<!-- --> "Trưởng lão, người phương đông kia hoàng hành không cố kỵ, đã làm cho u nhân nhân chúng ta tổn thất nghiêm trọng, xin các người tin tưởng, chỉ cần các người đồng ý, phái ra Thái Dương vệ đội, chúng ta có thể làm hắn biến mất"
Đối mặt với năm vị trưởng lão uy nhiêm, cho dù được xưng là đứa con của Thái Dương, Zeus, cũng không khỏi cung kính, bởi vì một trong năm vị kia, chính là cha của hắn.
U âm nhất mạch, xưng là đời sau của Thái Dương thần, đương nhiên, cái này chỉ là truyền thuyết thôi.
"Zeus, thân là con của thần Thái dương, gánh vác mỹ danh chiến tướng, nhưng ngay cả một đứa con gái cũng không giải quyết nổi, thật sự làm cho chúng ta thất vọng, chuyện này, ngươi không cần nhúng tay vào nữa, để cho năm trưởng lão tự mình ra tay"Đại trưởng lão len tiếng, trong năm người bọn họ, một lão đứng dậy nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, đại trưởng lão, ta muốn đi nhìn một chuyến, xem trăm năm qua, phương đông đã sinh ra kỳ tài gì"
Trong lòng Zeus đại hận, nhưng không dám mở miệng ra nói, năm vị trưởng lão rất bất mãn với sự thất bại trong hành động lần này của hắn, bọn họ nắm giữ thế giới, chưa bao giờ chịu uất ức như vậy, u âm nhân không cho phép bị hạ thấp tôn nghiêm, đây là lần đầu tiên!
Mọi người đều đi ra ngoài, chỉ còn lại Zeus và đại trưởng lão, cũng chính là cha của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Con trai, bản tính kiêu ngạo là không tốt, hy vọng con có thể rút ra bài học từ kinh nghiệm này, tuy rằng u âm nhân chúng ta cường đại, nhưng kẻ mạnh trên đời này không chỉ có mình chúng ta, đi thôi, chờ con lĩnh ngộ được sự cứu chuộc của Thái Dương, con sẽ có được sức mạnh mình mong muốn, đến lúc đó, con mới là cường giả chân chính, thế giới cần những
người có tuổi trẻ và nhiệt huyết như con"
Zeus vẫn chưa hiểu, hắn đã hơn trăm tuổi, mà vẫn còn coi là tuổi trẻ?
Nhưng sự cứu chuộc của Thái Dương thần, cũng chính là sinh mệnh của hắn, từ lúc sinh ra, hắn đã lĩnh ngộ được, chỉ tiếc là, trăm năm qua, hắn chưa thể lĩnh ngộ hoàn toàn, Thái Dương thần, đến tộc cùng muốn cho hắn biết cái gì?
Lão già chậm rãi rời đi, chỉ còn lại Zeus đang đứng lặng nơi đó, bốn phía trồi lên đồ án Thái Dương cứu chuộc.
Khi Thất Tử chỉ còn lại ba người, Thất Sát rốt cục đã hạ lệnh, để cho bọn họ trở lại Ma Hải Chi Chu, sự tiến hóa ma tính của con trai rồng, đã làm cho ông rất hài lòng, dĩ trăn đã thành, Hung Sát Thất Tử đã không còn tác dụng, cũng không cần, nhân tính ma diệt, cần một bước cuối cùng, đó chính là cái chết.
Cây cầu Cánh Cổng Vàng, là một cây cầu nổi tiếng thế giới trăm năm qua, Tiêu Thu Phong lê bước đến nơi này, mà hai bên đầu cầu, đều đã bị quân đội cường hãn phong tỏa, mà u âm nhân và dị năng tổ, cũng đã tham gia, tất cả, chỉ vì muốn giết người đàn ông này.
"Hạ lệnh giới nghiêm, ta sẽ đi đối phóng với người thanh niên kia"Ngũ trưởng lão đeo một cái mặt nạ lạnh lùng, trong giọng nói không hề có chút nhiệt độ: "Ta không cam đoan có thể cứu được tất cả mọi người"
Trong trận chiến tàn khốc của các cao thủ, tất cả cứu trợ đều vô ích, Ngũ trưởng lão được lệnh, là phải tiêu diệt người đàn ông kia, về phần chết bao nhiêu người, hắn ta không quan tâm, cũng không để ý, bởi vì không ai dám khiển trách hắn.
Hắn động, quan phụ trách cũng ra lệnh, hai vạn quân, cùng với hàng trăm xe thiết giáp được trang bị đầy đủ, tiến về phía trước, người đàn ông này ở ngay trên cầu, điểm này, không cần hoài nghi.
