<!-- --> Trước khi trọng sinh, Tiêu Thu Phong là một chiến sĩ. Mà chiến sĩ lợi hại nhất chính là đánh giáp lá cà. Phú Lâm Ba cao có một mét sáu đứng trước mặt Tiêu Thu Phong không khác gì đứa trẻ.
Cây trượng giơ lên mấy lần nhưng không có cơ hội sử dụng. Bởi vì chú ngữ vừa động, đao khí vô hình đã đánh tới. Hắn dù gan lớn đến đâu cũng không dám đón đỡ đao khí này.
Ngực đã trúng phải một quyền. Một quyền này làm lục phủ ngũ tạng của hắn đau nhức. Một ngụm máu phun ra, hắn biết mình đã bị thương.
Chỉ đáng tiếc lúc này tổ dị năng đã trở nên hỗn loạn, không ai có thể đến cứu viện. Huống hồ trong lòng bọn họ, Phú Lâm Ba được xưng là Dị năng chi phụ. Lúc này bọn họ đang trông đợi hắn giết chết đối thủ rồi đến giúp mình mà.
Tiêu Thu Phong thấy Phú Lâm Ba có ý bỏ chạy, đương nhiên sẽ không cho hắn cơ hội này. Hơn nữa đã nghe thấy tiếng súng ở phía xa xa, quân đội sắp đến nơi. Tiêu Thu Phong không thể kéo dài thời gian nữa.
Long Biến đối với Tiêu Thu Phong mà nói chỉ là tiện tay là phát ra được. Đây không giống như vũ khí dị năng cần phải mượn chú ngữ. Long thân vừa hiện, Phú Lâm Ba kêu lên kinh hãi, vội vàng niệm chú ngữ.
Nhưng lúc này Tiêu Thu Phong lại quá nhanh. Thân hình gầy yếu đã bị bốc lên, chuyển động như một con rối. Máu bắn tung tóe như nước.
Một tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ thân thể đang bay lượn kia. Đến khi Tiêu Thu Phong dừng lại thì Phú Lâm Ba đã biến mất đầu, người bị chém nát, vô cùng thê thảm.
Dùng hết toàn lực cuối cùng cũng giết chết lão già này. Tiêu Thu Phong vừa ổn định thân hình thì một đạo sấm sét đã đánh tới. Một cao thủ dị năng lôi lực tức giận xông tới. Bởi vì hắn ở gần Tiêu Thu Phong nhất nên thấy rõ tổ trưởng Phú Lâm Ba của mình đã chết rất thê thảm.
Tiêu Thu Phong hừ lạnh một tiếng. Có kinh nghiệm đối phó với Phú Lâm Ba nên hắn biết phương pháp đối phó với những cao thủ dị năng này. Thân hình vừa động, lôi lực chưa đến, hắn đã chặt đứt cổ tên này. Người khống chế đã chết, sấm sét không cần ngăn cản đã tự tiêu tan, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Mười mấy cao thủ dị năng trong nháy mắt đã chết mấy người. Ruth vẫn lo lắng cho người mình yêu, lúc này thấy Tiêu Thu Phong đã thoát hiểm, nàng vung mạnh thanh kiếm trong tay lên. Tất cả móng vuốt của tên cao thủ dị năng đấu với nàng đã bị chém đứt.
Hơn nữa kiếm thế sắc bén trong nháy mắt đã đâm thủng yết hầu hắn. Máu phọt ra, mấy tiếng "Chi chi" khó hiểu vang lên. Tên cao thủ này đã ngã xuống.
"Đi" Một tiếng quát khẽ vang lên, ba cao thủ dị năng cuối cùng không dám đánh tiếp, chuẩn bị chạy trốn. Lý Cường Binh và Thiết Trụ lập tức đuổi theo.
Chỉ là những cao thủ dị năng này đã quên, xung quanh chiến trường đã được bố trí kết giới. Ba người bọn họ vừa xông tới, thân hình đột nhiên ngừng lại. Hơn nữa vừa quay người lui lại đã bị Lý Cường Binh đá trúng lưng, chết tại chỗ.
