<!-- --> Tư Mã Thiên Vân muốn cho Tiêu Thu Phong đồng hành, đương nhiên là có lí do. Chỉ cần có thể mời Tiêu Thu Phong tham gia vào phái đoàn lần này, như vậy đối với sự khiêu khích của đám bổng tử, tuyệt đối không thành vấn đề, cũng tạo nên hình tượng và hi vọng cho Tư Mã gia.
Liên quan đến hình tượng và tôn nghiêm của quốc gia, rất nhiều người để ý, mặc dù đã có đề nghị để lão Hầu đi, nhưng lão Hầu đứng trước mặt Tư Mã Thiên Vân đã công khai cự tuyệt. Trong lòng của lão cũng cho rằng, Tiêu Thu Phong là người duy nhất xứng đáng. Vì thanh danh của lão tại quốc tế vô cùng lớn, cho dù là thắng, cũng không có vẻ vang gì.
Nhưng tên kia, mặc dù khí thế bừng bừng, trên quốc tế làm ra toàn việc đại sự, nhưng mà không ai biết cả. cho nên có thể thu được những kết quả bất ngờ.
Tiêu Thu Phong cười nói: "Tôi chỉ là một công dân bình thường, không đến lượt tôi quản. Được rồi, anh không phải là quan viên chính phủ sao, việc này, là trách nhiệm của các anh, tiền thuế của chúng tôi đóng, không thể để lãng phí như vậy. Trời ạ, thằng ku này càng nói càng chóng mặt, cái gì mà công dân bình thường, nghe cứ như đúng rồi vậy.
Nhưng mà, vì đang cầu người, hắn không thể không hạ mình cúi đầu được, giở giọng nịnh nọt: "Thu Phong, cho dù chú không quản, nhưng huynh đệ gặp nạn, chú không thể không giúp. Anh van chú, lần này là do anh dẫn đầu, chịu trách nhiệm toàn bộ, chú không hi vọng anh sẽ bị đánh như một con chó cụp đuôi chạy về chứ?"
Nếu quả thật như vậy, tiền đồ của hắn sẽ sụp đổ,có lẽ Tư Mã gia cũng sẽ gặp họa, đây không phải là chuyện đùa được, cho nên hắn rất coi trọng, mặc dù là tư hay công, dùng cách cao thượng hay bỉ ổi cũng được. Miễn sao phải đạt được mục đích, nhất định phải đạt được.
"Nếu giúp được tôi đã giúp rồi, nhưng chuyện của quốc gia không thuộc về phạm vi giúp hay không giúp, chung qui là tôi cũng không thể xử lí được, không thể không cho anh một cơ hội thể hiện được. Yên tâm đi, tôi tin tưởng anh, với sự thông minh tài cán của anh, nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa."
Nói là nói vậy thôi, nhưng trong lòng Tư Mã Lạc đang thầm chửi: "Mẹ kiếp, đánh con mẹ mày chứ, nếu đánh thắng thì tao đã không đi cầu mày." Lại một lần nữa giơ ngón tay cái lên, nói: "Thu Phong, xem như chú lợi hại. Chuyện không có lợi chú không làm. Như vậy đi, cha của anh đã nói rằng, chỉ cần chú giải quyết chuyện này, Tư Mã gia nợ chú một lần, bất kì chuyện gì cũng sẽ đáp ứng."
Đây đã là một lời hứa rất là trịnh trọng. Cái này đối với những người làm quan mà nói, việc đến như vậy, đương nhiên không phải chuyện nhỏ. Hơn nữa là một nhân tình, ngay cả Tư Mã gia cũng phải nợ.Chỉ cần có việc muốn nhờ, bọn họ sẽ không cự tuyệt. Tư Mã gia không giống như Triệu gia, Triệu gia bởi vì có Triệu Nhược Thần, cho nên có thể xem như người một nhà, không có gì đáng ngại.
Nhưng Tư Mã gia thì khác, chỉ là một người ngoài, có một số việc, không cần nói, người khác cũng có thể hiểu. Mặc dù Tư Mã Lạc nói là cha già hứa hẹn, nhưng nếu đại diện cho Tư Mã gia, ông ta vẫn chưa đủ quyền lực, người nói những lời này, chắc chắn là Tư Mã Thương Hải, là lão thái gia của Tư Mã gia.