Ngũ trưởng lão đã cảm nhận được sự tồn tại của Tiêu Thu Phong, loại ma lực cường đại cùng với hơi thở giết chóc kia, căn bản là không cần dùng mắt để nhìn, tìm tòi trong ý thức cũng có thể nhìn rõ ràng.
Tay ngưng tụ khí thành đao khí vô hình, một chiếc xe bus hai tầng đã bị chém thành hai nửa, u âm nhân rất thích chém giết, giờ phút này chiếc xe đột nhiên bị tấn công, mọi người căn bản là không có cơ hội chạy trốn, khi chiếc xe rơi xuống biển, thì tiếng hét thảm vang lên, vọng đến tận trời cao.
"Đứa con của ma, ngươi có thể đi ra, hôm nay chính là kết thúc của ngươi"
Thân hình Ngũ trưởng lão đứng trên không trung, tay áo theo gió lay động, mặt nạ trên mặt lại làm cho sự phiêu dật ấy có vài phần quỷ dị, hơn nữa, một đòn vừa rồi, đã cho thấy tâm địa độc ác của hắn, muốn dồn tất cả vào chổ chết.
Khi không có ma khí dao động, Tiêu Thu Phong là một người bình thường, hiền lành đối đãi với mọi người.
Giờ phút này, hắn đã nhảy xuống cầu, hai tay ôm lấy hai đứa bé khoảng bảy tám tuổi, các nàng trên xe đã làm cho hắn vui vẻ, làm cho hắn cười, làm cho hắn thấy hạnh phúc, vì thế, hắn cứu các nàng.
Giống như một người lương thiện nhất, nhẹ nhàng đặt hai đứa bé xuống đất, hắn đứng lên, lạnh lùng nhìn Ngũ trưởng lão, hỏi: "Mày là ai?"
Đây không phải Hung Sát Thất Tử, nhưng trên người của hắn có thể cảm nhận được lực lượng cường đại.
"Ngũ trưởng lão u âm nhân..."
"Thì ra là đám chó bọn mày, thật là đáng chết"Tiêu Thu Phong vẫn nhớ rõ, chính vì đám u âm nhân này, mà Tử Dao mới bị thương, mới dùng đến Diệt Huyệt, mới trở thành vô lực, mới bị Thất Tử làm cho bị thương.
Hoặc là, giờ phút này, trong đầu của hắn, chỉ có Tử Dao, đó là vướng bận duy nhất, còn lại, chỉ có cái chết và giết chóc.
Giống như Phá Quân đã tiên đoán, hạt giống này đã bắt đầu nảy mầm trong tâm linh của hắn, ma có ma căn, tình có tình chủng, đế lúc đó, chỉ xem xem cái nào mạnh hơn thôi, cố gắng chiếm lấy chủ thể, nếu bên nào thắng, hắn sẽ thuộc về bên đó.
Vũ khí hình người, không hề có sơ hở, Tử Dao chính là sinh cơ duy nhất.
Hai mắt Ngũ trưởng lão đầy lệ khí, nhẹ nhàng cười: "Ma tử phương đông, đây không thuộc về thế giới của ngươi, đi đi, trở về địa ngục của ngươi, ở nơi đó, có thể đến được hắc ám suốt đời"
Theo những chú ngữ kia, gió động, không khí bắt đầu biến ảo, ngưng tụ thành một đoàn, hình thành đao, hóa thành kiếm, đã bao phủ lấy bốn phía Tiêu Thu Phong, bay qua bay lại không ngừng.
Ma tính bắt đầu khởi động, bày ra lực phòng ngự cường đại quanh thân, nhưng nhìn thấy đám chó chết u âm nhân này, lệ khí của Tiêu Thu Phong đã sống lại, không thể nhịn được nữa, ma tính bị Thất Sát kích khởi, giờ phút này lại hiện ra, trong đầu quay đầu một khái niệm, đó là giết, giết, và giết.
Tròng trắng trong con mắt, dần dần trở nên mê mang, chậm rãi thành điên cuồng, cùng lúc đó, lực lượng của hắn, cũng bành trướng vô hạn.
"Đi chết đi..."Lý trí của Tiêu Thu Phong đã trầm luân trong một khắc kia, hắn đã động, ý niệm duy nhất trong lòng lúc này là, chính là xé nát người trước mắt ra thành nhiều mảnh nhỏ.
"Ánh sáng Thái Dương..."Với bốn chữ này của Ngũ trưởng lão, đao kiếm không khí đã thành thật thể, dưới ánh sáng của mặt trời mà chiếu rọi xuống.
Gió nổi lên, đao mang động, tất cả đều hướng về thân hình của Tiêu Thu Phong.
Hai tay Tiêu Thu Phong nâng lên, xuất ra đao tâm lực, giờ phút này, đao tâm lực đã không còn là màu trắng của năm xưa, mà trở thành màu đỏ của máu, đây mới chính là cảnh giới cao nhất của đao tâm lực, Tâm Huyết chi Đao.
