Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 118: Chuyện ngoài ý muốn



<!-- --> Rất bất ngờ, Ruth đưa ra lời từ biệt, chỉ nói một tiếng chào với Tiêu Thu Phong, không nói nguyên nhân, sau đó liền đi mất. Chẳng lẽ là do không quen vớicuộc sống ở đây sao? Tiêu Thu Phong có chút hụt hẫng, vốn nghĩ muốn thay đổi nàng một chút, nhưng cô nàng này có vẻ không mặn mà chuyện đó lắm thì phải.

Tùy nàng vậy, hy vọng sau này nàng có thể tìm được con đường phù hợp.

Liễu Yên Hồng tâm tình có chút phức tạp, nàng thật sự không muốn lại đến Tiêu gia, nhưng tâm lý lại không chịu sự khống chế của nàng. Đêm hôm đó, nàng như trải qua cả thế kỷ. Chứng kiến người đàn ông này đối mặt với cả trăm đối thủ vây công… cường hãn bạo lực, mặc dù không nói, nàng nhưng thật sự vô cùng rung động.

Nếu anh ta quả thực đối xử với chị mình tốt, chị nhất định sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian. Khoảnh khắc đó, Liễu Yên Hồng biết không riêng gì Đinh Mỹ Đình, ngay cả nàng trong lòng cũng rung động.

Nàng không muốn đến Tiêu gia, nhưng đã nhận lời giúp người ta, phải làm được. Nàng là người luôn luôn kiên trì tới cùng, huống chi đây là việc nàng đã nhận lời giúp.

Tiêu Thu Phong từ ngày đem việc công ty giao cho Liễu Yên Nguyệt, bắt đầu dần dần trở nên lười biếng, nhưng Liễu Yên Nguyệt lại không trách cứ gì. Vì người yêu làm việc, nàng dù có khổ cực mấy cũng sẵn sàng, Mấy ngày này, nàng còn kiêm cả trông nom công ty Liễu thị, nhanh chóng muốn đem Tiêu - Liễu hai nhà sát nhập thành một.

Điều này Tiêu Viễn Hà cũng cực lực tán thành, người không thể chỉ vì chính mình. Mặc dù Liễu Yên Nguyệt là con dâu mình, nhưng chiếm lấy con gái người ta nhiều năm như vậy, cũng phải vì Liễu lão đầu mà suy ngẫm lại. Cho nên, hai vợ chồng hội ý xong, lập tức gọi điện thoại cho Liễu Tùy Phong, bảo sau này có thời gian, hãy thường xuyên đến Tiêu gia chơi.

Tiêu Thu Phong ngồi ở trong sân, trầm tư luyện hóa chân khí lưu chuyển trong cơ thể, bốn phía cũng rất yên tĩnh. Có tiếng bước chân đi về phía này, nơi này trừ Ngọc thẩm, bình thường cũng không người nào đến, nhưng âm thanh này không phải là của Ngọc thẩm.

"Yên Hồng, em đến? Có việc gì thế?" Mở mắt chứng kiến Liễu Yên Hồng,Tiêu Thu Phong cảm giác thấy có chút xấu hổ, lúc đầu thốt ra một lời thề, nhưng thật không ngờ, hắn lại vi phạm lời thề.

Liễu Yên Hồng khẽ cắn môi, nàng cũng không được tự nhiên lắm. Bởi vì nàng trước kia vô cùng chán ghét người đàn ông này, còn nói không ít lời lung tung, bây giờ nhưng lại đến nhờ hắn giúp, nàng thấy khó... mở miệng bắt chuyện.

Tiêu Thu Phong thấy vậy, ôn hòa nói:"Yên Hồng, đừng ngại, có việc gì cứ nói, anh sẽ giúp em".

"Việc này... anh rể… " Ngấp ngứ một hồi, rốt cục nàng cũng gọi được hai chữ anh rể. "Hôm nay Lý Hưng đem tiền bồi thường của Mã gia cho chúng em, chuyện này bọn em cũng coi như qua rồi. Anh đừng trách mắng bọn họ nữa, có được không?"

Liễu Yên Hồng cố gắng nói thật... lưu loát, nhưng lúc lời này cũng không dám ngẩng đầu, nàng cố ý chọn lúc chị mình đi làm vắng nhà mà đến, cũng vì không muốn cho chị mình nhìn thấy rồi lại trêu chọc.

Tiêu Thu Phong có chút sửng sốt. Tiểu nha đầu này… hình như cũng biết một số chuyện?

"Yên tâm đi, anh rể em cũng không phải là ác ma. Vốn cũng chỉ là giáo huấn tên Mã Văn Tài kia một chút mà thôi. Không có chuyện gì nữa đâu, em yên tâm đi. Chuyện này cho qua được rồi".

Nghe được Tiêu Thu Phong nói, Liễu Yên Hồng thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên nói: "Cám ơn anh rể, em… về trước" Thừa dịp chị mình còn chưa về, nàng chuẩn bị... về trước tránh mặt.

