<!-- --> Thiên Nhan Duyệt bắt đầu thuật lại chuyện xưa, kể ra những chi tiết của tình yêu, cho đến hôm nay, đã trở thành một tình cảm sâu đậm, không cần hoài nghi, ngay cả Tiêu Thu Phong bên cạnh cũng phiền muộn, cùng với người con gái này trải qua rất nhiều sóng gió. Liễu Yên Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Phượng Hề, cười hỏi: "Chị Phượng, chị nghĩ sao?"Bây giờ, ở Tiêu gia không chỉ có một nữ chủ nhân nữa rồi, có một số việc, cần mọi người thương lượng giải quyết. Mà đặc biệt là nàng đối với Phượng hề vô cùng tôn trọng.
Phượng Hề đứng dậy, nói: "Thiên tiểu thư, nếu em thật sự có thể làm như những lời em nói, bọn chị cũng sẽ không làm khó dễ em. Bất quá chị phải nhắc nhở em rằng, bất luận khi ở đâu, chúng ta luôn hướng về Tiêu gia, yêu một người, thì không nên tạo cho người đó quá nhiều phiền phức, em nói có đúng không?"
Trên gương mặt đau thương của Thiên Nhan Duyệt đã xuất hiện sự vui mừng, nghe ngữ khí của hai người này, tựa hồ như đã có dấu hiệu chấp nhận nàng.
"Chị Phượng, em nhất định sẽ không làm khó dễ Tiêu đại ca, bởi vì em biết, chỉ cần có thể ở bên cạnh Tiêu đại ca, em cũng đã mãn nguyện lắm rồi"
"Được rồi, tạm thời em cứ ở đây đi, mọi người ở chung cũng tốt lắm. Chị làm sao có thể cự tuyệt em? Người lớn của Tiêu gia rất cô đơn, có nhiều chị em trong nhà, cũng là chuyện tốt"
Thiên Nhan Duyệt cũng đứng lên, cảm động, cúi đầu xuống chào hai nàng, nói: "Cảm ơn hai chị, tiểu Duyệt nhất định sẽ không để cho hai chị thất vọng"
Phượng Hề đi đến bên cạnh Tiêu Thu Phong, nghiêm túc nói: "Bọn chị thất vọng hay không cũng không quan trọng, quan trọng là em đừng để cho ông xã thất vọng. Tiểu Duyệt, em đã có tâm rồi, vậy hãy dùng mị lực đặc biệt của em, để làm cho anh ấy yêu em"
Tiêu Thu Phong nhìn Thiên Nhan Duyệt vô cùng lạnh nhạt, Phượng Hề đương nhiên biết điều này, nếu cô bé này muốn gia nhập Tiêu gia, thì cần phải cố gắng nhiều.
Thiên Nhan Duyệt cũng đi đến bên cạnh Tiêu Thu Phong, chậm rãi ngồi xuống, nắm lấy tay hắn, ôn nhu nói: "Tiêu đại ca, anh nhất định sẽ yêu em, đúng không?"
Tiêu Thu Phong sờ sờ đầu, chịu hết nổi nhíu mày một cái, cảm thấy vô cùng khó hiểu, nói: "Tiểu Duyệt, em học của ai vậy, lá gan ngày càng lớn hơn, ngay cả da mặt cũng dày hơn rồi, yêu hay không yêu, em phải tự hỏi mình, sao lại đi hỏi anh, người nhà em mà biết thì mắng anh chết mất"
"Thật ra thì anh vẫn chỉ xem em như một người em gái, nếu em đã kiên quyết như vậy, thì cứ ở Tiêu gia vài ngày, những thứ khác đều là do duyên phận cả. Anh cũng không chắc rằng đến bao giờ mới có tình cảm với em"
Thiên Nhan Duyệt cùi người xuống, hôn lên mặt Tiêu Thu Phong một cái, tự tin nói: "Em rất tin tưởng em, bất luận thế nào, em cũng sẽ cố gắng"
Liễu Yên Nguyệt bên cạnh đã không nhịn được, khẽ cười nói: "Tiểu Nguyệt, đừng có khen hắn nữa, trong lòng hắn bây giờ đang cực kỳ đắc ý đó. Nhiều mỹ nữ bên cạnh như vậy, còn cái gì không hài lòng nữa. Ông xã, em thật sự bội phục số đào hoa của anh"
Tiêu Thu Phong cười khổ, nhưng Phượng Hề vẫn chưa buông tha: "Không cần nhíu mày, nói đi nói lại anh cũng không chịu thiệt. Tiểu Duyệt là một minh tinh nổi danh thế giới, ánh hào quang của nàng, cũng đã làm cho biết bao nhiêu kẻ xin bám váy. Hiện tại em nó vì chân tình này mà phải trả giá như thế, ông xã, anh nên thỏa mãn đi!"
