Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng

Chương 922: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (184)





Thấy Phong Lăng không nhúc nhích, Lệ Nam Hành lạnh giọng hỏi: “Phong Lăng, tôi là ai?”

Cô không trả lời nhưng hiển nhiên nếu cô không nhận ra anh là Lệ Nam Hành thì chắc cô cũng đã ra tay gϊếŧ anh.

Phong Lăng nhận ra, nhưng rõ ràng là không muốn nhận.

Lệ Nam Hành nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lạnh lẽo.

Phong Lăng bất động, Lệ Nam Hành lại ra tay, không cướp con dao đi, mà đưa tay ra trước mặt cô: “Có tôi ở đây thì không cần phải sợ, cứ đưa con dao cho tôi trước, được không?”

Không khó để nhìn ra cô đã phải chịu sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ rất lớn.

Mắt cô hẳn tia máu, ánh mắt không tin tưởng với bất kỳ ai, bao gồm cả anh.

“Đã gϊếŧ người rồi mà vẫn chưa bình tĩnh lại hay sao?” Lệ Nam Hành lạnh giọng nói: “Nếu còn chưa bình tĩnh lại thì mau lên xe tự mình trấn tĩnh lại, đưa con dao cho tôi để tôi giải quyết.”
Phong Lăng nắm chặt con dao trong tay, sự đề phòng trong đôi mắt cô không những không giảm mà còn tăng thêm.

Lệ Nam Hành nhìn Phong Lăng, thấy cô nhất định không chịu bước lên trước, anh dứt khoát đi đến cạnh, lúc sự phòng vệ trong mắt cô tăng vọt, anh hờ hững nói: “Tôi sẽ không làm hại cậu, bây giờ đã xảy ra tình huống như vậy, tôi sẽ không trách chuyện cậu đã làm. Hơn nữa, tôi có thể hiểu là cậu chỉ đang tự bảo vệ mình. Mọi chuyện cứ giao cho tôi, nhưng nhất định cậu phải đưa con dao cho tôi trước, cậu không thể mang theo vũ khí bên người được.”

Nếu không thì trong tình trạng mất lý trí bây giờ, dù không gϊếŧ người thì cũng rất có khả năng cô sẽ làm chính mình bị thương.

Ánh mắt của Phong Lăng lóe lên, nhìn anh nửa tin nửa ngờ. Thấy cô có dấu hiệu do dự, Lệ Nam Hành lại bước đến gần, dùng ánh mắt ra hiệu cô hãy đưa con dao cho mình.
Lúc giơ tay lên, chần chừ định đưa con dao vào tay anh, cô đột nhiên ngừng lại, có hơi hối hận, đang định rụt mạnh tay lại, nhưng Lệ Nam Hành đã nhân cơ hội này dùng một tay nắm lấy cổ tay cô, dùng sức cạy con dao trong tay cô ra, thoáng chốc nó đã rơi xuống đất!

Hồi chuông cảnh báo trong lòng Phong Lăng rung lên mãnh liệt, cô lập tức muốn giãy giụa chống cự, nhưng ánh mắt của người đàn ông đã nghiêm lại. Trong lúc Phong Lăng giãy giụa không lý trí, anh đã giơ tay đánh mạnh vào vị trí yếu ớt nhất sau gáy của cô, thoáng cái cô gái nhỏ vô cùng nhếch nhác đã ngã vào lòng anh.

Thấy Phong Lăng bị Lệ lão đại đánh ngất, A K kinh ngạc nói: “Lão đại… Anh…”

Lệ Nam Hành ôm lấy người trong lòng, tiện tay cởi chiếc áo khoác trên người xuống choàng lên người cô, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn về phía A K: “Đỡ cậu ấy lên xe, rồi đợi tôi ở trên đó.”
A K vội đỡ lấy Phong Lăng đã không còn lý trí và chút sức lực nào, sau đó ngoảnh lại nhìn về phía Lệ Nam Hành, anh đã hạ lệnh cho những người khác đi vào trong cùng mình, sau đó lại có ba chiếc xe của căn cứ XI xông vào, có mười mấy người bước từ trên xe xuống, bảo vệ A K và Phong Lăng đến tận khi A K đưa Phong Lăng lên xe một cách an toàn và không một ai có thể lại gần họ.

Lệ Nam Hành vừa bước vào bên trong đã nhìn thấy mấy người phụ trách trong quân đội do Daniken dẫn đầu. Họ đều mang vẻ mặt kinh hoàng, vây bên ngoài căn phòng. Từ bên ngoài đã có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng bốc ra từ trong căn phòng.

Daniken và người của ông ta quả thực rất kinh hãi, nỗi khϊếp sợ này không hề giả, không ai có thể lường trước được việc này. Ông ta chỉ “dâng” một thằng nhóc của căn cứ XI cho ngài sĩ quan chỉ huy, định tặng “món quà” cho lão ta mà thôi, vậy mà thằng nhãi đó lại lấy mạng của ngài ấy.
Thế này cũng chẳng khác nào chôn vùi tiền đồ tương lai của cả đám bọn họ, dẫu có cho rằng đây đều là tội lỗi của căn cứ XI nhưng mấy người dưới trướng sĩ quan chỉ huy mập như bọn họ cũng đã lén lút liên hệ với lão ta nhiều lần, lợi ích gì cũng hưởng cùng nhau. Bây giờ, ngài sĩ quan chỉ huy mập đã chết, sau này tương lai bọn họ sẽ đi đâu về đâu, họ hoàn toàn không biết nên làm thế nào.

