Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 247: Khiêu khích



<!-- --> Có Phượng Hề ủng hộ, Liễu Yên Hồng đương nhiên không bỏ qua, để lại vài câu tàn nhẫn: "Nếu không có quà sinh nhật làm em hài long, em sẽ không bỏ qua cho anh." Nha đầu này, nhất định phải tìm thằng nào đó giữ cho chặt lại.

Tối, trên giường, Liễu Yên Nguyệt không ngừng giải thích, nói cái gì mà em gái từ nhỏ đã không có mẹ, thiếu đi tình cảm của mẹ, bây giờ ở Tiêu gia, được Điền Phù quan tâm, mới bắt đầu thưởng thụ cảm giác hạnh phúc gia đình, cho nên nếu có phóng túng một chút, thì cũng không nên trách cứ.

Bà xã đã mở miệng, Tiêu Thu Phong đương nhiên không thể chấp nhất với con nít, nghe vậy chỉ cười cười nói: "Không thành vẫn đề, chỉ cần chị của nó bồi thường là được." Vừa nói, tay đã bắt đầu mò vào trong bộ quần áo ngủ, da thịt thơm ngát, làm khơi dây dục vọng trong long, ái tình tràn trề….. Mặc dù đã hơn một năm rồi, nhưng mà, lần nào cũng vậy, Liễu Yên Nguyệt đều đỏ mặt xấu hổ, mị động lòng người, làm cho người ta cảm thấy kì quái.

Tiêu Thu Phong cởi áo ngủ của nàng ra, dáng người hấp dẫn, nóng bỏng lộ ra, những đường cong chết người, một mùi thơm xác thịt….. tất cả tạo thành một cái gì đó mê người nhất.

"Kiếp trước Yên Nguyệt thiếu nợ anh, cho nên dùng cả đời này để trả, ông xã muốn gì, em đều nguyện ý làm theo". Mặc dù là xấu hổ, nhưng chỉ cần hắn muốn, nàng đều nỗ lực làm được, từ linh hồn cho đến thể xác, tất cả đều dâng hiến hết….. Đêm nay, tình yêu thăng hoa, xuân ý dồi dào….. hình như vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Sáng hôm sau, Tiêu Thu Phong đã rời giường sớm, trải qua một tháng tu luyện, cơ thể điều tức khá tốt, nội kình mênh mông, thư thản sảng khoái. Sau một đêm vận động, nhưng thật ra chỉ có Liễu Yên Nguyệt là mệt mỏi, còn hắn vẫn trâu bò như cũ, sức khỏe thì vẫn dồi dào. Nguồn truyện: Truyện FULL

Vì đã đáp ứng Liễu Yên Nguyệt, tặng quà cho cô em vợ phiền phức này, làm cho hắn phải suy tư thật lâu, ngẫm đi ngẫm lại không biết tặng cái gì mới làm cho tiểu nha đầu này hài lòng. Nói đi nói lại thì cũng phải nói rằng, cuộc sống của chị em Liễu Yên Nguyệt, quả thật cũng rất cô đơn buồn chán, mặc dù người cha đã cố gắng bù đắp, nhưng vẫn không được đầy đủ.

Cho nên Liễu Yên Hồng vô cùng mê luyến tình cảm của người mẹ, được Điền Phù yêu thương, tận hưởng những hạnh phúc ngày xưa. Mặc dù đôi khi làm ra những việc người khác không thích, nhưng mà, Tiêu Thu Phong vẫn hiểu được.

Lúc ăn điểm tâm sáng, ngoại trừ Liễu Yên Nguyệt là mệt mỏi ra, tất cả mọi người đều rất là sảng khoái, Liễu Yên Hồng đỏ mặt từ trên lầu đi xuống, tức giận ngồi xuống, sau đó trừng mắt liếc Tiêu Thu Phong, rồi mắng một câu: "Xấu xa….."

Có lẽ, chỉ có hai người già là không hiểu gì thôi, nhưng trong long Phượng Hề lại rất rõ, bởi vì nàng là người phụ nữ của hắn, đã được nhận qua sự yêu thương như vậy, cho nên rất thấu hiểu. Vừa rồi không nhìn thấy chị gái, nha đầu Liễu Yên Hồng còn tưởng chị bệnh luôn rồi chứ, liền xông vào phòng, nhưng nhìn thấy thân thể để trần của chị, vẻ mặt đầy xuân sắc, mùi vị dâm dục trong phòng còn chưa tan, làm cho nàng bừng tình, không nói được gì, chạy ngay xuống lầu.