"Hơn nữa, còn các chị em chưa đến đông đủ, một khi đã đến, mọi người tụ tập lại, chỉ có anh phiền thôi, nên bây giờ anh không cần phải làm mặt khổ, biết chưa?"
Liễu Yên Nguyệt không biết nhiều lắm, cứ nghĩ là Vũ ở kinh thành thôi. Nàng không biết rằng Phượng Hề ám chỉ là đông đủ chị em thì sẽ như thế nào.
"Chị Phượng, bất kể là ai, chỉ cần nàng ta toàn tâm với Tiêu gia, em đều không ngại. Yên Nguyệt hy vọng mọi người cũng không ngại, mọi người cùng yêu một người đàn ông, cùng sống chung một nhà, cũng là một phúc phận. Chúng ta hẳn là nên quý trọng nhau. Phong còn có nhiều chuyện cần phải làm, chúng ta không nên gây phiền phức cho anh ấy, bằng không tình cảm này sẽ không được trọn vẹn"
Liễu Yên Nguyệt vẫn giữ vẻ ôn nhu. Cho đến tận giây phút này, Thiên Nhan Duyệt mới hiểu được, vì sao người chị này, lại là người phụ nữ mà Tiêu đại ca yêu mến nhất. Chỉ với biểu hiện bên ngoài cùng với sự xinh đẹp của nàng, khí độ cùng trí tuệ, cũng đã không có đối thủ.
"Chị Yên Nguyệt, em nhất định sẽ học theo chị, để đủ tư cách trở thành người của Tiêu gia"
Phượng Hề nhéo mũi nàng, nói: "Được, được rồi, học theo Yên Nguyệt, để cho tên kia phóng túng, sợ là đến lúc đó hắn lại tìm thêm vài người về, lúc đó Tiêu gia hết phòng ngủ đấy"
Cùng lúc đó, Điền Phù đã lo xong chuyện nấu nướng, đi ra, nghe Phượng Hề nói vậy, chạy nhanh lại tiếp lời:"Không đủ phòng để ở cũng không sao, để mẹ lập tức kêu người xây thêm vài chổ. Dù sao trang viên cũng rất rộng, có thể xây được rất nhiều chổ"
Phượng Hề dở khóc dở cười, nhìn Điền Phù một cái, cười nói: "Mẹ, mẹ chiều Thu Phong quá vậy, có chúng con còn chưa đủ sao, còn khuyến khích hắn tìm thêm vài người mới"
Điền Phù nhất thời xấu hổ, nói: "Phượng Hề à, mẹ cũng là phụ nữ, biết các con chịu ủy khuất, nhưng xem ra không còn cách nào khác, các con nhìn tiểu Duyệt đi, thích tiểu Phong đến đáng thương. Các con có thể cự tuyệt được sao. Được rồi, tiểu Duyệt thì không nói, nhưng về sau nếu có những người còn đáng thương hơn nó thì sao, các con phải làm sao bây giờ, mẹ chuẩn bị trước không phải tốt hơn sao?"
Tiếng cười lại vang lên, nếu hai nữ chủ nhân của Tiêu gia đã đồng ý tiếp nhận Thiên Nhan Duyệt, thì cũng có nghĩa là, người con gái nàng đã trở thành một nửa của Tiêu gia. Tất cả mọi người không cần khách khí, đã bước vào Tiêu gia, sẽ nhanh chóng hòa nhập với bầu không khí vui vẻ của Tiêu gia.
Lâm Ngọc Hoàn và Thi Diễm các nàng lần lượt giới thiệu, Ngọc Thẩm đi ra, nói là đồ ăn đã chuẩn bị xong, có thể dùng cơm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
"Tôi vừa đi ra đã có thể dùng cơm. A đúng rồi, bà xã, chuyện của tiểu Duyệt, mọi người nên xử lý thế nào, kỳ thật tiểu nha đầu này thoạt nhìn rất dễ thương"
Tiêu Viễn Hà từ phòng đọc sách đi ra, vừa nghe được có cơm, liền nói. Nhưng lời của ông làm cho chúng nữ sửng sốt. Mà Điền Phù đã nghiêm mặt lại nói: "Tiểu Duyệt quả thật rất dễ thương, nhưng lão già ông nhìn cho rõ một chút, rốt cuộc là ông muốn tiểu Phong cưới bao nhiêu vợ?"
