bác, người này có phải là chồng sắp cưới mà chị Minh Châu lưu ảnh trong điện thoại không?”
Hôn lễ đã bị hủy, lấy đâu ra mà chồng sắp cưới?
Nhưng Tần Thu không giải thích gì, chỉ đánh khẽ đứa trẻ nhiều chuyện ngồi cạnh rồi lườm nhẹ cảnh cáo, sau đó khẽ kể qua lại chuyện vừa rồi mình đã gặp cướp. Chỉ vỏn vẹn vài câu đã khiến Tần Thư Khả kinh ngạc, trợn tròn mắt. Sau khi lắng nghe một lúc lâu, cuối cùng Tần Thư Khả cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, lại đưa mắt nhìn hai người ngồi đối diện.
Lệ Nam Hành không có bất kỳ ánh nhìn dư thừa nào dành cho cô gái vừa mới xuất hiện, ánh mắt vẫn lạnh lùng, hoàn toàn thờ ơ với ba người phụ nữ đang ngồi trước mặt. Còn Tần Thư Khả lại chuyển sang nhìn Phong Lăng vẫn luôn im lặng bên bàn ăn. Khi thấy mái tóc ngắn mượt mà gọn gàng, da dẻ trắng mịn, khuôn mặt thanh tú lại đẹp trai khác người của Phong Lắng, ánh mắt của Tần Thư Khả như muốn dính chặt lấy cô, sau đó cô chợt nghiêng đầu, ghé sát tai Tần Thu hỏi: “Bác, đây là chàng trai đã giúp bà giành lại túi đó sao? Cậu ấy lợi hại lắm ạ?”
“Cậu ấy rất cừ. Người của căn cứ XI có ai mà không giỏi cơ chứ?” Tần Thu dịu dàng vỗ nhẹ đầu Tần Thư Khả: “Được rồi, đừng hỏi nhiều vậy nữa. Bây giờ đang có khách, cháu ngoan ngoãn ngồi ăn cơm đi, tối bác với bà sẽ về nhà với cháu.”
Ánh mắt của Tần Thư Khả vẫn dính chặt lên người Phong Lăng không chịu rời đi, cô chăm chú quan sát cậu thiếu niên ngồi đối diện mình, nhìn dáng vẻ yên tĩnh không phô trương của cô, dáng vẻ khi ăn uống cũng vô cùng trầm tĩnh của cô. Bởi vì bị Tần Thư Khả nhìn quá lâu, Phong Lăng ngước mắt lên, vô tình hai ánh mắt giao nhau khiến cho khuôn mặt Tần Thư Khả ửng hồng. Ngay sau đó cô hít sâu một hơi, bất ngờ đưa tay về phía Phong Lăng: “Chào cậu, tôi tên Tần Thư Khả, năm nay mười bảy tuổi.” Phong Lăng nhìn cô gái đối diện đang sáng mắt lên vì cái gì, không rõ nụ cười tỏa nắng nhưng lại đầy xấu hổ của cô ấy là làm sao. Cô chỉ liếc mắt nhìn Tần Thư Khả, nghĩ ngợi lát rồi từ chối bắt tay, gật đầu đáp lại, giọng nói hờ hững: “Ừm, chào cô.”
Wow!
Một chàng trai thật là đẹp! Có vẻ cũng tầm tuổi cô.
Trai đẹp lại trầm tính như này đúng là hiếm gặp, hơn nữa có vẻ tính tình cũng rất lạnh nhạt, chính là kiểu cool ngầu, hướng nội từ trong bụng mẹ chứ không cần cố tỏ vẻ. Điều quan trọng là rất đẹp trai!
Tần Thư Khả nghe thấy giọng nói thờ ơ của Phong Lăng chẳng những không có cảm giác bị giội một gáo nước lạnh, mà còn vô cùng nhiệt tình nói: “Nghe bác tôi nói cậu là người của căn cứ XI đúng không? Tiếc quá à, lúc cậu bắt cướp tôi lại không có mặt ở đó, chắc chắn là rất ngầu! A a a, nghĩ thôi đã muốn hét lên rồi. Nếu như có thể ở đó nhìn cậu bắt cướp, có lẽ tôi sẽ bị vẻ đẹp trai của cậu làm cho bất tỉnh mất.” Lần đầu Phong Lăng gặp được một cô gái nhiệt tình lại kích động đến như vậy, cô cười nhẹ: “Không có khoa trương như cậu nghĩ đâu.”
“Trời ạ, từ nhỏ tôi đã thích xem phim võ thuật rồi. Ở nước Mỹ này, tôi chẳng thỏa mãn với bộ phim hành động nào, tôi vẫn thích...”
Tần Thư Khả còn chưa nói hết thì đã bị Tần Thu đè vai lại, liếc mắt cảnh cáo: “Vừa rồi bà còn nói là cháu lắm lời, đúng là không để cho miệng mình nghỉ ngơi mà. Mau ăn đi, bây giờ chàng trai này và cậu Lệ là khách, cháu đừng có dọa người ta.”
