<!-- --> Vào buổi trưa, những cô bạn tốt của Liễu Yên Hồng đã đến, Tiêu gia càng thêm náo nhiệt, mặc dù đã đến Tiêu gia không ít lần, nhưng với Liễu Tùy Phong đây là lần đầu tiên có được sự vui vẻ như vậy, cũng là lần đầu tiên nở nụ cười.
Nhìn cô bé Chiêu Tuệ khả ái trong sòng bài, không chút gì gọi là nhường nhịn người lớn tuổi, nhưng lại làm cho ông cảm thấy an ủi, nhớ lại tư vị khi còn trẻ, ôn lại những cái tưởng chừng đã mất.
"Lão Liễu, không phải tôi đã nói rồi sao, Tiêu gia bây giờ rất đông vui, không phải chỉ vì hôm nay là ngày sinh nhật của tiểu Hồng, mà ngày thường cũng không ít người đến chơi"Có nhiều người trên thế giới, chỉ cần những lúc có nhiều người, thì tất cả sẽ bị cuốn vào trong một niềm vui chung. Liễu gia bình thường luôn vắng vẻ, đương nhiên không có được niềm vui như vậy.
Người nói vô tâm nhưng người nghe lại có ý, Liễu Tùy Phong đã hoài nghi, những cô gái này thoạt nhìn có vẻ như có quan hệ rất tốt với Tiêu gia, nhưng tuyệt đối không phải người thân này nọ, cuối cùng các nàng vì ai mà đến.
Thiên Nhan Duyệt đương nhiên là người được hoan nghênh nhiều nhất, nàng là một ngôi sao nổi danh, luôn làm cho người khác hâm mộ, mấy cô nữ sinh, cơ hồ như đã quên rằng hôm nay là sinh nhật của Liễu Yên Hồng, cứ dính vào Thiên Nhan Duyệt, vừa xin chữ kí, vừa chụp ảnh này nọ, nhắc mãi cũng không rời, đến nỗi làm cho Liễu Yên Hồng tức giận mắng các nàng không có nghĩa khí.
Bài hát "Chúc bạn vui vẻ"được vang lên, bắt đầu cho bữa tiệc sinh nhật, nhìn bốn phía đầy những người thân, Liễu Yên Hồng vui mừng đến nỗi cười không muốn nghỉ.
Lần đầu tiên trong đời, sinh nhật của nàng được nhiều người đến chúc mừng như vậy, nhiều người đến chúc phúc cho nàng. "Bài hát này hát tặng cho tiểu Hồng đáng yêu, hy vọng tiểu Hồng mãi mãi xinh đẹp, vĩnh viễn được vui vẻ hạnh phúc, đây là món quà nhỏ mà chị Nhan Duyệt tặng cho em, hy vọng em có thể thích"Cái này là một món quà quá lớn đối với Liễu Yên Hồng. Bởi vì bài này khi Thiên Nhan Duyệt còn làm với Anh Hoàng đã đạt một cú hit, và giá trị bài hát cũng vượt quá một trăm vạn.
"Chị Nhan Duyệt, cảm ơn chị"
Liễu Yên Hồng ôm lấy Thiên Nhan Duyệt, cao hứng hôn một cái, rồi mấy cô bé kia cũng bu quanh lại. Những tiểu mỹ nữ này nở những nụ cười thanh thuần động lòng người, phát ra vẻ diễm lệ mê người.
"Mỹ nữ tiểu Hồng, anh cũng có quà cho em …"Tư Mã Lạc móc ra một cái hộp nhỏ, bên trong là một viên trân châu màu trắng rất lớn, nhìn sơ là biết không phải vật thường.
"Tư Mã Lạc, đúng là nhìn không thể đoán được, Lam Điền Hàn thạch không hề rẻ chút nào"Triệu Quang Bình nhìn thấy viên châu, cười nói.
"Cái này có đáng là bao, vì một nụ cười của mỹ nhân, một chút tiền thì sao lại ngại. Mỹ nhân Hồng Hồng, có thể hôn anh một cái được không?"
Liễu Yên Hồng quả thật rất thích viên châu này, cao hứng nhận lấy, nói: "Lễ vật nhận, nhưng hôn thì không có. Bất quá bạn học của em chưa có bạn trai, anh có thể tự mình đề cử, nếu hợp ý, em sẽ làm mai cho"Điền Phù cũng cười nói: "Tiểu Hồng nhà bác chưa có bạn trai, sao có thể tùy tiện hôn người khác. Tư Mã thiếu gia xem ra đã uổng phí tâm tư"
Tư Mã Lạc xấu hổ cười, nhưng trong lòng lại nghĩ, chỉ một nụ hôn thôi, có gì mà quý giá vậy, tiểu nha đầu này không biết đã hôn thằng ku Thu Phong bao nhiêu lần rồi. Tại sao những thứ tốt đẹp trên đời này, để rớt xuống đầu hắn hết vậy???
