Bác sĩ nhíu mày: "Gia đình không cần lo lắng, cho dù không nói lời nào, chúng tôi cũng sẽ cố gắng hết sức cứu chữa cho bệnh nhân."
Giang Minh vươn tay, nhẹ nhàng kéo Tề Ái Phân lại: "Mẹ, mẹ đừng cản trở bác sĩ, bố phải phẫu thuật rồi."
Lúc này Tề Ái Phân mới lưu luyến nhường đường.
Giang Châu cũng nhanh tay nhanh chân.
Thấy bác sĩ chuẩn bị vào phòng mổ, hắn tranh thủ thời gian bước tới tươi cười nắm tay bác sĩ.
"Bác sĩ, chân của ba tôi, phiền đến bác sĩ rồi."
Trong lòng bàn tay hắn là một tờ nhân dân tệ.
Trong cái thời đại này, mọi thứ đều phải dựa vào quan hệ.
Nếu không có quan hệ, thì cần dùng đến tiền.
Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có thế.
Giang Châu không dám đánh cược, thế nên chỉ sau khi đưa tiền cho bác sĩ hắn mới thấy yên tâm.
Sau khi cảm nhận được dị vật trong lòng bàn tay, bác sĩ liếc nhìn Giang Châu, thái độ đã tốt hơn rất nhiều.
"Đừng lo lắng, gia đình cứ yên tâm về các bác sĩ của chúng tôi. Chúng tôi đều phục vụ cho nhân dân, chăm sóc bệnh nhân nhiệm vụ của chúng tôi."
Bác sĩ nói xong liền đút tay vào túi quần.
Sau đó ông xoay người, đi theo giường bệnh tiến vào phòng mổ.
Giang Châu quay lại, thấy Tề Ái Phân đang yên lặng khóc, bất đắc dĩ bước tới.
"Mẹ, đừng khóc, nếu không thì chân của bố chưa kịp lành thì mẹ lại bị hỏng mắt rồi, không có lợi đâu!"
Tề Ái Phân gật đầu.
Bà nức nở hai tiếng, rồi lại lầm bầm về mình mệnh khổ.
Giang Châu không khuyên nữa.
Đây là Tề Ái Phân đang trút bỏ cảm xúc của mình.
Không cần phải ngăn lại.
………………
Mọi thứ diễn ra rất tốt đẹp.
Hơn hai giờ sau, Giang Phúc Quốc được đẩy ra khỏi phòng mổ.
Tiểu hộ sĩ hô lên: "Người nhà của Giang Phúc Quốc đâu! Người nhà của Giang Phúc Quốc là ai?!"
Giang Châu, Giang Minh, và Tề Ái Phân cùng nhau bước về phía trước.
"Ở đây!"
Giang Minh vội vàng nói.
Giang Chu hỏi: "Thế nào? Ca mổ thành công chưa?"
"Ca mổ rất thành công, hai ngày nữa là có thể xuất viện, có thể trở về tĩnh dưỡng, sau nửa tháng có thể tháo chỉ khâu. Cụ thể thế nào đợi lát nữa y tá trực ban sẽ nói cho mọi người biết, mọi người cứ đưa bệnh nhân về phòng trước đi!"
Lúc này Giang Châu mới được yên lòng.
Anh vô thức liếc nhìn thoáng qua Giang Phúc Quốc trên giường bệnh.
Làn da đen sạm, lòng bàn tay nứt nẻ, khuôn mặt hằn nhiều dấu vết của mưa gió.
Thời đại này rất hiếm khi được gây mê toàn bộ, chủ yếu là vì nó đắt tiền.
Tất cả đều được gây tê cục bộ, trừ khi là trường hợp đặc biệt.
Đoán chừng Giang Phúc Quốc đang từ từ hồi tỉnh, tỉnh lại từ đau đớn, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Nhìn thấy Tề Ái Phân lại khóc, ông cau mày.
