<!-- --> "Liễu Yên Hồng, ngoài cửa có người tìm" Điện thoại của tổ bảo vệ Học viện Bắc Hải vang lên, trực tiếp gọi tới ký túc xá của Liễu Yên Hồng
Thực ra đây không phải là nhiệm vụ của tổ bảo vệ. Có hơn mười vạn sinh viên, nếu mỗi người đều phải thông báo kiểu này, bọn họ chắc chết vì bận luôn. Chẳng qua Liễu Yên Hồng thì đặc biệt hơn, ai bảo nàng là bông hoa của học viện cơ…Hơn nữa, tại ký túc xá này ngoài nàng ra thì còn có thêm một Đinh Mỹ Đình, cũng được đối xử đặc biệt.
"Yên Hồng, hay là anh rể của cậu đến, tiện thể gặp mặt cô vợ nhỏ" Nữ sinh nhận điện thoại hóm hỉnh trêu, khiến cho Đinh Mỹ Đình đỏ bừng cả mặt. Mấy con bạn học này thật là đáng ghét à, biết rõ nàng nghe một lần là thêm xấu hổ một lần, thế mà vẫn cố ý nói trước mặt để trêu nàng.
Liễu Yên Hồng nằm trên giường, chăm chú xem một quyển bút ký, nghe vậy liền ngồi dậy, có chút không cao hứng nói: "Anh ta đến tìm mình, hay là chị mình? Chắc không phải, nếu chị có việc thì đã gọi điện ngay cho mình rồi".
Đinh Mỹ Đình nhanh chóng đứng dậy nói: "Bất kể là ai, đi nào, mình cùng cậu đi. Nếu không có gì đặc sắc thú vị, thì lúc đó không để ý đến cũng chưa muộn".
Liễu Yên Hồng xinh đẹp, khiến không chỉ ở học viện Bắc Hải mà các nam sinh ở nhiều trường khác thường xuyên đến tặng hoa, chỉ mong nhìn thấy nụ cười của người đẹp.
Ngoài cửa quả thực chẳng có hoàng tử nào đến cả, một nữ sinh ngày đó cùng múa hát quyên tiền với Liễu Yên Hồng kinh ngạc kêu lên: "Người này nhìn quen mặt quá, hình như là tên xã hội đen gì đó thì phải?"
Không sai, ngoài cửa đang lo lắng đi đi lại lại chính là Lý Hưng. Ngày đó khi hắn đem sự việc nói cho Phượng Hề, nàng chỉ lạnh lùng bảo một câu: "Việc này tôi mặc kệ, nếu Tiêu thiếu gia không hài lòng, thì anh cứ việc phế một tay của mình đi".
Xã hội đen đều có quy củ riêng, Phượng Hề nếu muốn nắm trong tay các đàn em liều chết này, đương nhiên phải rất nghiêm khắc, đó cũng chính là điểm tài năng của nàng. Huống chi việc này liên quan đến Tiêu Thu Phong, nàng càng muốn cho mấy người này biết, uy nghiêm của Tiêu thiếu gia là tuyệt đối không cho kẻ nào xâm phạm cả.
Thấy Lý Hưng, Liễu Yên Hồng cùng Đinh Mỹ Đình cũng chẳng có hứng thú gì. Bất kể hắn có mục đích gì, các nàng không muốn dây dưa đến xã hội đen, đó không phải là chuyện tốt đẹp gì.
"Liễu tiểu thư, xin cô ra đây một chút, tôi rất cần cô giúp đỡ" Lý Hưng lại lớn tiếng gọi to, mặc dù theo cá tính của hắn, coi như là xông thẳng vào cũng chẳng ai dám cản. Nhưng lúc này, hắn không có can đảm đó. Ăn miếng cơm của người, phải biết nhẫn nhịn thu mình, người con gái kia chính là em vợ của Tiêu thiếu gia.
Liễu Yên Hồng cùng Đinh Mỹ Đình nhìn nhau, người này hình như không có ác ý. Thấy vẻ lo lắng của hắn, hình như đúng là có chuyện khó khăn thật. Nghĩ lại ngày đó hắn coi như cũng có giúp các nàng, nghĩ lại, Yên Hồng bước tới gần.
"Chúng tôi không biết anh, anh tìm Yên Hồng có chuyện gì, nhanh nói đi" Một nữ sinh nhanh chắn ở trước mặt Liễu Yên Hồng, lớn tiếng nói.
Lý Hưng vội vàng móc một xấp chi phiếu trong túi ra, nói:"Liễu tiểu thư, đây là tiền phí của Mã gia, bồi thường ngày đó Mã Văn Tài quấy phá các cô, mong các cô nhận giúp tôi".
