<!-- --> Tư Mã Lạc nghe Thái gia nói thì biết ông cũng biết Phú Lâm Ba kia là ai, liền nói thêm: "Lực lượng của cậu ta rất mạnh. Nhưng thế lực của cậu ta cũng mạnh đến cùng cực. Thái gia, điều này ông không cần phải nghi ngờ. Tình huống ở Seoul, cháu đã không thể nào khống chế được"
Thái gia trầm ngâm một lát, nhỏ giọng nói: "Được rồi nếu đã không khống chế được thì thôi. Người này muốn gì, chỉ cần cháu có thể làm được thì cho cậu ta. Chuyện này, ông cũng sẽ giúp cháu"
Buông điện thoại, Tư Mã Lạc đã hiểu Thái gia thực ra đã có quyết định. Đó chính là trở thành bạn của Tiêu Thu Phong. Nhưng trong giọng nói của Thái gia có chút bất đắc dĩ.
Tiêu gia chỉ là một thương gia, coi như có chút danh tiếng ở Đông Nam. Nhưng Thái gia cũng không đặt bọn họ vào mắt. Nhưng sự xuất hiện của Tiêu Thu Phong đã đánh vỡ thế cân bằng vốn có. Không ai biết tình hình sắp tới sẽ phát triển đến mức nào. Nhưng dựa vào biểu hiện của Tiêu Thu Phong ở nước H, Tư Mã gia không thể không hợp tác cùng hắn.
Ngay cả Phú Lâm Ba cũng có thể đánh bại, đúng là không ai có thể ngăn cản hắn giết chóc. Nguồn truyện: Truyện FULL
Cái gì là đạo lý, cái gì là quan hệ, đại chiến diễn ra tất cả đều không quan trọng. Quan trọng chính là kết quả. Dù cho quan hệ của Tư Mã gia rộng đến mức nào nhưng không thể nào ngăn cản được phương pháp giải quyết trực tiếp đó.
Chiến tranh là biện pháp tốt nhất để giải quyết tranh chấp, cũng là biện pháp nhanh nhất.
Cường giả vi tôn, kẻ yếu phải chết, đây là đạo lý. Nếu như Thái gia không nhìn thấu được điều này thì ông ta đã sống uổng bảy mươi năm.
Tiêu Thu Phong không để ý đến chuyện của Tư Mã Lạc. Ruth đã sớm tắm rửa và nằm ở trên giường. Nàng mặc một chiếc áo ngủ hai dây mỏng tang, da thịt tuyết trắng lộ ra, trông vô cùng quyến rũ.
Sau mỗi lần giết chóc, hắn đều muốn phát tiết.
Những âm thanh rên rỉ rất nhanh vang lên. Đôi nam nữ trên giường đã quên đi tất cả, vùi đầu vào trong trò chơi ân ái này. Bọn họ vui sướng nhưng Thiên Nhan Duyệt ở phòng bên cạnh lại giật mình tỉnh giấc. Nàng trùm kín chăn nhưng vẫn không thể ngủ được.
Hôm sau, lúc Tiêu Thu Phong dậy thì Ruth vẫn trần truồng ngủ say. Bị Tiêu Thu Phong vầy vò cả đêm, nàng mệt bã người. Hơi thở thơm tho truyền tới, khuôn mặt xinh đẹp đầy khuê ngợi nhưng không thiếu vẻ đáng yêu.
Ra khỏi phòng Tiêu Thu Phong đã phát hiện đã gần trưa. Thiên Nhan Duyệt đang lẳng lặng ngồi đó, đang cầm một cuốn tiểu thuyết. Nàng đang chăm chú đọc, dù cho không có bất cứ động tác nào nhưng trông vẫn rất mê người.
Tiếng bước chân của Tiêu Thu Phong làm cho nàng giật mình, bỏ quyển tiểu thuyết xuống. Thiên Nhan Duyệt đứng lên, dịu dàng nói: "Tiêu đại ca, anh đói chưa. Em đã bảo khách sạn chuẩn bị bữa sáng. Anh ăn chút bánh cho đỡ đói, lát nữa sẽ ăn trưa"
Thực ra hôm qua khi Ruth nói ra biện pháp, Thiên Nhan Duyệt đã chấp nhận. Nàng không hề hối hận cho nên trong lòng nàng bắt đầu học tập cách làm một người vợ ngoan hiền.