Mà người bị trúng quyền của Thiết Trụ không kêu lên một tiếng, nhưng miệng hộc máu, mắt đầy căm hận, từ từ ngã xuống. Có lẽ nội tạng đã bị quyền này đánh nát.
Cao thủ dị năng cuối cùng hoảng sợ đến độ quên cả sử dụng dị năng. Hắn bị ba thần binh vây công đánh chết.
"Bao vây trang viện, không cho bất cứ kẻ nào xông ra ngoài" Bên ngoài đã vang lên tiếng mệnh lệnh.
Tiêu Thu Phong như một cơn gió cuốn lên, đao thân hợp một, tất cả lực lượng dồn vào tứ chi hóa thành thanh đao tuyệt thế. Thân đao lướt qua đâu, tất cả kết giới phòng ngự đã bị phá tan.
"Cường Binh, Thiết Trụ, hai anh theo tôi. Ruth, em dẫn bọn họ rời đi"
Trong Thần binh chiến đội chỉ có Lý Cường Binh và Thiết Trụ là mạnh nhất. Dù cho là ở trong thiên quân vạn mã cũng không cần lo lắng. Chỉ cần muốn chạy, không ai có thể lưu bọn họ lại.
Ruth gật đầu, nàng vung tay lên, mấy thần binh đã đi theo phía sau nàng. Mọi người lặng lẽ rời đi. Tiêu Thu Phong nhìn chằm chằm vào đám binh lính đang xông tới, lạnh lùng nói: "Giết một số người"
Vừa dứt câu, thân hình đã biến mất tại chỗ. Lý Cường Binh và Thiết Trụ hiểu ý Tiêu Thu Phong, hai người không dám chậm trễ lập tức giết chóc đám binh sĩ.
Hơn một vạn binh lính được trang bị vũ khí đã vây quanh phía trước trang viện, rất nhanh xông về phía sau. Tiêu Thu Phong lao lên trước tiên, động tác cực nhanh, tuyệt đối không làm cho binh lính thấy được hắn. Sáu tên binh lính kêu lên thảm thiết. Giết những kẻ này đối với hắn mà nói không khác gì giết một con kiến. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, đám binh lính càng kéo đến đây nhiều hơn. Điều này làm cho Ruth và Thần binh chiến đội có cơ hội rời đi. Lý Cường Binh và Thiết Trụ như hai con hổ lạc bầy cừu, tàn sát đám binh sĩ không kịp nổ súng.
Chỉ trong vòng mấy phút, người kéo đến càng lúc càng nhiều, nhưng số người chết đã tăng lên trăm người. Những người này sao có thể so sánh với cao thủ dị năng. Mỗi một quyền đánh xuống đều có rất nhiều người chết.
Binh lính dần dần không dám tiến vào mà lui lại phía sau. Những binh lính gia nhập sau này đã không phải là binh sĩ bình thường mà là những cao thủ của bộ Quốc An.
Tiêu Thu Phong biết mục đích đêm nay đã đạt được, khẽ quát lên một tiếng: "Đi" Hai đao tâm chém về phía đám người vây quanh Lý Cường Binh và Thiết Trụ. Chân đạp vào vai bọn họ, nhảy lên cao. Đám binh sĩ đang cầm súng chưa kịp có phản ứng thì ba người đã biến mất.
Đêm nay, cả thành phố Seoul rất náo nhiệt. Quân chính phủ bắt đầu giới nghiêm và lục soát trên quy mô lớn. Bạo lực và giết chóc giống như khi cục cảnh sát Seoul bị phá hủy đã diễn ra. Làm cho cả thành phố đều có mùi máu.
Lý Cường Binh và Thiết Trụ đã rời đi. Mà lúc Tiêu Thu Phong trở lại khách sạn đã là hơn hai giờ đêm, không ai có thể nhận ra hành tung của hắn. Tư Mã Lạc vẫn chưa ngủ. Một mình ngồi ở trong phòng đợi hắn về. Bởi vì điều này đối với hắn mà nói chính là sự lựa chọn khó khăn.
