“Chuyện này có cần tôi cưỡng chế thi hành ngăn cản hay không thì tạm thời đừng bàn đến vội.” Lệ Nam Hành nhìn xác của lão sĩ quan chỉ huy mập đang nằm trên mặt đất, sau đó nhìn đến vết thương sau lưng cùng vết cứa trí mạng trên cổ. Ánh mắt anh lạnh lẽo, giọng nói càng lạnh hơn: “Bất kể đã xảy ra chuyện gì? Lệ Nam Hành tôi cho rằng mọi chuyện không hẳn như những gì mọi người thấy. Tôi rất hiểu cấp dưới của mình, phát triển tới kết quả thế này thì chắc chắn là có nguyên nhân còn ác ôn hơn mới khiến bọn họ không thể chịu đựng nổi.”
Nói đến đây, anh ngoảnh lại, gương mặt tuấn tú lạnh lùng quét mắt nhìn tất cả vật dụng trong nhà được lắp đặt quanh phòng, sau đó anh nhìn về phía vết máu rõ ràng trên bức tường cạnh cửa.
Tất cả mọi người đều ngừng hết các động tác lại vì ánh mắt quan sát hiện trường của anh, bao gồm cả Daniken. Lúc nghe thấy ý của anh là định truy xét nguồn cơn của sự việc, mặt ông ta hơi cứng đờ. “Bây giờ, tôi đang ở đây, muốn truy cứu bất kỳ trách nhiệm nào thì các vị cứ tìm tôi.” Lệ Nam Hành không coi ai ra gì mà đứng đó, đánh giá các vết thương khác trên người của lão sĩ quan chỉ huy mập, cuối cùng hàng lông mày lạnh lùng nhíu lại.
Có thể khiến cho Phong Lăng ra tay một đao trí mạng thế này, có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ cô tới mức biến thành dáng vẻ mất hết lý trí vừa rồi thì chắc chắn những chuyện cô vừa đối mặt không chỉ là bị chuốc thuốc.
Phong Lăng quá hiểu cách áp chế tâm trạng của bản thân mình, nhưng lần này cô lại bị kích động tới mức này thì chắc chắn là phải có lý do.
Lệ Nam Hành ngoảnh đầu lại, nhìn thoáng qua vết máu trên tường, dường như dấu vết này được tạo nên bởi đầu người nào đó bị đập vào tường.
Anh nhớ đến vết máu trên trán của Phong Lăng khi nãy. Lệ Nam Hành lập tức lạnh lùng chuyển mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt dường như đang hơi tránh né của Daniken: “Nếu chuyện này xảy ra là vì một nguyên nhân nào đó mà nguyên nhân đó là do bên phía quân đội các vị, thì như ông nói: chúng ta phải tuân thủ lý lẽ và chứng cứ. Chúng tôi sẽ phải tra xét cẩn thận rõ ràng xem thử rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà hai người từ trước đến giờ luôn trầm tĩnh, chưa từng gây sự trong căn cứ chúng tôi lại gây ra chuyện có kết quả tiêu cực thế này. Còn nếu lý do hoàn toàn nằm ở phía người của tôi thì ông cứ yên tâm, Lệ Nam Hành tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho bọn họ.”
Daniken lạnh mặt nói: “Ý của cậu là dù vấn đề là nằm ở phía hai người dưới trướng của cậu thì cậu cũng không định để họ ở đây cho chúng tôi xử lý, mà vẫn định đưa người đi?” “Phong Lăng và A K đều là người của căn cứ XI chúng tôi, theo lý, nếu họ thật sự phạm tội thì cũng nên do đích thân tôi dẫn họ đi tự thú hoặc nhận phạt, nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó, không phải vậy sao? Dù là ở đâu thì cũng cần phải báo cáo toàn bộ sự thật lên trên, người đã phạm tội tuyệt đối không thể buông tha nhưng tôi lại cảm thấy, với thái độ của ông, hình như ông lại muốn giữ họ lại. Sao, trọng địa quân khu cũng muốn tự xử tử hình sao?”
Giọng nói của Lệ Nam Hành không cao cũng không thấp, không thể toát ra về ngạo mạn, phách lối nào nhưng khí thế của anh cũng chẳng hề yếu ớt. Từ trên người anh toát ra sự bình tĩnh khi xử lý vấn đề khiến người ta không thể soi mói ra khuyết điểm nào, ngược lại còn khiến cho Daniken thấy phẫn nộ và luống cuống hơn. Nếu so sánh thì vẻ chột dạ của ông ta không có cửa với vẻ thản nhiên của anh thì rõ ràng.
“Cậu định điều tra chân tướng thế nào? Bây giờ, ngài sĩ quan chỉ huy của chúng tôi đã chết ở đây, nhưng người của cậu thì lành lặn thoát ra ngoài, toàn bộ sự thật đã bày ra trước mắt rồi…”
“Sai, tôi e là ông đã hiểu lầm hai chữ “lành lặn’ rồi.” Lệ Nam Hành liếc nhìn ông ta: “Vết thương trên đầu Phong Lăng và trạng thái tinh thần mơ hồ như bị chuốc thuốc của cậu ấy mà được xem lành lặn sao?”