Tiêu Thu Phong cảm nhận tâm trạng của nàng. Hắn vốn cho rằng bởi vì mình từ chối nàng hôm qua sẽ làm cho nàng đau khổ. Nhưng sự dịu dàng này không có một chút nào khác thường, trong lòng không khỏi hoài nghi. Chẳng lẽ Thiên Nhan Duyệt đã nghĩ ra và biết mình không phải là chỗ dựa tốt nhất dành cho nàng?
Sự ân cần của nàng làm Tiêu Thu Phong không thể nào từ chối. Cười cười cầm lấy đĩa bánh, nhét vào miệng. Nói thật, hắn đúng là hơi đói.
"Tiêu đại ca, ăn từ từ thôi, có ai tranh với anh đâu" Đưa một cốc nước tới, Thiên Nhan Duyệt hờn dỗi mở miệng bảo hắn. Trong đó lộ ra vẻ quyến rũ kết hợp với đôi mắt ngập nước làm nàng như một thiên sứ trong trắng, thánh khiết.
Tiêu Thu Phong giơ tay xin hàng, nói: "Được, được, anh ăn từ từ. Đúng, Tiểu Duyệt, sáng nay không có việc gì chứ"
Thiên Nhan Duyệt cười vui vẻ nói: "Hình như có người muốn gặp anh nhưng bị Tư Mã Lạc đuổi đi. Tiêu đại ca, tên Lý Nghệ Dương hôm qua đưa thiếp tới mời em đi dự tiệc. Anh thấy em có nên đi hay không?"
"Đương nhiên không thể đi. Tiểu Duyệt, em là một người nổi tiếng, phải phân biệt được đâu là tốt, đâu là xấu. Dù muốn làm bạn thì tuyệt đối cũng không nên tìm những tên đàn ông gian trá đó. Về Trung Quốc, anh sẽ giới thiệu cho em"
Thiên Nhan Duyệt quá hồn nhiên ngây thơ. Mà Lý Nghệ Dương cũng nhìn ra điểm này. Tiêu Thu Phong lo lắng nàng sẽ bị người ta lừa.
Thực ra Thiên Nhan Duyệt không thèm để ý đến, lập tức từ chối. Nhưng nàng vẫn muốn hỏi để xem phản ứng của Tiêu Thu Phong. Dù cho không phải là tình yêu, nhưng Tiêu Thu Phong có thể quan tâm đến nàng, chú ý đến nàng, nàng cũng đã hạnh phúc rồi.
Không có được thì sự quan tâm đó cũng làm cho nàng cảm thấy dễ chịu hơn.
Lúc này Tiêu Thu Phong nói như vậy, Thiên Nhan Duyệt đương nhiên rất hài lòng. Nàng mừng rỡ nói: "Tiêu đại ca, em lừa anh đó. Em sao có thể để ý đến người như vậy. Dù là muốn tìm bạn trai cũng phải tìm người như anh đó"
Không chỉ có đẹp trai như nhau, khí chất cũng phải giống nhau, ngay cả lỗ chân lông trên người cũng phải giống nhau. Bởi vì ngoại trừ Tiêu Thu Phong, nàng không thích một người đàn ông nào khác.
Tiêu Thu Phong thở phào nhẹ nhõm, dõng dạc nói: "Yên tâm, có rất nhiều người tốt hơn anh. Sau khi về nước, anh nhất định giúp Tiểu Duyệt tìm được một người bạn trai như ý"
"Tiêu đại ca, anh nói đó. Anh không được lừa em đâu đây" Hắc hắc, đến lúc đó nàng có thể dùng lý do này để thi triển ***.
Bởi vì sự kiện lần này nên Thiên Nhan Duyệt không có cách nào ra ngoài. Có chuyện gì đều do Tiểu Cầm và Tiểu Phương xử lý. Khi hai người đang vui vẻ nói chuyện, Tiểu Cầm đã mang thức ăn lên.