Thật ra thì….. Điền Phù cũng hiểu, tiểu nha đầu này chỉ thuận miệng nói vậy. Bởi vì, có hai người vợ xinh đẹp trong nhà, thằng nào mà không làm bậy đâu? Đối với Liễu Yên Nguyệt và Phượng Hề, hai người gia Tiêu gia đã rất hài lòng, có thể lấy được một trong hai, đã là phúc đức của kiếp trước để lại, giờ phút này, được cả hai người vợ xinh đẹp, là đàn ông, thì chắc chắn đã thỏa mãn.

Phượng Hề cũng không mở miệng, chỉ cười cười nhìn Tiêu Thu Phong, tựa hồ như với chuyện xấu của hắn tối hôm qua, trong lòng đã biết rõ ràng. "Kịch…..kịch….." Tiếng bước chân, bên ngoài truyền vào, sớm như vậy, đã có khách viếng thăm. Điền Phù nghe âm thanh này, còn chưa kịp đứng dậy, Tư Mã Lạc đã lao vào từ cửa, nhìn tướng đi, chắc chắn là việc gấp.

Sát phía sau là Ngọc Thẩm, thường thì có khách viếng thăm, phải qua thông báo, nhưng mà tốc độ của người này quá nhanh. Nhìn thấy Tiêu Thu Phong đang nhàn nhã ăn sáng, Tư Mã Lạc lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tiêu bá phụ, Tiêu bá mẫu, hai vị mĩ nữ, buổi sáng tốt lành, nhìn thấy mọi người, thật sự rất là cao hứng."

Liễu Yên Hồng bực mình, liếc qua Tư Mã Lạc một cái, thản nhiên nói: "Có gì mà cao hứng, nhìn thấy anh, cứ như nghe thấy tiếng quạ đen gọi, làm cho em hôm nay không dám rời khỏi cửa, sợ tốn tiền."

Phượng Hề cười cười, đứng dậy nói: "Tư Mã thiếu gia, hôm nay làm khách đến sớm vậy, quấy rầy giấc mộng của người khác." Tư Mã Lạc ngượng ngùng nói: "Tôi cũng không muốn, nhưng tại vì Thu Phong, không chịu ở yên tại nhà, cho nên tôi rất lo lắng, nếu chậm chân, không biết hắn lại chạy đâu trên cái thế giới này nữa…..hoàn hảo, hoàn hảo….. không bỏ lỡ."

Tiêu Thu Phong đã ăn xong, ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: "Thật ra anh không cần khách khí, nếu thật sự muốn cảm tạ tôi, muốn mời tôi ăn cơm, chỉ cần gọi một cú điện thoại, tôi chắc chắn sẽ nể mặt."

Tư Mã Lạc cười khổ, lập tức đi đến, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thu Phong, cũng không cần người ta mời, quét mắt nhìn bàn cơm, nói với Điền Phù: "Tiêu bá mẫu, con đến vội vàng, nên chưa ăn sáng, người không ngại chứ?"

Cái này cũng có thể nói sao? Tự mình động thủ, cầm đũa cầm chén lên, Tư Mã Lạc tự rót cho mình một li sữa, sau đó gắp lấy một cái bánh, ăn vào miệng, từ từ nhấm nháp hương vị…..nhưng làm cho người của Tieu gia biết thế nào là trư bằng cẩu hữu, đứng chung chỗ với Tiêu Thu Phong trong tứ đại công tử, ở Đông Nam được xưng là đại thiếu gia Tư Mã Lạc, thế mà không biết xâu hổ như vậy. "Nói đi, tìm tôi có việc gì?"

Đến sớm như vậy, đương nhiên là không mời ăn sáng, Tiêu Thu Phong cảm thấy rằng, vị Tư Mã thiếu gia này, phỏng chừng lại gặp chuyện gì đó. Ngày đó đã đáp ứng với Tư Mã Thiên Vân, hỗ trợ thì không sao, nhưng mà những chuyện này, đến một ngày, Tư Mã gia nhất đinh phải trả hết.

Làm người, biết cái gì gọi là ân oán phân minh không? Tư Mã Lạc giơ ngón tay cái lên nói: "Tiêu Thu Phong, chú thật thông minh, biết anh tìm chú có việc luôn." Liễu Yên Hồng bên cạnh khinh bỉ nói: "Mới sáng sớm đã dẫn xác đến đây, đương nhiên là có việc, cái này không cần đoán, chỉ cần không phải là heo thì có thể biết được."