Trong lòng hắn rất hy vọng Tiêu Thu Phong thất bại. Như vậy sẽ cho thấy Tiêu Thu Phong không phải là vô địch, có người khống chế được hắn. Nhưng khi Tư Mã Lạc ngẩng đầu lên thì thấy Tiêu Thu Phong đang ngồi đối diện với mình.
"Thu Phong, mày đã về?"
"Sao, mày nghĩ tao không về được sao?" Tiêu Thu Phong cười cười đầy thâm ý, nói: "Dị năng đúng là có bản lĩnh làm chậm trễ thời gian. Những người đến đây cũng khá lợi hại. Mày nghe nói đến người tên là Phú Lâm Ba chưa?"
Với Thu Phong của Tư Mã Lạc vẫn chưa đủ tư cách biết. Hắn lắc đầu nói: "Có thể được mày cho là lợi hại đương nhiên đó không phải người bình thường. Chẳng qua cuối cùng vẫn không phải đối thủ của mày. Nào, Thu Phong, tao mời mày một chén. Tao chỉ biết mày nhất định thắng lợi trở về"
Tiếng súng bên ngoài đã làm cả Seoul kinh động. Tư Mã Lạc đương nhiên không thể nào không biết.
Nhưng Tiêu Thu Phong đã trở về an toàn. Như vậy có thể thấy rằng cao thủ dị năng nước M đã thất bại. Về phần kết quả cụ thể không cần hỏi ngày mai hắn cũng sẽ biết.
Tiêu Thu Phong uống một chén thấm giọng, cười nói: "Tư Mã Lạc, hy vọng chúng ta mãi là bạn. Rượu mày chuẩn bị ngon thật"
Uống cạn hai chén, Tiêu Thu Phong đã đứng lên.
"Muộn rồi, nên đi ngủ thôi" Giọng nói bình tĩnh nhưng lại làm Tư Mã Lạc mất đi vẻ trầm tĩnh vốn có. Hắn cảm thấy một áp lực nặng nề. Có vài thứ trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Người đàn ông này căn bản không cho Tư Mã gia cơ hội lựa chọn.
Thuận tao thì sống, nghịch tao thì chết.
Tuy rằng đang cười, nhưng trong tiếng cười lại ẩn chứa sát khí vô tận.
Trong căn phòng, Tư Mã Lạc gọi điện thoại về nhà. Mặc dù lúc này đang là ban đêm, Thái gia không tức giận vì hắn đã quấy nhiễu. Hơn nữa gọi vào lúc này đương nhiên phải có chuyện quan trọng.
"Chuyện gì?" Thái gia vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng trong giọng nói lại hơi thân thiết.
"Cậu ta đã về. Nếu cháu không đoán sai, cao thủ dị năng nước M đã chết hết" Không thể đợi được đến ngày mai mới thông báo. Tư Mã Lạc có thể nghĩ ra như vậy bởi vì Tiêu Thu Phong không hề bị thương một chút nào.
Thái gia suy nghĩ một lát, lẩm bẩm nói: "Xem ra, đánh bại Long Thương cũng không phải hư cấu. Người đàn ông này có lực lượng đó"
Trận chiến đó được lưu truyền trong thế giới ngầm nhưng không có mấy người biết đến. Thái gia nghe nói qua. Nhưng chuyện này quá kì diệu nên ông ta không thể tin.
"Thái gia, ông có nghe qua cao thủ dị năng tên là Phú Lâm Ba không?" Tư Mã Lạc nhẹ nhàng hỏi.
"Phú Lâm Ba..." Thái gia luôn luôn bình tĩnh như núi Thái Sơn, nhưng lúc này lại kinh ngạc kêu lên.
"Đúng vậy, cậu ta nói vì đối phó người này nên chậm trễ thời gian. Hơn nữa còn nói người này khá lợi hại"
Thái gia cười khổ một tiếng, sau đó thở dài nói: "Nếu như chỉ lợi hại thì đã không là Dị năng chi phụ. Người đàn ông họ Tiêu này quá cường đại"