Lễ vật đã nhận xong, Liễu Yên Hồng phóng đến một cái hộp lễ vật cực lớn, nàng ta không thấy được gì, chỉ có Liễu Tùy Phong là đã kinh tâm, cho dù là đại thọ năm mươi đi nữa, lúc mở tiệc chiêu đãi bằng hữu, ông cũng không có được một lễ vật xa hoa như vậy.
Một cái bánh kem mười tầng được người của khách sạn đẩy vào, vì muốn tươi nguyên, chuyên gia làm bánh của họ đã làm ngay trong này, vừa mới ra lò. Mùi thơm của bánh còn mới nguyên, đã tràn ngập đại sảnh, hấp dẫn sự thèm ăn của mọi người.
Rươu sâm banh, pháo hoa, cũng được chuẩn bị, sâm banh mở ra, pháo hoa thì đốt ngoài trang viên, khung cảnh đẹp như mơ. Cái trò này là do đám Tiểu Lục Tử chuẩn bị, giờ phút này nhìn bọn họ, cứ như là những đứa trẻ đang chơi đùa.
Nhìn pháo hoa trên bầu trời, Liễu Yên Hồng cảm động muốn khóc, nhưng không biết vì cái gì, nàng không giống như lúc bình thường. À, bình thường thì lao vào lòng ngực của Điền Phù, nhưng lần này thì lại nhào đến ôm lấy Tiêu Thu Phong, hắn vốn hồn nhiên đứng ngắm cảnh, có biết cái quái gì đâu.
"Này, lại muốn làm gì?"Tiêu Thu Phong không biết tiểu nha đầu này muốn làm trò quỷ gì, nhưng chắc chắn rằng không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Nhưng khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt, chậm rãi ngẩng lên, tiểu nha đầu không hề tức giận vì câu nói đó, ngược lại nhẹ nhàng cười: "Anh rể, cảm ơn anh, mặc dù anh cưới chị em, quả thật rất là tiện nghi cho anh, nhưng em cũng rất may mắn, vì chị lấy được người như anh, ngay cả em cũng có thể hưởng thụ loại hạnh phúc như vậy"
Thật sự là … choáng quá! Tiểu nha đầu này bình thường miệng mồm ăn nói rất là ghê, nhưng lại nói ra những lời làm cho người ta cảm động.
"Không tệ nha, xem ra tiểu Hồng đã trưởng thành, nói chuyện rất giống người lớn, ừ, rất giỏi"
Chân nhón lên, một nụ hôn, dừng lại trên mặt của Tiêu Thu Phong: "Nè, vì anh tặng hoa hồng cho em, nên em hôn anh một cái, hi hi … ba ngày không cần rửa mặt nha!"
Nàng ta nở nụ cười, nước mắt chưa khô, nhưng đã toát ra sự xinh đẹp nhất, thanh xuân vốn là giây phút xinh đẹp nhất, giờ phút này, Liễu Yên Hồng thật sự rất đẹp.
"Ai, thật không công bằng, một đóa hoa hồng thì có bao nhiêu tiền, viên châu của anh giá trị đến mấy trăm vạn lận mà"Tư Mã Lạc lắc đầu nói, mọi người đều nở nụ cười, ai cũng nghĩ đây là một trò đùa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Chỉ có Liễu Yên Hồng lặng lẽ đỏ mặt xấu hổ, nàng biết, trong lòng của nàng, chỉ thích được vì người anh rể này, mặc dù hai người hay cãi nhau, tranh giành nhau. Nhưng những khi hắn ra ngoài, nàng luôn len lén cầu mong cho hắn bình an. Chỉ là, sự nhớ nhung như vậy, nàng luôn để trong lòng, chưa từng biểu hiện ra bên ngoài.
Ăn, uống, chơi đùa, ca hát, cái gì cũng có, mặc dù mọi người rất vui. Nhưng bữa tiệc nào rồi cũng phải tàn, lúc mọi người rời đi, ngoại trừ Liễu Tùy Phong, đều được ân cần giữ lại.
Nhìn hai người con gái, Liễu Tùy Phong đã rất an ủi, giờ phút này, ông đã không còn thẹn với lời hứa của vợ, nuôi dưỡng hai người con gái trưởng thành, để cho chúng hưởng thụ một cuộc sống hạnh phúc đầy tiếng cười.
