Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 270: Thổ lộ tất cả



<!-- --> Đi theo Phượng Hề và Liễu Yên Nguyệt vào nhà, đương nhiên còn có mấy cô nàng Lâm Ngọc Hoàn. Các nàng mặc dù cũng rất nhớ Tiêu Thu Phong, nhưng giờ phút này lại đang kỳ quái nhìn chằm chằm vào Thiên Nhan Duyệt.

"Trông quen thật, hình như đã gặp ở đâu rồi đó" Chiêu Tuệ nhỏ tuổi nhất nhìn nhìn Thiên Nhan Duyệt một lát mới thốt lên.

Phượng Hề nghe thấy thế liền xoay người lại, cười nói: "Yên Nguyệt, chúng ta quá thất lễ, trong nhà có khách mà quên không chào"

Đúng thế, Liễu Yên Nguyệt lập tức rời khỏi lòng Tiêu Thu Phong, hưng phấn đi đến bên cạnh Thiên Nhan Duyệt, có chút không tin nói: "Nhan Duyệt, em là đại minh tinh, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến Tiêu gia làm khách vậy?"

"A, em biết rồi, em không nhìn lầm, cô ấy chính là Thiên Nhan Duyệt siêu sao hàng đầu thế giới" Thi Diễm lớn tiếng hét lớn. Bốn cô nàng lập tức chạy lại gần Thiên Nhan Duyệt, mặt đầy hưng phần.

"Thiên tiểu thư, có thể ký một chữ cho em không?" Chiêu Tuệ mở miệng năn nỉ.

"Thiên tiểu thư, có thể chụp một bức ảnh lưu niệm với tôi không. Tôi rất thích nghe cô hát, rất hâm mộ cô" Thi Diễm cũng mở miệng nói.

"Thiên tiểu thư, nghe nói cô gặp một chuyện không may ở nước H, bây giờ không có việc gì rồi chứ" Vẫn là Lâm Ngọc Hoàn không bị hâm mộ quá đáng mà quên đi tất cả, nàng quan tâm hỏi.

"Ồ, em nhớ ra rồi. Tiêu thiếu gia lén lút đến nước H như vậy, không phải là vì Thiên tiểu thư chứ. Nhất định là vậy, Tiêu thiếu gia lại ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt rồi"

Lời của Ngọc Thiến mang theo vài phần ghen tuồng. Liễu Yên Nguyệt là người đầu tiên không nhịn được, cười hì một tiếng, nói: "Nhan Duyệt, không nên nghe mấy cô bé này nói lung tung. Đi, chị em chúng ta vào phòng nói chuyện. Chị rất tò mò với những chuyện đã qua của em"

Nhiều người vây quanh mình như vậy, Thiên Nhan Duyệt có chút không thích ứng. Nghe thấy Yên Nguyệt nói, nàng chần chờ một chút, mặt đỏ lên, xấu hổ nói: "Yên Nguyệt, em xin lỗi, có chuyện em muốn nói ở đây"

Liễu Yên Nguyệt ngẩn người không rõ lắm. Nhưng Phượng Hề lại nhìn Tiêu Thu Phong một cái, tức giận chu miệng nên. Bởi vì chuyện xảy ra ở nước H, nàng đã được báo cáo rõ ràng. Thật không ngờ một siêu sao lại vì tình yêu mà tuyên bố như vậy.

Mà hai người già cũng rất xấu hổ. Bọn họ biết Thiên Nhan Duyệt muốn nói gì. Ngay cả Tiêu Thu Phong đứng ở bên cũng không nói gì. Đối với hắn, Thiên Nhan Duyệt như một người em, hắn thật sự không quá nghĩ ngợi.

"Nhan Duyệt, có chuyện gì thì em nói đi, chị nghe" Liễu Yên Nguyệt khẽ mỉm cười, dịu dàng mở miệng nói.

Nhìn thấy Liễu Yên Nguyệt như vậy, Thiên Nhan Duyệt càng thêm xấu hổ. So sánh với Yên Nguyệt, nàng quá ích kỷ.