Đinh Mỹ Đình nhận lấy, không tránh được hít một hơi: "Thật là nhiều tiền à, một ngàn vạn…"
"Đúng, đúng, nếu các cô chê ít, tôi còn có thể đưa thêm nữa" Chỉ cần Tiêu thiếu gia nói một câu, không chỉ là ngàn vạn, cho dù là tiền triệu, Mã gia cũng không dám không nghe, bằng không Mã Văn Tài sẽ mất ngay cả chân lẫn tay.
Liễu Yên Hồng có chút không đành lòng, vội vàng nói: "Đủ rồi, đủ rồi, nhiều tiền vậy mà còn chưa đủ, chẳng lẽ muốn dồn nhà người ta vào đường cùng sao".
Ngày đó mặc dù rất sợ hãi, lại thêm tức giận nữa, nhưng mà đây cũng là một ngàn vạn, chứ không phải là một ngàn đồng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Tốt rồi, từ hôm nay trở đi, mình không cần phải xin tiền sinh hoạt của gia đình nữa. Nếu chị em nào thiếu tiền, chúng mình lại đi "quyên tiền" như lần trước, đảm bảo kiếm bộn tiền" Đinh Mỹ Đình không hề ngần ngại, nhận ngay lấy số tiền.
Thấy Lý Hưng đưa tiền xong, chần chừ chưa muốn đi, có vẻ muốn nói gì mà lại không dám, Liễu Yên Hồng hỏi: "Anh còn chuyện gì nữa à?"
Lý Hưng chính là chờ cơ hội này, vội cướp lời ngay: "Là như vậy, Liễu tiểu thư, ngày đó các cô bị người quấy nhiễu, chắc là rất tức giận. Hiện tại tôi đã xử lý thỏa đáng, cô có thể giúp tôi nói đỡ với Tiêu thiếu gia được không, cho tôi thêm một lần cơ hội, sau này tôi cam đoan sẽ không để loại chuyện như vậy xảy ra nữa".
Đinh Mỹ Đình nghe vậy, kinh ngạc hỏi dồn: "Lý Hưng, Tiêu thiếu gia là lão Đại của các anh sao?" Lý Hưng mặt mũi tối sầm, sợ hãi nói:" Cái này… cái này…"
"Anh không nói, bọn tôi sẽ không giúp anh nói giúp đâu, mà còn làm cho anh bị xử lý nghiêm khắc đấy".
"Được rồi, anh ấy phải nói là… lão Đại của lão Đại của lão Đại của chúng tôi. Tôi chỉ có thể nói như vậy thôi. Rất mong các cô giúp tôi, tôi còn có mẹ già phải phụng dưỡng ở nhà…"
Đinh Mỹ Đình khoát tay nói: "Khỏi cần giả vờ đáng thương, chuyện của anh, bọn tôi sẽ giúp, anh ta sẽ không trách tội anh đâu, giờ anh đi được rồi".
Thở phào nhẹ nhõm, Lý Hưng cúi đầu tỏ vẻ cảm ơn, rồi nhanh chóng rời đi. Chuyện này cuối cùng cũng xong, sau lần này phải dạy dỗ bọn đàn em tử tế, nếu không có chuyện thì đừng có mang phiền toái lại cho mình. Nếu dám làm hắn khổ sở nữa, con mẹ nó, lúc đó chúng đừng hòng yên ổn với hắn.
Liễu Yên Hồng có chút không hài lòng, nói:"Mỹ Đình, sao lại đáp ứng hắn ta, loại chuyện này, mình đâu có quản được?"
Đinh Mỹ Đình cười xấu xa, ra vẻ nhân từ nói: "Người ta đã đáng thương như vậy, sao cậu không có chút thiện tâm. Hơn nữa, đây là một món tiền rất lớn đấy. Yên tâm đi, cậu là em vợ của Tiêu thiếu gia cơ mà, cứ việc hưởng thụ thoải mái đi, không thì phí lắm".
"Yên Hồng, nếu cậu không muốn thì cứ để Mỹ Đình, chỉ cần cậu ý dùng mỹ nhân kế, cởi quần áo ra… thì không chuyện gì là không thể làm được, mọi người thấy có đúng không?"
Một nữ sinh vừa nói dứt lời, đã bị Đinh Mỹ Đình đuổi theo "truy sát".
"Được rồi, được rồi, nếu cậu không dám thì để mình, mình đây không sợ đâu, nếu anh rể bạn có đủ bản lĩnh, cứ việc cưới mình về làm vợ bé, chỉ sợ anh ta không dám thôi".
Liễu Yên Hồng lạnh lùng "hừ" một tiếng, nói: "Đừng có nói linh tinh nữa, Mỹ Đình, mình cảnh cáo cậu, chỉ cần chị của mình là vợ của anh ta, bạn sẽ chẳng có một chút cơ hội nào đâu, dù anh ta có dũng khí dám… trăng hoa, mình cũng sẽ không tha cho anh ta".