Phượng Hề đứng dậy, kéo tay Liễu Yên Hồng, nói: "Bọn họ có việc, chúng ta không nên quấy rấy, Tiểu Hồng, đi ra hoa viên phía sau tản bộ với chị, hít thở không khí trong lành." Tiêu Viễn Hà đứng dậy đi về phòng sách, Điền Phù cũng sai người dọn dẹp bàn cơm, để lại không gian cho Tiêu Thu Phong và Tư Mã Lạc.

Tư Mã Lạc nhét món điểm tâm vào miệng, sau đó lấy một cái bánh, lúc này mới nói: "Thu Phong, chuyện đánh tên bổng tử, lúc này đã xảy ra phiền phức. Tối qua anh vừa nhận được tin, chính phủ của đám bổng tử muốn trao đối văn hóa."

Tiêu Thu Phong cười nói: "Lá gan của anh sao nhỏ như vậy, trao đổi là chuyện tốt, có liên quan gì đâu, đây là phương thức gặp gỡ của quốc gia, anh đi là được, còn có ai dám ngăn cản anh?"

Tư Mã Lạc móc ra một cái thiệp mời, Tiêu Thu Phong cầm lấy, biểu hiện trên mặt lập tức thay đổi, cuối cùng cũng đọc ra vài câu đơn giản: "…..Nghe nói công phu Trung Quốc rất nổi tiếng, Chánh Thái Huyễn thái sư ngưỡng mộ đã lâu, hi vọng được nhìn thấy một lần….."

Chánh Thái Huyễn, đối với thế giới cũng không xa lạ, dùng hai chữ tông sư của nước Đại Hàn, chí có thể nói đến người này. "Chánh Thái Huyễn, sáu mươi tám tuổi, là chưởng môn đời thứ sáu của Tae Kwon Do, đến nay đã tham gia sáu giải thi đấu Tae Kwon Do thế giới, đoạt hết năm lần quán quân. Còn lần thứ sáu, vô địch thuộc về đồ đệ của lão."

Tiêu Thu Phong không hề để ý đến lời nói của Tư Mã Lạc, giống như là không nghe thấy, vứt thiệp mời lại nói: "Không có hứng thú." Đến Nhật Bản, có một loại cảm xúc, hi vọng muốn được gặp cao thủ chân chính.

Rồi lực lượng bùng phát, ý chí dâng trào, rồi Võ Chi Phách, cùng với Long Biến Tam Tuyệt tiến hóa, làm cho hắn đột phá cảnh giới Tiên Thiên Chi Cảnh, tiến vào Tấn Côn Phong chi khí.

Cho nên loại chiến ý này, đã không còn nhiều tác dụng. Hoặc, nói cách khác, hắn đã bước vào một tầng cao mới. Tư Mã Lạc không khỏi xấu hổ, hỏi: "Sao vậy, cao thủ như thế, danh chấn thế giới, chú không thử gặp mặt một lần sao?"

"Thế giới có vô số cao thủ, thập đại cao thủ ai ai cũng ghê, chẳng lẽ mỗi lần tôi muốn gặp ai, đều phải đi xem sao? Thậm chí là nghĩ, tôi cũng không có thời gian." Nước sông không phạm nước giếng, chỉ cần không đụng đến hắn, hắn cũng không tự mình gây phiền phức.

Hơn nữa, chuyện cá nhân của hắn, cũng đã quá nhiều rồi, đang chuẩn bị tinh thần thật tốt, để đi Trung Đông một chuyến. Đại bá đã thúc giục mấy lần, bởi vì Long Đằng đã chuẩn bị xong, muốn bắt tay vào làm thật. "Thu Phong, sao chú lại không có trách nhiệm dân tộc như vậy, không nhìn đến tôn nghiêm quốc gia sao? Đối mặt với sự khiêu khích của đám bổng tử, chú không muốn giáo huấn bọn chúng sao?"

Tư Mã Lạc đã không còn đường khác để đi, chính phủ đã thông báo, phái đoàn đang chuẩn bị, trong vòng ba ngày, có thể quyết định chọn người, mà cha già đã ra lệnh, chuyến đi lần này, nhất định phải có mặt của Tiêu Thu Phong.