Giống như tuyệt thế thần binh, khi đao kiếm không khí ấy va chạm vào, phát ra những tiếng "keng keng"mãnh liệt, sau đó bị chém thành hai mảnh, rơi xuống đất, hóa thành khí, khôi phục lại không khí ban đầu, biến mất trước mắt. Lực lượng còn sót lại, cũng không thể ngăn cản bước chân của Tiêu Thu Phong, ma khí càng tăng lên, người chưa tới, sát ý đã bao trùm.
Lăng nhiên đánh ra một chưởng, trong không khí vang lên tiếng nổ lớn, thân hình Ngũ trưởng lão văng ngược về, biến mất theo gió. Ma tử phương đông này quá mạng, cũng khó trách tại sao Zeus lại vứt bỏ tôn nghiêm của u âm nhân, chật vật bỏ chảy.
Thân hình từ trên trời giáng xuống, Ngũ trưởng lão đã tụ tập chân lực hơn trăm năm, sáp nhập vào trong tay, gặp cuồng càng trở nên cuồng, gặp mạnh càng mạnh, Tiêu Thu Phong không hề tránh né, cứng rắn tiếp nhận một chưởng này. Đối với loại thương thế như vậy, hắn đã quen rồi.
Đi ra từ Lạc Cách gia tộc, hắn đã bị thương không biết bao nhiêu lần.
Thân hình bao lui, phần eo đập mạnh vào dây thép trên cầu, theo phản lực, Tiêu Thu Phong vọt trở lại, lúc này, một chưởng mang theo ma tính, tinh mang, và đao tâm, ba lực hợp nhất, trở thành một thể. Ngũ trưởng lão thấy một chưởng kia hiệu quả, trong lòng yên tâm, cho dù đứa con của ma có cường hãn cách mấy, cũng không đỡ nổi tu vi trăm năm của hắn.
Nhưng khi hắn vận chuyển toàn lực, muốn đập nát thân thể Tiêu Thu Phong ra, thì phản lực lại sinh ra một lực mới, mà nó không hề nhỏ chút nào.
Chân mặc dù đã tỳ lên trên mặt cầu ba mét, nhưng vẫn không giúp hắn giảm tốc độ, Ngũ trưởng lão hét một tiếng, thân hình bạo lui hơn mấy chục mét, sau đó trong miệng hộc ra máu tươi, đã nhuộm đỏ toàn khuôn mặt, lúc ngẩng đầu lên, hắn trở nên quỷ dị khó lường.
Tiêu Thu Phong đã thành ma, căn bản là không sợ đau đớn, nhưng đối với Ngũ trưởng lão của u âm nhân, hưởng thụ vinh hoa trăm năm, bọn họ thật sự rất an nhàn, khi bị đau đớn, làm cho mặt hắn nhíu lại, nếu không có cái mặt na kia, giờ phút này sắc mặt của hắn khẳng định sẽ rất khó coi.
"Lệnh cho bộ đội, công kích..."Biến hóa ngoài ý muốn này, làm cho quan chỉ huy quân đội rất kinh ngạc, khi đám binh lính vẫn còn chưa hồi phục tinh thần từ trận đánh của các siêu nhân kia, mệnh lệnh tấn công đã phát ra.
Chuyện này, đã được tổng thống rất coi trọng, chuyện xử lý cuồng ma này, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến nhiệm kỳ của ông ta, mặc kệ phải trả giá lớn thế nào, cũng phải tiêu diệt cuồng ma này, cho dù hy sinh tính mạng của hai vạn quân, ông ta cũng không tiếc.
Dân chúng quốc gia đã rất sợ hãi cuồng ma này, vượt khỏi sự sợ hãi của chiến tranh, hơn nữa, làm cho quốc gia M phẫn nộ hơn là, cuồng ma không hề cố kỵ, căn bản không che dấu mình, đi đến đâu là chém giết đến đó, nhưng mà, không ai có thể ngăn cản được hắn.
Loại chuyện này không có khả năng phát sinh, bằng không nước M sẽ mất đi dân tâm.
Cho nên lúc này, tiêu diệt đứa con của ma, chính là mệnh lệnh số một.
Tiêu Thu Phong lạnh lùng cười, nhìn thân thể rung rung đang âm thầm điều tức của Ngũ trưởng lão, hắn đã vọt lại, đám u âm nhân phải chết, Hung Sát Thất Tử cũng phải chết, tất cả những kẻ tổn thương người của hắn, đều phải chết.
Thân hình vừa động, Ngũ trưởng lão đã có chút kinh hãi, đứa con của ma tựa hồ như quái vật đánh hoài không chết, giờ phút này, tiếng súng vang lên.
Hàng ngàn âm thanh nổi lên, toàn bộ đều nhắm đến một mình Tiêu Thu Phong.