Xem ra, chuyện này không chỉ liên quan đến tôn nghiêm của quốc gia, mà còn liên quan đến sinh mệnh của Tư Mã gia, nếu không gia tộc của họ đã không hứa hẹn như vậy. "Anh xác định?" Tiêu Thu Phong hỏi một cách nghiêm túc.
Tư Mã Lạc bất đắc dĩ nói: "Thật ra thì anh cũng muốn từ bỏ cái chức trưởng đoàn này, bởi vì anh biết anh không xử lí được, càng không ứng phó được. Nhưng lão gia tử đã nói rằng, đây là một cơ hội tốt, muốn ta tự đề cao bản thân. Cho nên dù sống dù chết cũng phải đi. Yên tâm đi, lời hứa này tuyệt đối hữu hiệu."
"Nếu chú Tư Mã đã thịnh tình như vậy, tôi không hỗ trợ cũng không được, hơn nữa, chúng ta là bằng hữu mà, đúng không?" Tư Mã Lạc vốn cho rằng bản thân mình đã gian xảo lắm rồi, nhưng thật đáng tiếc, hôm nay hắn mới hiểu được cái câu "Núi cao còn có núi cao hơn".
"Đúng vậy, đúng vậy, Tiêu gia và Tư Mã gia vốn là bằng hữu mà."Nếu nói rằng trên đời có thứ gì tồn tại vĩnh viễn,đó chính là lợi ích, trên thương trường cũng vậy, trừ lợi ích ra, tất cả chỉ là thứ chó má, bằng hữu, vốn chỉ là một thứ lợi ích. Điểm này, Tiêu Thu Phong thấy rất rõ ràng, mà Tư Mã Lạc cũng đã nhìn thấu.
Nhưng lời hứa này, đã xác định địa vị của Tư Mã gia, biến mình trở thành bằng hữu của Tiêu gia, nói một cách khác, chính là lợi ích cộng đồng. "Tốt lắm, vậy khi nào khởi hành, anh thông báo một tiếng, tôi sẽ đến."
Tiêu Thu Phong lộ ra một nụ cười tà tà, nói: "Thật ra thì tôi cũng muốn đi xem một chút, cái gì mà Tae Kwon Do chính tông, có phải là vô địch thiên hạ hay không!"
Nếu đã đáp ứng, Tư Mã Lạc cũng không cần ở lại, lập tức cáo từ về chuẩn bị cho chuyến đi, bất quá cái nhân tình này đối với Tư Mã gia mà nói, quả thật có chút nghiêm trọng, giống như lão gia tử, đến lúc trả ân, chắc chắn sẽ vô cùng lớn.
Cho nên, hắn tin rằng vị thiếu gia của Tiêu gia này, nhất định có thể giúp hắn hoàn thành tâm nguyện, tiến thêm một bước. Đối với người liên quan đến quan trường mà nói, cái quan trọng nhất chính là tư lịch, mặc dù chỉ là trao đổi thôi, nhưng có thể dương danh quốc uy và tôn nghiêm, vậy coi như hắn đã thành công.
Tiêu Thu Phong không động, khóe miệng hắn mỉm cười, trầm tư. Thật ra từ lúc Tư Mã Lạc bước vào cửa, hắn đã biết, chuyện đến chính là đại sự. Nếu không Tư Mã gia đã không hứa hẹn như vậy. Quả thật hắn không rảnh để quản những chuyện này, đối với Tae Kwon Do của đám bổng tử, hắn không có hứng thú.
Chẳng qua, khi đã có ưu đãi như vậy, đi một chuyến cũng không sao, coi như là đi du lịch một chuyến. "Ông xã, nhìn anh cười gian lắm đó, có chuyện gì vậy?"
Phượng Hề đã đi ra, nàng là một người phụ nữ thông minh, đương nhiên là hiểu chuyện, nàng biết rằng, việc của hắc bang, nàng phải giải quyết ổn thỏa, để cho người này không gặp phiền phức. Tiêu Thu Phong ngẩng đầu, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Không sai, quả thật có chuyện phải làm, vài ngày nữa, anh phải đi đến nước của đám bổng tử, đi thu thập một tên cao thủ Tae Kwon Do không biết trời cao, hẳn là thú vị đây!"