"Cha, hôm nay người có vui không?"Liễu Yên Hồng quấn quít lấy cánh tay của Liễu Tùy Phong, mặc kệ là ông đối với nàng nghiêm khắc cỡ nào, ông vẫn là người cha thân yêu nhất của nàng.
Liễu Tùy Phong gật đầu, cười nói: "Cha hôm nay rất vui vẻ, nhìn chị em các con có thể trưởng thành, có một cuộc sống vui vẻ, cha đã không còn lo lắng"
Liễu Yên Nguyệt cũng nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Cha, người yên tâm, con và em, nhất định sẽ sống thật vui vẻ, sẽ không để cho người phải lo lắng"
Liễu Tùy Phong lặng lẽ thở dài, tựa hồ như muốn nói gì đó, nhưng lại thôi. Bất quá, Liễu Yên Hồng đã cảm ứng được, lập tức hỏi: "Cha, người có tâm sự gì à, nói ra đi, con và chị sẽ giúp người đuổi phiền nhiễu đi"
Liễu Tùy Phong nhìn Liễu Yên Nguyệt một cái, nói: "Yên Nguyệt, con hẳn là có chuyện để nói với cha mới đúng, Tiêu gia và Liễu gia cũng giống nhau, người lớn trong nhà rất đơn bạc, bây giờ có nhiều người như vậy, đương nhiên rất vui rồi, nhưng mà, các nàng là ai, có quan hệ gì với Tiêu gia? Con có thể nói cho cha biết được không?"
Trong lòng hai nàng chấn động, rốt cục cha già đã nhìn ra.
Liễu Yên Hồng trong khoảng thời gian trước, cũng không thể chấp nhận chuyện này, nhưng mà, nghĩ mãi vẫn không ra, vì sao chị lại ngu như vậy, chia sẻ người đàn ông của mình cho người phụ nữ khác. Nhưng rồi, ở Tiêu gia một thời gian, suy nghĩ đó dần dần biến mất, sau đó dung nhập vào, cho đến bây giờ không ai nhắc lại, bọn họ cũng không nhớ ra chuyện này.
Im lặng không tiếng động, Liễu Yên Nguyệt nhẹ nhàng mở miệng: "Cha …"
Nhưng lúc này, Liễu Tùy Phong đã hiểu được, giơ tay chặn lại nói: "Được rồi, cha hiểu. Tiểu Phong không chỉ có một mình con, đúng không?"
"Cha, không phải như người nghĩ đâu, kỳ thật chị rất hạnh phúc, thật mà, người đừng hiểu lầm"Liễu Yên Hồng mở miệng giải thích, nhưng càng làm cho Liễu Tùy Phong bất ngờ, bởi vì cô em này, luôn khinh bỉ chị mình, nói chị rất ngu mà.
Liễu Yên Nguyệt cũng thấy rằng rất khó mở miệng nói, nắm lấy tay của cha, ôn nhu nói: "Cha, người nói không sai, Thu Phong quả thật không chỉ có một mình con, nhưng người thấy đấy Tiêu gia vẫn vui vẻ hạnh phúc như cũ, không phải sao? Chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của con, con biết nên xử lý như thế nào. Cha, người chỉ cần biết rằng, con gái làm vợ của Tiêu gia, cũng đã đủ rồi"
Hai người lớn của Tiêu gia tính tình như thế nào, Liễu Tùy Phong đương nhiến rất rõ, đối với một nhà giàu có như Tiêu gia, Tiêu Thu Phong ở bên ngoài có vài người đàn bà cũng không phải là chuyện gì lớn, đàn ông mà, đều không thể chịu được sự hấp dẫn, nhưng cái vấn đề là dẫn về nhà, thì cuối cùng lại không ổn.
Bất quá ông không rõ là, tại sao con gái lại không tỏ vẻ gì.
"Yên Nguyệt, con thật sự không thấy thiệt thòi sao?"
Lắc đầu … Liễu Yên Nguyệt cười, nói: "Con gái không có thiệt thòi gi, ba mẹ đối với con đều tốt, ngay cả các nàng cũng vậy, hơn nữa Thu Phong vô cùng yêu con. Mọi người đều cùng nhau bảo vệ nhà này, cùng nhau cố gắng, cùng nhau đồng cam cộng khổ, cuộc sống rất hạnh phúc, không chỉ có con hạnh phúc, tất cả người của Tiêu gia, ai ai cũng cảm nhận được loại hạnh phúc này, cha, người nói, con như vậy có thỏa mãn chưa"