Ruth lúc này cũng đã dậy. Ba người cùng nhau ăn. Hai nàng ở hai bên Tiêu Thu Phong, mặt mũi tươi rói, trông rất hạnh phúc.
Có lẽ được Ruth quan tâm nên Thiên Nhan Duyệt khá hòa hợp với người chị xinh đẹp này. Hơn nữa đều đã biết suy nghĩ của nhau nên không có gì e ngại.
Tiêu Thu Phong không biết chuyện gì xảy ra. Chỉ là nghĩ Thiên Nhan Duyệt có thể hiểu ra là rất tốt. Cô bé này thực sự đã trưởng thành, biết lựa chọn con đường tương lai của mình.
Tư Mã Lạc đi đến, nhìn thấy Tiêu Thu Phong được hai mỹ nữ chăm sóc, không khỏi ước ao. Hắn ghen tị nói: "Lão đại, mày thật hạnh phúc. Tao ở bên ngoài làm bia đỡ đạn cho mày. Mày lại ở đây hưởng phúc, thật đúng là quá bất công"
"Ồ, có việc thì nói, quấy rầy người khác ăn uống là rất không lễ phép đó" Ruth trừng mắt hạnh nhìn Tư Mã Lạc, lạnh lùng quát.
Lễ phép? Tư Mã Lạc cảm thấy buồn cười. Trước mặt Tiêu Thu Phong, hắn thật đúng là không biết cái gì là lễ phép. Hơn nữa Tiêu Thu Phong cũng đã bao giờ lễ phép với hắn đâu.
Chẳng qua hắn không dám đối đầu với Ruth. Ai bảo người ta là sát thủ Phong Linh đại danh lừng lẫy. Nếu làm cho nàng ta tức giận, có lẽ mai hắn không dậy nổi. Tư Mã Lạc nói: "Thu Phong, chính phủ nước H phái người đến nói có chuyện muốn bàn với mày" Chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay đã nằm ngoài suy đoán của bọn họ. Thật không ngờ một minh tinh nhỏ nhoi lại có lực lượng cường đại như vậy. Làm cho cả Seoul hỗn loạn, mà bọn họ lại không tìm ra bất cứ sơ hở nào.
Mấy ngày nay rất nhiều mật thám đều giám sát nơi này. Nhưng không phát hiện được gì khác thường. Người trong khách sạn không hề ra ngoài khi mọi chuyện diễn ra.
Người của bọn họ sao có thể thấy được Tiêu Thu Phong chứ.
"Ồ, bàn về chuyện gì?" Nếu như người do Tư Mã Lạc tiếp đón vậy không cần phải nói hắn đã biết ý đồ sơ bộ.
Tư Mã Lạc trở nên bình tĩnh, nói: "Còn không biết điểm mấu chốt của bọn họ. Chẳng qua người đến nói muốn gặp mày rồi mới bàn bạc cụ thể. Đó là một nhân vật tương đối quan trọng trong chính phủ nước H. Mày cũng nên đi gặp mặt ông ta"
Thân phận của người này, Tư Mã Lạc đương nhiên hiểu rõ. Hơn nữa còn có không ít người cung cấp tình báo cho hắn mà.
Nhưng Tiêu Thu Phong nghe xong chỉ cười nhạt nói: "Không cần. Tư Mã Lạc, chuyện này mày hẳn đã rõ, yêu cầu của tao mày cũng đã biết. Ngoại trừ tra ra tất cả quan chức liên quan đến chuyện lần này, và tổng thống nước H tự mình xin lỗi Nhan Duyệt, trả lại sự trong sạch cho cô ấy. Cho nên mày cứ việc làm theo ý của tao là được, không cần khách khí"
Nếu đã giết chóc đến mức này, Tiêu Thu Phong đương nhiên sẽ không giữa đường ngừng lại. Nếu như bọn họ không đáp ứng thì càng hợp ý hắn. Trận đánh ở Yokohama Nhật Bản vẫn còn chưa đủ náo nhiệt. Lần này mấy ngàn lính đánh thuê đến Seoul, sẽ có một màn kịch lớn hơn nữa, kích thích hơn nữa.