Mặc dù nàng cho rằng, Đinh Mỹ Đình như quả xanh chưa chín, người kia khẳng định sẽ không thích, nhưng ai mà biết được. Nàng không dám cam đoan, hắn sẽ không đột nhiên "chán cơm thèm phở". Loại việc làm cho chị mình đau khổ này, nàng quyết sẽ không cho phép.
"Được rồi, chỉ đùa một chút thôi mà, cậu tưởng thật sao. Nhưng mà nếu mình yêu anh ý, đây là quyền tự do của mình chứ" Thấy Liễu Yên Hồng điệu bộ có vẻ nghiêm túc, Đinh Mỹ Đình cũng không dám làm nàng tức lên. Cho dù thật sự thích… nam nhân kia, nhưng làm người thứ ba cũng không phải hay ho gì, nếu bị mọi người trong nhà biết, chắc chắn cười chết nàng - một người luôn cao ngạo không xem đàn ông ra gì, đột nhiên lại đi thích người đã có vợ…
Liễu Yên Hồng cũng không hề khách khí nói: "Chuyện này mình sẽ đi tìm anh ta nói chuyện, không cần cậu đi cùng, tránh xảy ra việc có kẻ không chịu nổi bị cậu hấp dẫn".
Đối với anh rể kiểu… Tiêu Thu Phong, nàng đúng là không yên tâm tẹo nào.
Trong phòng ngủ không còn ai, Đinh Mỹ Đình bị Liễu Yên Hồng nói cho một trận, trong lòng rất không thoải mái. Nhưng nàng cũng biết là bạn mình nói đúng, chỉ không ngờ một việc là… nếu như cái… nam nhân kia tiếp xúc, nàng sợ chính mình thật sự không kiềm chế được…
Hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên có một người nam nhân có thể khiến nàng rung động như thế, khiến nàng không thể nào quên. Ngày đi học hai buổi, ăn cơm, ngủ, trong đầu lúc nào cũng nhớ đến bóng dáng hắn, nàng sắp phát điên đến nơi.
Nàng lấy di động ra, bấm số. Mỗi lần có chuyện vui buồn nàng đều tìm đến chiếc điện thoại này.
"Tiểu nha đầu, hôm nay lại mới có chuyện gì vui muốn nói cho chị à!" Điện thoại vừa kết nối, bên trong liền truyền đến một giọng nói êm dịu vô cùng dễ nghe.
Hơn nữa chưa cần nàng mở miệng nói, người bên kia đã biết ngay là Đinh Mỹ Đình nàng gọi rồi.
"Chị Thanh Linh, em có một chuyện không hiểu nổi, chị có thể cho em biết không? Nếu một cô gái thích một chàng trai, sẽ có những biểu hiện đặc biệt gì không?"
"Tiểu Đình, em không phải là đã động xuân tình rồi chứ?Nhanh, mau nói cho chị chàng trai em thích trông thế nào, chị Thanh Linh sẽ giúp em điều tra hắn thật kỹ, em không cần ngại đâu".
Đinh Mỹ Đình không chịu, kêu lên: "Chị Thanh Linh, chị còn chưa trả lời vấn đề em hỏi mà?"
"Được rồi, mặc dù bàn chuyện tình yêu chị cũng không phải là biết rõ lắm, nhưng Tiểu Đình muội muội đáng yêu của chị hỏi, thì chị cũng phải cẩn thận trả lời cho em hài lòng. Con gái một khi đã thích một người, chính là lúc nào cũng mong thấy nụ cười của người đó, lúc nào cũng nghĩ đến người đó, hy vọng lúc nào cũng được ở bên cạnh, được cảm nhận hơi ấm, cảm nhận khí tức của người đó…"
Đinh Mỹ Đình có một chút tủi thân, giọng nói cũng thay đổi: "Chị Thanh Linh, chị…"
"Tiểu Đình, em đừng khóc. Nếu bị mẹ em biết, bác lại đau lòng muốn chết đấy. Em quả là một tiểu nha đầu, không cho em xa nhà, em hết lần này đến lần khác không nghe lời, bây giờ có chuyện tủi thân rồi. Nói cho chị nghe đi, chị sẽ giúp em trút giận".
"Không có, không có mà, chị Thanh Linh, mấy dấu hiệu chị vừa nói em đều có cả. Chết em rồi, em thật sự thích anh ta rồi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ đây, anh ta lại là người có vợ rồi?"
Đầu dây bên kia, Thanh Linh nghe vậy nhưng hồi lâu không nói nên lời nào, không biết có phải shock quá mà ngất đi rồi không nữa…