Nếu đã muốn thư giãn gân cốt thì phải chuẩn bị lớn một chút. Vì hắn chính là một cục rắc rối to thiệt là to, đi đến nơi nào cũng thế, muốn yên tĩnh cúng không thể được. Nhưng Tiêu Thu Phong không biết là, chuyến đi đến Đại Hàn lần này, đặc sắc hơn hắn tưởng tượng rất nhiều. Ba ngày sau, Tiêu Thu Phong tạm biệt mọi người, đi làm thành viên đối ngoại cho Trung Quốc, bước lên máy bay đi đến nước H.
Chuyến đi lần này đến ba mươi người, có các chuyên gia ở phương diện này, còn có nhân viên của chính phủ, đương nhiên còn có vài đặc công nữa, phụ trách an toàn của mọi người, chỉ có Tiêu Thu Phong là một người bình thường nhất trong chuyện này, bởi vì mọi người đều là chuyên gia trong các lĩnh vực này, đều là những nhân vật quan trọng.
Tư Mã Lạc an bài cho Tiêu Thu Phong ngồi kế mình, hắn hiểu rằng, người an hem này không đơn giản, chỉ cần được hắn hỗ trợ, chuyến đi này chắc chắn không có vấn đề. Hơn nữa, với lời hứa hẹn của gia tộc, đương nhiên phải đổi lấy một vật có giá trị, không thể lãng phí như thế. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Tiêu Thu Phong hiển nhiên nhìn thấy tâm tư của Tư Mã Lạc, ngay từ đầu đã nhắc nhỏ: "Tư Mã Lạc, trừ khi những kẻ đó động thủ trước, còn không tôi không nhúng tay vào chuyện gì hết. Cho nên tôi không muốn làm bảo mẫu của anh. Chăm sóc cho Triệu Nhược Minh đã đủ lắm rồi."
Những lời này đi vào tai của Tư Mã Lạc, đã làm cho hắn hiểu được, Triệu gia và Tiêu gia đã hợp làm một, cả Đông Nam, đã nằm dưới sự khống chế của hắn, mặc dù không có uy hiếp, nhưng tối thiểu của nó có tác dụng hù dọa. Tư Mã Lạc thở dài một chút, nói: "Thu Phong, chú không thể không phân biệt rõ ràng như vậy được, một khi đã giúp thì nên giúp đến cùng. Chú so với anh thông minh hơn, có đôi khi giúp anh cũng không phải là xấu, chú cũng không tổn thất cái gì đâu."
"Lần này coi như anh van chú,đối với việc trao đổi lần này anh cũng không có hứng thú. Bất quá anh cam đoan với chú, chỉ cần chú không rời khỏi tầm mắt của anh, cho dù chú gây chuyện gì ở đó, anh vẫn sẽ mang chú về an toàn."
Đối với hắn, đây là điều duy nhất có thể làm. Còn những việc khác, hắn không quan tâm. Nhìn thấy hắn không nói gì, bộ dáng rất nhàn nhã, Tư Mã Lạc cười nói: "Anh không thể để cho chú quá thoải mái, yên tâm, đến nơi đó rồi, anh nhất định sẽ để cho chú làm, vì quốc gia làm vẻ vang, cũng là một chuyện rất vinh quang."
Tư Mã Lạc cũng rất là điếm thúi khi nói vậy, bởi vì nếu đám bổng tử không kiếm chuyện, thì hắn cũng sẽ để cho người kia đi gây phiền phức. Dùng lời hứa của gia tộc để đổi lấy sự giúp đỡ, nếu không biết tận dụng, thì sẽ rất đáng tiếc. Hơn nữa chuyến đi này do hắn dẫn đầu, có chỗ tốt gì, cũng sẽ thuộc về hắn, hắn phải làm ra chuyện để vang danh gia tộc, không thể để cho ông nội thất vọng được.
Hơn nữa, an toàn của người đàn ông này, hắn không cần lo lắng, đám bổng tử kia, thật sư cần phải giáo huấn một chút, để nâng cao quốc uy, để cho chúng biết, người Trung Quốc, văn hóa Trung Quốc mấy ngàn năm lịch sử kết tinh lại, không thể để cho chúng muốn xúc phạm là xúc phạm.