"Bà nó à, sao bà ngày nào cũng khóc vậy? Ta còn ở đây mà!"
Giang Phúc Quốc nói rồi cố gắng nhìn xuống chân của mình.
Nhưng mà, ông hoàn toàn không thể cử động nửa trên của mình.
Giang Châu mím môi đi tới, vươn tay nhẹ nhàng đỡ Giang Phúc Quốc lên.
"Ca phẫu thuật rất thành công, tĩnh dưỡng vài ngày là có thể về nhà."
Giang Châu nói: "Đừng lo lắng."
Giang Phúc Quốc khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Giang Châu, ra hiệu cho hắn hạ mình xuống.
"Ngươi lo lắng cái gì? Chỉ là một chân thôi, có chuyện gì lớn chứ?"
Giang Phúc Quốc nói xong muốn cử động cái chân của mình như thể không chịu phục.
Nhưng mà.
Đôi chân của ông đang bị bọc băng gạc, lại vừa mới phẫu thuật xong, thuốc mê vừa rút làm ông đau đến nhe răng nhếch miệng.
Anh cả Giang Minh đẩy Giang Phúc Quốc về phòng.
Sau ca phẫu thuật, trái tim đang treo trên cổ của gia đình cũng đã hạ xuống.
Giang Phúc Quốc đã ngủ thiếp đi, trong khi Tề Ái Phân đang bận rộn giặt quần áo với đun nước.
Giang Minh đứng dậy nói với Giang Châu: "Về nhà đi."
"Việc kinh doanh ở nhà không thể bỏ đi. Em cũng đừng lãng phí thời gian ở đây nữa. Để anh trông chừng ba mẹ là được."
Giang Châu cũng không sĩ diện nữa.
Muốn gia đình sống tốt thì kiếm tiền là điều quan trọng nhất.
Anh dặn dò Giang Minh một hồi, sau đó lấy ra hai bó nhân dân tệ còn lại từ trong túi.
Giang Minh cau mày định từ chối.
Giang Châu dúi nó vào tay anh.
"Anh à, bố vừa phẫu thuật xong, phải ăn mấy thứ ngon cùng bổ dưỡng, số tiền này đừng tiết kiệm. Sẽ tệ lắm nếu sức khỏe không được đảm bảo."
"Mẹ gầy quá, chỗ nào trong bệnh viện cũng phải dùng đến tiền, mẹ cầm lấy đi. Con về làm ăn buôn bán. Buổi chiều con thu được rất nhiều lươn, mai là sẽ có tiền."
Giang Châu nói xong mấy lời này thì Giang Minh cũng bước lên nhận lấy tiền.
Giang Châu cùng Liễu Mộng Ly và hai tiểu bảo bối dời bệnh viện.
Với chút tiền còn lại trong người, Giang Châu mua hai vé để trở về huyện Thanh An.
Tiền bạc tiêu nhanh hơn dự tính.
Giang Châu vuốt vuốt mi tâm, quyết định mấy hôm nay bất kể thế nào cũng phải thu thêm lươn.
………………
Sau khi trở về nhà, mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ.
Sau khi mua hai con lừa, lượng lươn mỗi ngày Giang Châu thu được tăng từ 1000 lên 2000 cân.
Bã bánh dầu mang về cũng tăng lên 2000 cân.
Bằng cách này, lợi nhuận ròng hàng ngày của hắn là 940 tệ.
Sau ba ngày kinh doanh.
Trong thôn Lý Thất có một trận mưa rất to.
Hôm nay Giang Phúc Quốc cũng vừa được xuất viện.
Lần này Giang Châu không cho Liễu Mộng Ly cùng hai tiểu bảo bối đi cùng.
Hắn lên tỉnh một mình, đưa bố Giang Phúc Quốc cùng với Giang Minh và Tề Ái Phân trở lại thôn Lý Thất, trong khi Liễu Mộng Ly ở nhà thu gom lươn.