"Thiếu gia, có một tiểu thư rất đẹp ngoài cửa, nàng nói là bạn của cậu" Ngọc thẩm bước nhanh lại, lớn tiếng gọi.

Tiêu Thu Phong vừa nghe, vô cùng vui mừng, nhanh chóng đứng dậy. Vũ rốt cục đến rồi! Cô gái này, dĩ nhiên không muốn hắn đi đón, nói là rất dễ bị kẻ khác nhìn thấy, nàng trực tiếp tới đây là được, thật không ngờ lại nhanh như vậy.

Quên mất còn có Liễu Yên Hồng ở đây,Tiêu Thu Phong đã lao ra ngoài. Ngoài cửa Tiêu gia, quả nhiên có một thân ảnh xinh đẹp phiêu nhiên, đúng là Vũ… người phụ nữ mà Tiêu Thu Phong yêu nhất đời đã xuất hiện trước mặt hắn.

"Phong…" Nàng vừa kích động kêu lên, đã bị Tiêu Thu Phong vội vàng ôm chặt vào lòng. "Em rất nhớ anh, Phong, thật sự vô cùng nhớ anh".

"Vũ, anh cũng nhớ em, hi vọng em có thể mỗi ngày đều ở bên cạnh anh" Đây cũng chính là khát vọng lớn nhất của cả Tiêu Thu Phong và Vũ. Nhưng bọn họ biết, trước mắt, nguyện vọng này với bọn họ mà nói vẫn còn xa xôi lắm…

Hôn nhau thắm thiết, mang theo một cảm giác vui mừng sau bao nhiêu xa cách, nhưng Tiêu Thu Phong quên mất một điều… phía sau hắn, Liễu Yên Hồng gần như không tin vào hai mắt của mình nữa. Người anh rể mà nàng khó khăn lắm mới chuẩn bị "chấp nhận" được, lại ngang nhiên ôm một cô gái xa lạ hôn thắm thiết.

Không có khả năng, điều này tuyệt đối không có khả năng mà, hắn đã có chị mình, sao vẫn còn thích người con gái khác. Không tin được đưa tay lên giụi giụi mắt, nhưng trước mắt mọi chuyện vẫn như cũ, vẫn rất chân thực và sống động.

Quá kích động,đến mức Liễu Yên Hồng suýt nữa mất đi toàn bộ sức lực trong người, nàng giận,thực sự tức giận rồi, đây là sự phản bội chị mình một cách trắng trợn.

"Tiêu Thu Phong, anh quá đáng lắm rồi đấy…" Biểu hiện của nàng lúc này giống như một một người vợ bị phản bội thực sự.

Đang ôm hôn nồng nhiệt không muốn tách rời, Vũ nhưng lại không hề bối rối, ngược lại có chút bất đắc dĩ cười, nói: "Xem bộ dáng, vị hôn thê của anh, quả là một bình dấm chua đó, Bách Hợp thuần khiết cũng ghen kìa".

Nhưng lúc nàng quay đầu lại, mới phát hiện cô gái này khác trong ảnh, có vẻ trẻ hơn một chút.

Tiêu Thu Phong thì có chút xấu hổ. Sự xuất hiện của Vũ thật sự làm cho hắn rất kích động, khiến hắn quên béng mất tiểu nha đầu kia.

"Đó là em gái của Liễu Yên Nguyệt, là học sinh của Bắc Hải học viện".

Liễu Yên Hồng cũng lớn tiếng mắng: "Các người, các người không biết xấu hổ, lén lút hẹn hò sau lưng chị tôi… tôi, tôi nhất định sẽ nói cho chị tôi biết, nhất định phải ly hôn anh, đồ xấu xa".

Mấy ngày này thật vất vả nuôi dưỡng tình cảm tốt lên, giờ khắc này, toàn bộ đã đổ sông đổ biển, Tiêu Thu Phong trong mắt nàng, vẫn như cũ là một người không chuyện ác nào không làm, phong lưu hạ lưu hoa hoa công tử.

Vũ có chút không hiểu, nhẹ nhàng hỏi: "Hình như bọn họ còn chưa kết hôn mà!"

"Vậy thì sao, cái... tên xấu xa này đã sớm chiếm hết tiện nghi của chị tôi rồi, so với kết hôn đâu có gì khác biệt" Liễu Yên Hồng nhìn người con trai đã phản bội chị mình, lúc này nàng vô cùng đau lòng, giờ phút này thậm chí nàng còn có chút mất đi lý trí.

Trái tim chị nàng, nàng là người hiểu nhất. Chân tình đối với người con trai này, dường như đã không có cách nào dứt bỏ, nếu như chị biết, nàng cũng không dám tưởng tượng… chị mình có khi sẽ tự sát chết ngay lập tức.