“Sao lại dọa người ta chứ!?” Ánh mắt của Tần Thư Khả lại liếc về phía Phong Lăng, đột nhiên tháo chiếc mũ bóng chày đang đội trên đầu xuống, mái tóc dài giấu trong chiếc mũ cũng theo đó mà buông xuống, bồng bềnh phía sau lưng. Cô lắc đầu, rồi cười thật tươi nhìn Phong Lăng, bất ngờ hỏi Phong Lăng một câu khiến tất cả mọi người trên bàn ăn đều sửng sốt: “Này, cậu có bạn gái chưa?” Phong Lăng: “...” Nam Hành: “...”
Tần Thu: “...”
Bà cụ: “...”
Phong Lăng nhìn vào mắt của Tần Thư Khả nửa ngày trời mới hiểu được ý của cô ấy, cô đang được một cô gái mười bảy tuổi tỏ tình sao?
“Thư Khả!” Bà Tần buông đôi đũa trên tay mình xuống, kéo cánh tay đứa cháu gái dở hơi của mình: “Cháu giữ mồm giữ miệng cho bác, mới đi Anh du học có hai năm, lâu rồi không ở cạnh ba mẹ và người nhà nên quên luôn cả phép lịch sự và quy tắc cơ bản nhất rồi hả?”
Tần Thư Khả lại không cảm thấy có gì to tát: “Cháu chỉ tùy tiện hỏi thôi mà. Gặp được kiểu người mình thích, xin số điện thoại để sau này có thể thường xuyên liên lạc cũng đâu có gì sai? Biết đâu sau mấy năm nữa, cậu ấy lại trở thành cháu rể của bác cũng nên!”
Cả bàn sững sờ: “...” Phong Lăng ho một tiếng, còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên cảm thấy chiếc ghế mình đang ngồi bị đá một cái.
Cô đưa mắt nhìn Nam Hành bên cạnh không có biểu hiện gì nhưng không hiểu sao sắc mặt lại hơi lạnh lẽo. Cô còn chưa kịp nói gì thì bỗng cảm thấy cổ tay mình hơi nặng, cơ thể bị tên đàn ông có gương mặt thản nhiên kia nắm lấy cổ tay kéo đứng dậy.
“Vừa nãy không phải cậu nói muốn đi nhà vệ sinh sao? Tôi cũng đi, chúng ta cùng đi!” Người đàn ông quay người rời đi, chẳng thèm để mắt đến mọi người đang ngơ ngác ngồi ở bàn ăn.
Phong Lăng thầm nghĩ mình nói muốn đi nhà vệ sinh lúc nào?
Có điều, với tình huống bây giờ, cô cảm thấy một thân một mình không thể nào ứng đối được ba người phụ nữ đối diện, lại có cảm giác trên người Lệ lão đại toát ra một loại áp lực không tên, cho nên dứt khoát quay người theo sau anh. Khi chuẩn bị đi đến gần nhà vệ sinh, tiếng chuông xa lạ từ chiếc điện thoại mới trong túi cô đột nhiên vang lên, lúc này Phong Lăng mới nhớ ra là mình vừa đổi điện thoại. Cúi đầu nhìn màn hình thì thấy là AK đang gọi tới, cô định bắt máy nhưng phía sau cổ áo bất chợt căng cứng. Nam Hành tóm lấy cổ áo cô, cứ như vậy bắt Phong Lăng phải xoay cả người lại đối mặt với mình.
Người đàn ông cúi sát người xuống, bởi vì anh dùng lực xách cả người cô xoay lại nên đôi môi mỏng quyến rũ của anh gần như chạm vào vành tai cô. Khoảng cách gần như vậy khiến cơ thể nhạy cảm của Phong Lăng dựng hết cả tóc gáy. Cô nghe thấy tiếng nói vô cùng thấp của người đàn ông, thậm chí giọng điệu còn mang theo chút gì đó cảnh cáo: “Cậu mới từng này tuổi, đừng có gặp ai cũng tán tỉnh, nhé?” Phong Lăng: “... Tôi có làm gì đâu?”
Quả thật cô chẳng làm gì cả.
Nam Hành nhớ đến dáng vẻ vô cùng nhiệt tình của con nhóc Tần Thư Khả lúc nãy, cái biểu cảm giống như muốn vác Phong Lăng về nhà làm bạn trai của cô ta ngay khiến sắc mặt anh càng thêm âm trầm lạnh lẽo.
Nghĩ đến mấy năm qua Phong Lăng luôn ở cùng với đám con trai trong căn cứ, dù gì cũng toàn là đàn ông con trai với nhau, có thế nào chăng nữa cũng chỉ là tình cảm anh em mà thôi. Nhưng khi cô vừa ra ngoài dạo qua một vòng đã gặp ngay một người con gái có cảm tình với cô, thế thì sau này thường xuyên ra ngoài sẽ còn đến mức nào nữa?
Nam Hành đột ngột đẩy Phong Lăng vào nhà vệ sinh nam. Khi Phong Lăng chống cự không chịu vào, anh lại quay đầu nhìn cô, giọng nói không nóng không lạnh: “Sao thế? Sợ tôi bẻ gãy cành hoa đào đầu tiên của đời cậu à? Thật sự muốn quay lại hỏi số điện thoại để sau này thường xuyên liên lạc?”