Lúc quay lại, Giang Châu cố ý bỏ ra hai tệ mua một cái cáng, hai anh em đi bộ hai mươi dặm khiêng người về.
Sau khi thảo luận một lúc, mọi người quyết định rằng lần này Giang Phúc Quốc và Tề Ái Phân sẽ ở lại với Giang Châu.
Giang Châu nghĩ nếu bố mẹ sống cùng với hắn thì có thể ăn ngon mặc đẹp hơn một chút.
Có Đoàn Đoàn Viên Viên bồi tiếp hai ông bà, gia đình sẽ càng thêm náo nhiệt.
Còn con trai lớn của anh cả là Giang Hạo Minh đang đi học, chị dâu phải làm ruộng, không thể chăm sóc cha mẹ.
Tề Ái Phân nghĩ rằng Giang Châu đang bận làm ăn.
Bà có thể đến giúp giặt giũ cùng dọn dẹp.
Tóm lại, mọi thứ cũng đã được quyết định xong.
Khi chở Giang Phúc Quốc về nhà.
Rất nhiều người cũng ra xem náo nhiệt.
Thôn trưởng của làng Giang Trường Bảo cũng đã tuyên truyền một phen, kêu gọi mọi người giúp đỡ.
Tuy nhiên, cho đến khi Giang Phúc Quốc từ tỉnh về, ông vẫn chưa thu được đến 2 tệ.
Giống như là mọi người "sống chết mặc bay" vậy.
Cả thôn cũng biết Giang Phúc Quốc bị gãy chân, cơ mà tiền thuốc men phải tốn đến tận 2000 tệ cơ!
Ngay khi người trong thôn Lý Thất đồn đoán rằng chắc hẳn Giang Phúc Quốc không có tiền chữa trị chân nên không bao giờ quay lại nữa, không ngờ Giang Châu và Giang Minh lại mang cáng đưa Giang Phúc Quốc trở về.
Rất nhiều người trong thôn đứng ở hai bên đường xem náo nhiệt.
Họ thấy Tề Ái Phân đi cùng gia đình, Giang Phúc Quốc đang ngồi trên cáng với một ít mứt táo cầm trên tay, vừa ăn vừa nhổ nước bọt.
Cái lưng của ông thẳng tắp.
Trông như kiểu không phải đi giải phẫu, mà là đi lên tỉnh chơi đùa vậy!
Mọi người nhìn Giang Phúc Quốc, vừa nghi hoặc vừa hiếu kỳ.
"Aiii, Giang lão tam, không phải ông bị gãy chân phải lên tỉnh phẫu thuật sao?"
"Đúng vậy mà! Tôi nghe trưởng thôn nói phải mất 2000 tệ! Người nào lại có nhiều tiền như vậy? Cái chân của ông có thể cứu được không đấy?"
"Chậc chậc! Sao ông lại vừa đi vừa ăn bánh kẹo thế? Còn tiền phẫu thuật 2000 tệ thì sao! Làm sao gom hết được?"
…
Một đám người trưởng thành nhốn nháo.
Giang Phúc Quốc vô thức thẳng lưng lên.
"Hai đứa con trai gom góp chứ sao! Chứ lấy đâu ra 2000 tệ được! Đi một chuyến lên viện tỉnh là bị lột trên người xuống một lớp da! Đi khám bác sĩ bây giờ tốn kém thật! Ai! Đừng có mà coi thường!"
Giang Phúc Quốc đã sống cả đời rồi.
Lúc nào cũng phải cúi đầu làm người.
Vì Giang Châu, ông phải đến từng nhà xin lỗi, vừa phải cười làm lành vừa phải đền tiền.
Còn bây giờ.
Tiểu nhi tử của ông đã có tiền đồ rồi.
Kinh doanh, kiếm được nhiều tiền, thanh toán cho tất cả các chi phí phẫu thuật!