Cắn môi, trong lòng nàng đang giao chiến với nhau, rốt cuộc nàng thở mạnh một hơi, ngẩng đầu lên nói: "Chị Yên Nguyệt, em biết chị yêu Tiêu đại ca, cũng là người Tiêu đại ca yêu nhất, xin chị cho em một cơ hội, một cơ hội được yêu Tiêu đại ca"

Không khí lập tức trở nên quỷ dị. Mấy cô nàng đều trợn mắt há mồm nhìn Thiên Nhan Duyệt. Vẻ mặt hâm mộ lúc nãy đã biến thành kinh ngạc. Người phụ nữ nổi tiếng như vậy, không ngờ lại thích Tiêu thiếu gia, còn không biết xấu hổ mà tự tìm tới cửa.

Tiêu Thu Phong toát mồ hôi, đi đến bên cạnh Thiên Nhan Duyệt, xấu hổ nói: "Tiểu Duyệt, em lại nói đùa rồi, không phải nãy em nói ở đây mấy ngày sao"

Thiên Nhan Duyệt sắp khóc.

Liễu Yên Nguyệt cũng đi đến bên cạnh Tiêu Thu Phong, thở dài một hơi. Nàng vô lực nói: "TIểu Duyệt, thực ra em tuyên bố ở nước H, chị cũng đã nghe nói qua. Nhưng thật không ngờ đến em lại làm như vậy. Chị thật không biết nói gì nữa"

Phượng Hề ghen nói: "Ông xã, cô ấy không phải đang nói bậy. Với thân phận của cô ấy, vô duyên vô cớ chạy đến Tiêu gia cùng anh, danh tiếng sẽ bị người ta hủy hoại. Nếu như không phải thích anh, thì sao cô ấy lại làm như vậy"

Ngày đó khi nàng hạ quyết tâm đến Tiêu gia, cũng là bởi vì không có đường lùi. Mặc dù nàng được xưng là Đông Nam đại tỷ, nên không để ý đến danh tiếng cả. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Điền Phù không biết nên khuyên bảo thế nào: "Yên Nguyệt, Phượng Hề, đây là chuyện của các con, các con tự mình xử lý đi. Mẹ vào bếp nấu ăn"

Tiêu Viễn Hà cũng nghĩ nghĩ rồi nói: "Bố còn chưa đọc hết quyển sách, bố về đọc nốt đây. Mấy con cứ từ từ nói"

Gặp phải tình huống này bọn họ cũng chỉ có thể tránh né, đẩy sang cho người trẻ tuổi.

Tiêu Thu Phong xấu hổ cười nói: "Anh cũng..."

Nhưng còn chưa nói ra, Phượng Hề đã trừng mắt nhìn hắn một cái, quát: "Anh đó, định chuồn sao, mang phiền phức về đây cho mọi người rồi định bỏ mặc sao. Anh ngồi xuống"

Liễu Yên Nguyệt cười, cầm tay Thiên Nhan Duyệt, nhìn thấy nàng bất an liền nói: "Nhan Duyệt, em là một cô gái dũng cảm. Chị Yên Nguyệt rất bội phục em. Chị Phượng, không nên dọa Nhan Duyệt như vậy, lại đây, mọi người cùng ngồi xuống, dễ tâm sự"

Phượng Hề tức giận ngồi ở xa xa, Lâm Ngọc Hoàn coi như biết ý, rót một chén trà cho Tiêu Thu Phong, nhưng lại bị Tiêu Thu Phong kéo xuống ngồi bên cạnh mình. Có người thứ nhất như vậy, mấy nàng Thi Diễm cũng chạy tới, vây quanh Tiêu Thu Phong.

Mặc dù không phải quá xinh đẹp, nhưng bốn nàng được mọi người xưng là tứ đại công chúa của Hoàng Kim Thủy Thành, nên đương nhiên đều đẹp cả. Liễu Yên Nguyệt thấy Thiên Nhan Duyệt đang nhìn chằm chằm vào bốn người, nói: "Nhan Duyệt, em cũng thấy đó, anh Phong có rất nhiều phụ nữa. Em khẳng định đây là quyết định của cả đời mình sao?"