Daniken thoáng chột dạ, các thành viên khác của quân khu không rõ tình huống ra sao, dù trong lòng họ luôn hướng về bên phía quân khu mình nhưng khi mọi người nghe thấy câu nói này, cả căn phòng lập tức chìm vào im lặng. Ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt tế nhị.
Không lẽ ngài sĩ quan chỉ huy lại có âm mưu với người trong căn cứ XI? Sau đó bị bọn họ phản kháng lại nên ngài sĩ quan chỉ huy mới bị như thế này? Nếu đúng là vì nguyên nhân này, hơn nữa người phụ trách của căn cứ XI kiên quyết muốn điều tra rõ ràng, vậy thì kết quả của chuyện này quả thật khó nói.
Trong phút chốc, không một ai dám lên tiếng mà đều lén nhìn về phía mặt của Daniken.
Sắc mặt của Daniken cũng rất khó coi, ông ta vốn dĩ không ngờ được việc mình hiến Phong Lăng cho ngài sĩ quan chỉ huy mập lại thành ra kết cục lấy mạng của lão ta.
Nhìn thấy vẻ hoảng loạn của Daniken, Lệ Nam Hành đứng đó, híp mắt lại, dáng vẻ vô cùng huy hiểm: “Cách xử lý đơn giản nhất với hiện trường vụ án hình sự gϊếŧ người không động cơ và không có kế hoạch từ trước kiểu này chính là camera giám sát, quan sát kỹ trong vòng nửa tiếng đồng hồ trước, trong căn phòng này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”.
Daniken lập tức cười lạnh: “Anh muốn xem camera giám sát? Căn phòng này là do bên quân đội chúng tôi đã sắp xếp với thành ý để mời Phong Lăng và A K vào ở, bọn họ sống ở đây thì sao chúng tôi có thể lắp camera giám sát ở bên trong được. Làm như vậy không những thể hiện là chúng tôi không có thành ý, hơn nữa, còn xâm phạm đến quyền riêng tư của thành viên trong căn cứ các người. Chuyện này thì dù các người có đến phòng camera giám sát cũng vậy thôi, bọn họ căn bản không có màn hình giám sát của phòng này đâu.” “Thật vậy à?” Lệ Nam Hành cong môi, cười lạnh.
Daniken đứng đó tiếp tục giả vờ giả vịt, thở dài một hơi nói: “Dù chúng tôi cũng rất muốn biết trong căn phòng này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng không thể dựa vào mấy câu nói của anh Lệ là kết luận Phong Lăng bị chuốc một loại thuốc nào đó được. Anh nói cậu ta bị thương, tôi thấy vết thương đó có thể xuất hiện lúc sĩ quan chỉ huy của chúng tôi tự vệ. Bây giờ căn cứ XI của các người đang trong tình thế không có chứng cứ nào để chứng minh, đối mặt với người chết, anh còn định dùng cách gì để lấp liếm?”
“Lão đại!” Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, thành viên tinh anh của căn cứ vừa vội vàng chạy đến phòng camera giám sát của quân khu đang cầm trong tay một chiếc USB chạy thẳng vào trong. Vào lúc tất cả mọi người không ngờ tới, anh ta đã ôm chiếc laptop vừa lấy ở trên xe xuống, mở ra, cắm USB vào. Nhìn thấy động tác này của anh ta, Daniken lập tức quay phắt lại nhìn về phía mấy người cũng đang vội vàng chạy vào, thấy mấy người đó chính là người mà ông ta đã ra lệnh cấp tốc đi tiêu hủy camera chứng cứ khi nãy. Từ vẻ mặt của họ, ông ta biết rằng USB đã bị người của căn cứ XI giành trước bọn họ rồi.
Ông ta đang định lên tiếng nhưng phát hiện người của căn cứ XI đã gọi vị lãnh đạo giữ chức vị cao hơn ngài sĩ quan chỉ huy mập, cũng có mặt ở quân khu hôm nay đến đây. Vị lãnh đạo này vừa nghe tin đã chạy đến ngay, lúc nhìn thấy cái xác trên sàn nhà, ông ấy lập tức nhíu chặt hàng lông mày lại, đồng thời ngoảnh lại nhìn về phía Lệ Nam Hành đang giữ vẻ mặt lạnh lùng và đoạn video đang được phát trên laptop.
Trên màn hình máy tính lập tức hiện ra hình ảnh hiện trường rất sắc nét. Nhưng hiển nhiên là A K và Phong Lăng đều biết rõ trong phòng này chắc sẽ có camera giám sát, vì vậy, lúc đi về phòng để thay đồ, Phong Lăng đã cầm quần áo vào trong phòng ngủ để thay nên cảnh cô thay đồ không hề bị quay lại.
Còn toàn bộ sự việc trong phòng khách đều đã hiện rõ trên màn hình giám sát.
Phong Lăng thay đồ, vào phòng uống nước, phát hiện sự bất thường trong nước nên liên tục kiểm tra bình nước trong tay, sau đó lão sĩ quan chỉ huy mập đột nhiên xông vào, rồi hai người phát sinh cãi vã, tiếp đến là Phong Lăng loạng choạng đứng không vững và cảnh lão sĩ quan chỉ huy mập đột ngột bổ nhào qua, đè cô lên sofa.