Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 276: Quan hệ giữa cô em vợ và anh rể



<!-- --> Vào phòng, mọi người ngồi xuống nói chuyện phiếm, nam nữ đương nhiên không thể cùng trận địa, mà Điền Phù cùng Liễu Yên Nguyệt và Phượng Hề đã vào phòng bếp, nhiều khách như vậy, đương nhiên phải chuẩn bị thật tốt.

Vốn tiệc sinh nhật được tổ chức vào buổi tối, hơn nữa đã liên hệ với đầu bếp của khách sạn, nhưng thật không ngờ, sớm như vậy mà đã có nhiều khách.

"Tiểu Lạc, chuyện ở nước H, bác cũng nghe nói, làm không tồi, thiếu niên đầy hứa hẹn, tin chắc rằng tiền đồ của con rộng mở" Thật ra Triệu Quang Bình đã biết, người đứng sau lưng chuyện này là Tiêu Thu Phong, Tư Mã Lạc chỉ ở lại dọn tàn cuộc, tin chắc rằng Tư Mã gia phải trả cái giá cũng cao lắm.

Với sự tham gia của Tư Mã Lạc hôm nay, Triệu Quang Bình trong lòng cảm thấy, Tư Mã gia muốn lôi kéo quan hệ với Tiêu gia, rất có thể, tương lại mọi người sẽ trở thành người một nhà, vì thế giờ phút này nói lời dễ nghe, vì ngày mai tươi sáng.

Tư Mã Lạc xấu hổ một chút, thật ra chuyện ở nước H, to chuyện như vậy, những người có tâm đương nhiên hiểu được sự tình, nhưng công lao lại đổ lên đầu hắn. Hắn cũng phải đành tiếp nhận thôi, dù sao Tiêu Thu Phong cũng không cần cái danh dự này.

"Bác Triệu, đừng cười con mà, người trong nhà cả, có một số việc ai cũng biết rõ, nếu không có Thu Phong, con làm sao có thể trở về bình an, vấn đề này, người cũng đừng làm khó con nữa"

Sự kiện làm phản lần này, tin chắc rằng đảng bảo thủ của đám bổng tử sẽ xử lý rất nhiều, quan hệ trong và ngoài nước sẽ phải xem xét cẩn thận.

Lập uy cho nước nhà, thật sự là một công lao to lớn.

Tôn Khánh Dục có thể hiểu, Tiêu Thu Phong cũng có thể hiểu, nhưng Liễu Tùy Phong lại cảm thấy mê man, ông chỉ ngồi nghe một bên, cùng Tiêu Viễn Hà tâm sự về chuyện nhà. Chuyện thiên hạ, Tiêu Viễn Hà không hề nhắc đến, Tiêu gia có việc, đều để cho con trai giải quyết, ông đã về hưu rồi.

"Anh không cần khách khí, anh có thể làm được như vậy, tương đối là không tồi. Bất quá tôi cũng nhắc nhở anh, Nhược Minh hiện tại đang cố gắng gấp trăm lần, anh cũng phải cố gắng, bằng không đến lúc đó, anh gặp lại hắn lại tự ti"

Sắc mặt Triệu Quang Bình mừng rỡ, lời nói của Tiêu Thu Phong đúng với tâm ý của ông, là người thừa kế của Triệu gia, ông đương nhiên hy vọng con trai mình có thể trở thành rồng trong loài người, làm rạng rỡ tổ tông.

"Chú yên tâm, Nhược Minh vẫn chỉ là lão tứ, anh nói thế nào cũng sẽ không bại dưới tay hắn. Bằng không làm gì còn mặt mũi" Tư Mã Lạc không phục, nói.

Triệu Quang Bình cũng cười, khiêm tốn nói: " Tiểu Phong, con không cần khen tiểu tử này quá lợi hại, tính tình của nó chú biết rõ mà. Chỉ cần nó có thể thu liễm chính mình, không gây chuyện sinh sự khắp nơi, làm cha như chú cũng đã thấy thỏa mãn rồi. Đến lúc đó nhất định phải cảm ơn con thật nhiều"

Tiêu Thu Phong chỉ nhẹ nhàng gật đầu: " Chú Triệu, chú yên tâm, tin chắc rằng chú sẽ không thất vọng …"

"Này, nói chuyện nghiêm túc đủ chưa. Đi làm nói còn chưa đủ hay sao, mà những lúc nhàn rỗi như vậy lại lôi ra nói hả? Thu Phong, có hứng thú chơi với chúng ta không, ai, thật sự là thiếu tính khiêu khích"

Tôn Khánh Dục bên cạnh không vui mở miệng, lãng phí thời gian quá, đến đây ngồi nói chuyện nhàm chán như vậy, càng nghe càng thấy chán.