"Yên Nguyệt, em nói sai rồi. Tên xấu xa này còn có rất nhiều người nữa ở bên ngoài" Phượng Hề tức giận nói, ở Tiêu gia cũng chỉ có nàng mới biết Tiêu Thu Phong còn có Ruth ở Trung Đông, Thanh Bình Nhi ở Hongkong.

Chẳng qua cũng may Liễu Yên Nguyệt không hỏi sâu, nàng nói lời này chỉ là để cho Thiên Nhan Duyệt biết tình hình thực sự ở Tiêu gia. Có những thứ nàng có thể chấp nhận, nhưng người phụ nữ khác chưa hẳn đã được như vậy.

Thiên Nhan Duyệt cúi đầu xuống.

"Nếu như bây giờ đổi ý vẫn còn kịp. Thiên tiểu thư nổi tiếng trên toàn thế giới như vậy, sao lại phải chịu như vậy?" Thấy dáng vẻ của Thiên Nhan Duyệt, Phượng Hề lạnh nhạt nói. Nàng hy vọng người phụ nữ này biết khó mà lui. Tiêu Thu Phong có quá nhiều người phụ nữ, nếu như không thể hòa hợp, nàng không hy vọng sau này trong nhà không hòa thuận.

Tiêu Thu Phong hôn lên má Lâm Ngọc Hoàn một cái. Hắn làm như vậy là để cho Thiên Nhan Duyệt biết mình không hoàn mỹ như nàng tưởng. Người ta nói tình đầu khó quên, hắn muốn cho nàng kích thích, sau đó tỉnh táo lại.

"Tiểu Duyệt, em ở đây mấy hôm rồi về nhà đi. Dù xảy ra chuyện gì, anh vẫn là Tiêu đại ca của em"

Thiên Nhan Duyệt cười khổ, nàng nhìn Tiêu Thu Phong một cái rồi xoay người về phía Liễu Yên Nguyệt và Phượng Hề. Giờ phút này nàng biết, ngoại trừ Yên Nguyệt, Tiêu đại ca cũng có không ít người phụ nữ khác.

Nhưng dù cho lúc trước nếu có biết, nàng có thể trốn tránh được tình cảm của mình không?

Nàng không làm được.

Không hề có bất cứ chút kích động nào, nàng cảnh sát này bình tĩnh như mặt nước, không có một chút rung động.

"Một năm trước, lần đầu tiên em gặp Tiêu đại ca là lúc em trốn đám phóng viên và người hâm mộ nên đã vô tình lên xe anh ấy. Tiêu đại ca đã đưa em đến học viện Bắc Hải, sau đó anh ấy lấy em năm nghìn"

Chuyện này Liễu Yên Nguyệt biết.

Thiên Nhan Duyệt không để ý đến mọi người, chỉ kể lại chuyện của mình.

"Sau đó ở Hongkong, Tiêu đại ca được chị Thu Nhã nhờ chiếu cố đến em, em bị công ty giải trí hãm hại, rơi vào tuyệt vọng, nhưng vẫn có thể đứng dậy. Em gia nhập Anh Hoàng, em ca hát, nhưng trong lòng em chỉ có một mình Tiêu đại ca"

"Chuyện lần này xảy ra làm em đau đớn không muốn sống. Nếu như không phải có Tiêu đại ca, thì có lẽ em không thể chịu nổi mà tự tử. Là Tiêu đại ca cho em hy vọng sống. Thiên Nhan Duyệt em vẫn cứ kìm nén tình cảm của mình, em sẽ hối hận cả đời"

"Tất cả mọi thứ em có đều do Tiêu đại ca ban cho. Em yêu Tiêu đại ca, cho dù mọi người có coi em là người phụ nữ xấu, em vẫn yêu anh ấy. Vì anh ấy, em có thể vứt bỏ mọi thứ, dù cả đời này không gặp anh ấy nữa, em cũng sẽ không thích người đàn ông nào khác"

Trong không khí quỷ dị này, tình cảm được thổ lộ. Ngay cả Phượng Hề đang tức giận cũng trầm ngâm suy nghĩ. Bởi vì nàng cũng đã trải qua, nên đương nhiên hiểu nỗi khổ trong lòng cô gái này.