“Lão đại.” Một thành viên tinh anh nào đó đi cùng Lệ Nam Hành nhỏ giọng nói: “Vừa rồi, tôi nhìn thấy có mấy người đi từ trong này ra, nhìn có vẻ như định đi làm chuyện gì đó, nhưng cụ thể là làm gì thì tôi không biết.”

Lệ Nam Hành liếc nhìn về một góc ở trước hàng lang: “Đi theo bọn họ, chắc họ sẽ đi xóa camera hiện trường. Mang đoạn clip từ camera về đây, đừng cho họ có cơ hội tiêu hủy.” Bạn đang đọc truyện tại https://truyenhayonline.com/
Người đứng sau lưng anh gật đầu, để không thu hút sự chú ý của quá nhiều người ở đây, anh ta hành động một mình.

“Anh Lệ!” Daniken ngoảnh lại nhìn thấy Lệ Nam Hành đi vào, ông ta hoàn toàn không ngờ anh lại đến đây vào lúc này. Ngay lập tức ông ta không nén nổi cơn kích động của mình, xông tới tranh luận với anh.

Nhưng Lệ Nam Hành lại đanh mặt lại nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh tanh: “Người ở đâu?”

“Ở bên trong!” Daniken phẫn nộ nói: “Người của anh thật sự quá to gan lớn mật! Đến ngài sĩ quan chỉ huy của chúng tôi mà cũng dám gϊếŧ! Cậu ta không sợ chúng tôi sẽ phát lệnh truy nã cậu ta hay sao? Hay là cậu ta vốn ỷ vào bên trên có người bao che nên mới dám cầm dao hành hung người khác như thế?”

“Rốt cuộc là cầm dao hành hung người khác hay tự vệ chính đáng thì đợi làm rõ chân tướng rồi bàn sau. Bây giờ, biểu hiện gấp gáp muốn tìm người để tính số của ông lại khiến tôi nhìn ra sự chột dạ của ông đấy. Ông đang muốn che giấu chuyện gì?” Đôi mắt sắc lạnh của Lệ Nam Hành liếc nhìn ông ta: “Tránh ra.”
Vẻ mặt vốn đang tức giận của Daniken đột nhiên cứng lại, sau đó ông ta lại càng phẫn nộ hơn, ánh mắt hung ác: “Tôi nói cho anh biết, mạng của ngài sĩ quan chỉ huy đủ để hủy diệt cả cái căn cứ XI các người! Bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn dám phát ngôn bừa bãi ở đây! Người cũng đã bị bọn họ gϊếŧ rồi, không lẽ anh tưởng thằng nhãi kia có thể mọc thêm cánh để bay khỏi quân doanh?”

Những người khác ở xung quanh nhìn gương mặt vừa mang vẻ lạnh lùng vô tình lại vừa hoàn mỹ như một vị thần của Lệ Nam Hành, dù họ không nhìn ra được anh đang suy nghĩ điều gì, nhưng theo trực giác, họ cảm thấy người này dám đi vào đây thì chắc chắn còn nguy hiểm hơn cả tên nhóc vừa gϊếŧ người ở trong này. Cả đám người đều lùi lại một bước.

Daniken vẫn đang phẫn nộ, vừa chỉ vào căn phòng ngập mùi máu tanh sau lưng vừa lạnh lùng tức giận nói: “Tôi nói cho anh biết, chúng tôi để người của anh đến quân khu là vì nể mặt căn cứ XI các người, giao lưu thi đấu mấy trận còn chưa có kết quả, người mới đến đây chưa được mấy ngày mà bây giờ đã dám gϊếŧ người ở nơi quan trọng của quân khu! Nếu hôm nay, hai thằng nhãi Phong Lăng và A K có thể sống sót bước ra khỏi nơi này thì tên của tôi sẽ…”
Ông ta còn chưa dứt lời đã bị Lệ Nam Hành ở phía sau đẩy ra.

Lệ Nam Hành chẳng thèm liếc nhìn ông ta, sau khi “loại trừ” vật cản trước mặt, anh bước vào bên trong.

Daniken bị đẩy đến mức loạng choạng suýt va vào bức tường bên cạnh, sau đó ông ta nhìn về phía Lệ Nam Hành với vẻ mặt vừa tức giận vừa không dám tin và mấy thành viên tinh anh trông có vẻ cực kỳ không dễ chọc của căn cứ XI đang đứng sau lưng Lệ Nam Hành. Ông ta thầm mắng một câu rồi bước nhanh vào theo.

Daniken nhìn thân hình kiêu ngạo đã đứng trước xác chết của lão sĩ quan chỉ huy mập, ông ta lập tức bước nhanh đến: “Anh Lệ! Anh là người coi trọng đạo lý, vậy thì chúng ta phải nói rõ lí lẽ! Bất kể đã xảy ra chuyện gì, cậu Phong Lăng cũng không thể gϊếŧ người ở trọng địa quân khu, huống hồ căn cứ XI và quân khu xưa nay đều là hai căn cứ quân sự luôn hợp tác rất hữu hảo. Chúng tôi cũng không muốn xảy ra bất kỳ sự xô xát nào giữa hai bên cả, nhưng bây giờ là người của anh gϊếŧ người ở chỗ chúng tôi! Anh nói xem giờ phải làm như thế nào? Người chết lại là ngài sĩ quan chỉ huy có quyền lực cao nhất của chúng tôi, chuyện này sẽ nhanh chóng được đưa lên cấp trên! Anh nghĩ một mình anh có thể ngăn chặn được hay sao?”