"Tốt, con ủng hộ, các chị ơi, ra chơi đánh bài thôi" Liễu Yên Hồng bên cạnh cũng đã nhảy dựng lên, kỳ thật nàng cũng đã có ý tưởng này từ lâu, nhưng cha già ở bên cạnh cứ nhìn, làm cho nàng phải thục nữ một chút, không dám làm loạn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

Lập tức ba sòng bài nổi lên, Liễu Tùy Phong nhìn có chút mơ hồ, hỏi Tiêu Viễn Hà: " Tiêu huynh, nhà của anh đã thành sòng bạc khi nào vậy, sao có nhiều bài thế?"

Tiêu Viễn Hà cười nói: " Liễu lão đệ, bài ở nhà tôi rất nhiều, đây là niềm vui của mọi người, hôm nay ông cũng thử một lần đi, về sau có thời gian rãnh cứ qua đây chơi, đánh bài với tiểu nha đầu này, ông có thể trẻ đi mười tuổi đó"

Mỗi lần chơi bài với tiểu nha đầu, nàng rất thích quỵt nợ, còn đấu võ mồm với nhau, thật đúng là trẻ lại theo năm tháng, có loại cảm giác ấm áp.

Tư Mã Lạc cũng đứng lên nói: " Tôn cục trưởng, chú đừng nói thế, con là cao thủ bài bạc, hôm nay nhất định sẽ thông sát tứ phương, cho chú thua một cách tâm phục khẩu phục"

Tôn Khánh Dục nói: " Như vậy mới đúng, còn chờ cái gì nữa, lão Triệu, Thu Phong, chúng ta làm một sòng đi, làm vài ván chờ ăn cơm"

Triệu Quang Bình có chút buồn cười, nói: " Tôn cục trưởng, ông thật sự là ngại có nhiều tiền, muốn cống hiến một chút phải không, tôi toàn thành cho ông"

Tiêu Thu Phong đối với loại trò chơi này không có hứng thú, nhưng mọi người vui vẻ như vậy, hắn cũng không thể không phụng bồi, cười nói: " Đi, mọi người chơi thôi, con vừa mới học nghề, mọi người cứ chỉ điểm"

Bị Tiêu Viễn Hà lôi kéo, Liễu Tùy Phong cũng không cự tuyệt, đứng lên, quay đầu lại nói với tiểu Hồng: " Tiểu Hồng, con không cần chơi, bưng trà rót nước đi"

Liễu Yên Hồng nghe được, sắc mặt trầm xuống, hôm nay là sinh nhật mà, bắt mình phải châm trà rót nước sao?

Tiêu Thu Phong nghe được, cũng cười nói: " Tiểu Hồng, anh cũng hơi khát một chút, rót cho mỗi người một chén trà đi, cảm ơn em"

Liễu Yên Hồng vừa muốn kháng nghị thì Tiêu Thu Phong đã ném đá xuống giếng rồi.

Thiên Nhan Duyệt cũng cười nói: " Em đi đây, Tiểu Hồng, không đủ người rồi, em phải chịu khó thôi"

Liễu Tùy Phong, Tiêu Viễn Hà, còn có Thi Diễm và Chiêu Tuệ thành một sòng, cùng chơi tú lơ khơ. Mà Lâm Ngọc Hoàn và Thiên Nhan Duyệt tự giác bưng trà nước đến cho mọi người.

Liễu Yên Hồng tức giận vểnh miệng lên, vốn muốn cùng Lâm Ngọc Hoàn, Thiên Nhan Duyệt và Ngọc Thiền làm một sòng, nhưng uống trà cái gì, sao không tự mình đi lấy đi!!!

" Này, ăn cơm chưa, mọi người thật sự là thần nhân rồi, sao, tiểu Hồng, sao con lại không chơi?" Điền Phù dành thời gian đi ra ngoài, nhìn sòng bài bên ngoài, rồi lại nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Liễu Yên Hồng, kỳ quái hỏi, tiểu nha đầu này không phải là thích đánh bài với mình sao, thế sao hôm nay lại không chơi nhĩ?