Lời này vừa nãy là Phượng Hề hỏi mà.
Tiêu Viễn Hà lập tức nhìn Thiên Nhan Duyệt một cái, nói: "Mọi người cự tuyệt sao? A, thật là đáng tiếc, vừa rồi vừa đang nghĩ đến, nếu hiện tại phòng không đủ dùng, nên chuẩn bị đi kêu người đến trùng tu lại, xem ra không cần"
Tiếng cười vừa dừng lại khi nãy, lập tức lại vang lên, ngay cả Liễu Yên Nguyệt cũng cảm thấy buồn cười, đụng đến loại cha mẹ yêu thương con cái kiểu này, các nàng thật sự là hết chổ nói.
Phượng Hề lại dở khóc dở cười tập hai: "Cha, người không cần thở dài, chúng con không cự tuyệt, tiểu Duyệt đã muốn ở lại. Người cũng nên trùng tu lại nhà cửa đi, Thu Phong nói là mấy ngày nữa sẽ chuẩn bị sắp xếp cho vài người nữa đến, nhất định không để cho người thất vọng"
Chúng nữ đều cười, Điều Phù thì có chút ngượng ngùng nói: "Các con đều là những cô gái tốt, có thể trở thành người của Tiêu gia, cũng là tổ tiên Tiêu gia có đức. Những người già của Tiêu gia luôn đơn bạc, cho nên chỉ muốn quan tâm một chút. Yên tâm, chỉ cần các con có cháu, là hai lão già này sẽ không quan tâm nữa"
Nghe tiểu Duyệt muốn ở lại, Tiểu Viễn Hà không hỏi cũng biết kết quả, cũng không buồn bực việc bị trêu chọc, nói: "Việc này về sau chậm rãi nghiên cứu, bây giờ đi ăn cơm thôi …"
"Chờ con một chút, chờ một chút …"Mọi người đều chuẩn bị an vị, đang sắp dùng cơm, thì Liễu Yên Hồng ngoài cửa xông vào, đưa chìa khóa xe cho Ngọc Thẩm, nói: "Mọi người, đừng manh động, con đi rửa mặt một cái, mọi người không được nhúc nhích"
Hình như ở Tiêu gia quá lâu rồi, nên Liễu Yên Hồng quên là mình chỉ là một cô em vợ, thật sự cứ nghĩ mình là tiểu thư của Tiêu gia.
Không đến một phút đồng hồ, Liễu Yên Hồng đã vọt ra, đứng bên cạnh Tiêu Thu Phong, đẩy hắn ra, nhếch miệng nói: "Vị trí này là của em, anh rể, thức thời một chút, đừng tranh với em"
Hành động thất lễ này, Liễu Yên Hồng muốn mở miênYên Hồng muốn mở miệng, nhưng Điền Phù đã quát: "Phong, nhanh lên, con không được chiếm chổ của tiểu Hồng, con ngồi bên cạnh ba con đi"
Điền Phù thích tiểu nha đầu này, cho nên, mỗi lần dùng cơm đều dành chổ bên cạnh bà.
Tiêu Thu Phong bất đắc dĩ dời chổ, thật sự là sợ tiểu nha đầu này luôn, chỉ có một bữa cơm mà cũng phải giành chổ.
"Tiểu Hồng, không phải nói em tan học rồi về nhà sao, sao lại còn chạy đến đây làm gì?"Có thể hỏi một câu không cần khách khí như vậy, đương nhiên chỉ có Liễu Yên Nguyệt. Nha đầu này càng ngày càng quá phận, nàng phải dạy dỗ lại một chút.
Liễu Yên Hồng đã có lão phu nhân của Tiêu gia Điền Phù làm chổ dựa, tuyệt đối không sợ ai, chỉ là tò mò nhìn Thiên Nhan Duyệt xa lạ kia, rồi mới trả lời chị gái: "Ngày mai là sinh nhật của em, anh rể còn chưa nói sẽ tặng quà gì cho em, nên em muốn đến đây xem một chút"
"Anh rể, anh tặng cho em lễ vật gì vậy, em nói cho anh biết, nếu không hài lòng sẽ không tính"
Nhiều ngày vậy rồi mà cô bé này vẫn còn nhớ rõ vậy sao? Lúc đi nước H gây hỗn loạn này nọ, chém giết um sùm, thật sự hắn đã đem chuyện này vứt vào cái xó nào lâu lắm rồi!