Mặc dù tên hắn không chuyện xấu gì không dám làm, nhưng chị mình vô cùng yêu hắn, làm sao đây?

"Này chị kia, nhìn chị cũng không giống người xấu, tôi xin chị, đừng cho anh ta cơ hội. Anh ta là người xấu, người rất rất… xấu. Anh ta lừa gạt chị đó, chị của tôi cũng đã bị lừa gạt, lừa đến mức không có cách nào quay đầu lại, không có anh ta, chị của tôi sẽ chết mất, van cầu chị, xin đừng cho anh ta cơ hội".

Vũ thật sự cảm động, trong mắt nàng cũng mang đầy tình cảm, có chút ủy khuất liếc mắt nhìn Tiêu Thu Phong một cái, nói: "Em có nên nghe theo lời… tiểu muội muội kia nói, không cho anh cơ hội nữa, anh đó, cái tên xấu xa này".

Tiêu Thu Phong bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Hắn cũng không có ngờ tới, Liễu Yên Hồng lại kích động như thế. Chuyện này, chị của nàng ta sớm cũng đã biết, có vài chuyện cũng không phải nàng ta có thể hiểu rõ ngay được.

Vũ cũng không muốn tiểu muội muội này đau lòng, nhưng tiếc rằng nàng cũng không còn đường lùi nữa.

"Em gái, rất tiếc, chị yêu anh ấy. Cả đời này, chỉ yêu duy nhất một người là anh ấy, cho nên, chị không thể nào giúp em được".

"Chị…" tiếng "chị..." kéo dài ra nhưng không thể nào nói tiếp được bởi vì nàng ta đã ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

"Yên Hồng…" Liễu Yên Nguyệt về, vừa lúc chứng kiến chuyện xảy ra, lập tức la hoảng lên, mà Tiêu Thu Phong sớm cũng đã ôm lấy Liễu Yên Hồng đỡ dậy.

Ôi, cũng không biết do Tiểu nha đầu này còn trẻ tuổi, hay là do tình cảm chị em của các nàng qua thân thiết, mà vì một chuyện còn chưa rõ ràng, nàng ta dĩ nhiên đã khẩn trương đến mức hôn mê.

Liễu Yên Hồng đã ngủ yên trên giường. Vũ cùng Liễu Yên Nguyệt ngồi gần cạnh nàng, ngoài cửa là Tiêu Viễn Hà cùng Điền Phù. Chuyện mà họ lo nhất, rốt cục cũng phát sinh, chỉ kỳ quái là người té xỉu dĩ nhiên không phải Liễu Yên Nguyệt, mà lại biến thành muội muội của nàng Liễu Yên Hồng.

Tiêu Thu Phong hơi vận công giúp Tiểu nha đầu khí lưu trong người thuận lợi thông suốt, cảm giác được nàng không có gì đáng ngại nữa liền rời khỏi phòng, để nơi này lại cho hai người phụ nữ. Chuyện này, các nàng tốt nhất là nên nói chuyện rõ ràng với nhau, bởi vì chuyện này… tình cảnh "tay ba" của ba người bọn họ đã không còn cách nào thay đổi.

"Chị... chị ơi..." Liễu Yên Hồng quả nhiên rất nhanh tỉnh táo lại, vừa thấy Liễu Yên Nguyệt, đã liền kéo tay nàng, nghĩ muốn đem tất cả chuyện vừa chứng kiến kể hết cho chị, nàng không cho phép chị mình phải chịu tủi thân.

Liễu Yên Nguyệt cũng đã bưng bát súp lên, cắt ngang lời nàng, nói: "Yên Hồng, không nên vội vàng... đầu tiên hãy uống hết bát súp đã, sau đó từ từ kể cho chị nghe,được không?"

Liễu Yên Hồng từ từ bình tĩnh trở lại, nhưng hai tròng mắt của nàng lại hung hăng nhìn xéo vào Vũ đang ngồi một bên. Giờ khắc này, cũng không ai biết là Vũ cũng đang rất buồn phiền. Đây rõ ràng vốn là người đàn ông… của nàng, bây giờ bất ngờ nàng lại thành người thứ ba xen vào, biến thành "hồ ly tinh", chỉ là nỗi oan khuất này, nàng hiện tại lại không có cách nào giải thích cho người khác hiểu.

Uống bát súp xong, Liễu Yên Hồng vội vàng chỉ vào Vũ nói: "Chị, người phụ nữ này…"

"Được rồi, em không nên kích động, nghe chị từ từ kể cho em, có một số việc, cũng không giống như em tưởng đâu. Chị ấy gọi là Vũ, đây mới là người phụ nữ mà anh rể của em yêu nhất đấy". Nguồn truyện: Truyện FULL

Liễu Yên Hồng kinh ngạc hỏi: "Chị, chị biết chuyện này sao?"

Liễu Yên Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu.

"Vậy chị tại sao, tại sao còn yêu anh ta, anh ta là người xấu!"