Liễu Yên Hồng mang vẻ mặt ủy khuất, kéo tay Điền Phù, chỉ chỉ vào cha, nhưng không dám mở miệng, Điền Phù cũng đã hiểu được, cười cười an ủi nói: " Không sao đâu, bá mãu đang làm cơm cho con đó, com nước xong, chúng ta làm một bàn, cam đoan làm cho tiểu Hồng biết mùi"

"Vẫn là bá mẫu tốt nhất, so với cha còn tốt hơn" Ôm lấy Điền Phù, còn hôn lên mặt bà một cái, Liễu Tùy Phong chỉ biết lắc đầu, hai đứa con gái này, thật sự muốn thành người của Tiêu gia luôn sao, xem ra không thể giữ được rồi.

" Thật sự là nuôi con lâu như vậy, bây giờ lại bị chê … " Con gái được người khác yêu thương, làm cha hẳn là phải cao hứng mới đúng, nhưng cuối cùng con gái vẫn phải gả đi, trong lòng ông vẫn có vài phần phiền muộn.

Tiêu Viễn Hà khuyên nhũ: " Lão Liễu, ông lớn tuổi rồi, không nên chấp nhất con nít. Ông xem tiểu Hồng đi, tuy rằng đã trưởng thành, nhưng tâm tình vẫn chưa ổng, cần phải được dạy dưỡng, yên tâm, tôi tin rằng một ngày nào đó, nó sẽ thành một Yên Nguyệt thứ hai, một lựa chọn hoàn hảo"

Trong mắt hai lão già này, Liễu Yên Nguyệt là một người phụ nữ hoàn hảo, có thể lấy được nàng, chính là hạnh phúc.

Mà Thiên Nhan Duyệt ở bên cạnh đã đem những lời này khắc ghi vào trong lòng, từ khi bước vào Tiêu gia, nàng đã thích ứng, hòa hợp với gia tộc này và cảm thấy hạnh phúc hơn. Ngoài ra còn lấy Liễu Yên Nguyệt làm gương để học tập, để cho hạnh phúc này kéo dài.

Liễu Tùy Phong nói: " Tôi cũng hy vọng như thế, chỉ đáng tiếc là, Tiêu gia chỉ có một đứa con, bằng không hai đứa con của tôi gả vào đây, tôi thật sự rất yên tâm"

Trên đời này kiếm một gia đình giống như Tiêu gia đã khó, mà còn được những người lớn quan tâm như vậy thật sự không nhiều, thấy hai cô con gái có thể nở nụ cười hạnh phúc tại Tiêu gia, ông có thể cảm thụ được.

Tiêu Viễn Hà xấu hổ, trong lòng nghĩ, vớ vẫn, con trai tuy có một, nhưng lại có nhiều vợ, không thấy sao. Không biết là lão này biết xong sẽ tức giận đến mức nào.

Ngọc Thiền đến bên cạnh Liễu Yên Hồng, nhỏ giọng nói: " Tiểu Hồng, thật ra chuyện này cũng không khó, người ta cũng nói rồi, em vợ cũng có thể là vợ, không bằng em dụ dỗ anh rể của em đi. Dù sao anh rể của em cũng không chỉ có một mình chị Yên Nguyệt, cho dù có thêm em, cũng không là chuyện gì to tát"

Điền Phù cũng nghe được, cả mặt đỏ bừng lên, mà Liễu Yên Hồng cũng không chịu nổi, khuôn mặt xinh đẹp đồng lòng người, so với hoa hồng nở rộ còn tươi đẹp hơn, tức giận nói: " Chị Ngọc Thiền, chị cũng không biết ngượng, lời này mà cũng nói được, hừ, hắn dám không tốt với em, em sẽ méc chị … hắn "

Lời còn chưa thì một bàn tay đã đưa tới, làm ra một động tác thiết thực.

Cái chuyện này, nói lớn không lớn, mà nói nhỏ cũng không nhỏ, mấy cô bé này, cứ lôi ra nói. Ngay cả Điền Phù cũng chịu không nổi, nắm lấy tay tiểu Hồng nói: " Đi, tiểu Hồng, vào phòng bếp cùng bá mẫu, con gái nên học nấu nướng một chút, điểm này, con nên học tập chị của con một chút"

Thật ra chỉ cần bước vào cửa Tiêu gia, đã đều chậm rãi lĩnh ngộ khẩu vị của con trai, tựa như Yên Nguyệt và Phượng Hề, hiện tại cũng đã biết làm vài món bình thường, nhưng rất hợp khẩu vị của con trai.

Điểm này, đối với Điền Phù, cũng là một việc an ủi. Nói cách khác, cho dù có một ngày bà mất rồi, thì con trai cũng có người chăm sóc.