<!-- --> Khí kình ngưng kết toàn thân, hình thành cương khí phá không cường đại nhất, khuôn mặt Tiêu Thu Phong lạnh lùng, mang theo sự khinh thường, không ai có thể ngăn hắn giết chóc, hắn phải giết đám u âm nhân, tất cả u âm nhân đều phải chết.
Vài tiếng pháo lôi đình đã nổ lên bên cạnh Tiêu Thu Phong, mảnh đạn bay lên, hình thành khói lửa, từng đợt rồi lại từng đợt, nhưng cũng không thể làm cho hắn dừng lại, sát khí khóa chặt Ngũ trưởng lão, sát khí lạnh lùng ấy, thấm vào tận tim hắn, làm cho mọi người run sợ.
Giờ phút này, mọi người mới biết được sự cường đại của con trai ma, càng thấy hắn tàn khốc vô tình, đối với mình cũng vô tình như vậy, huống chi là người khác.
Kỳ thật không ai biết rằng, trong lòng của hắn, tất cả sự vô tình này, cũng bởi vì tình yêu, hắn muốn trả thù!
"Con trai của rồng, long hình thần binh, trở về đi, trở về đi..."Thất Sát ở một nơi xa xôi, cũng đã vận dụng ma công, dùng cảm ứng của Thất Sát Quyết, phát ra lời kêu gọi, ông ta đã cảm nhận được, vũ khí hình người đã thành thục, cần phải chấp nhận người chủ nhân này.
Ý thức trong đầu, nổi lên một khí tức lạnh lẽo, hơi thở của Tiêu Thu Phong, lậ tức trở nên vô lực, trong lòng đang có người triệu hồi hắn, là một âm thanh của ai đó đang triệu hồi hắn.
Hai tay ôm lấy đầu, ý muốn đem âm thanh này ra khỏi đầu óc, nhưng càng làm như vậy, càng làm cho nó cắn nuốt ý thức của hắn, làm cho một chút ý thức cuối cùng này, trầm luân theo tiếng gọi kia, dưới ma tính đại thinh, trên cái trán của Tiêu Thu Phong, hiện ra một ấn ký hoặc sáng hoặc tối, đây chính là ma ấn ký. Hạt giống mà Thất Sát gieo trong người hắn ngày đó đã nảy mầm, trưởng thành, và bây giờ là đến lúc thu hoạch.
Dưới sự thống khổ kia, khí kình hộ thể đã muốn biến mất, trong làn mưa đạn, trên người Tiêu Thu Phong xuất hiện càng lúc càng nhiều vết thương, máu đỏ khắp người, cả người nhìn giống như một miếng giẻ rách vậy, lại còn bị Ngũ trưởng lão đánh lén một kích, ngực như muốn vỡ vụn, máu tươi phun ra.
Lại tiếng súng vang lên, nhưng lần này là nhắm vào đám binh lính của nước M, tử thương vô số, ở một núi đá phía trên Cánh Cổng Vàng, mấy chục cây súng máy đã nã đạn điên cuồng về phía lính nước M, phun ra ngọn lửa phẫn hận, đây chính là lực lượng của Đồ Thần.
Tuy rằng không biết người đàn ông kia có phải là người mà nàng cần tìm không, nhưng Ruth cần phải cứu người này trước, trên đời này bất kỳ kẻ nào cũng có thể chết, nhưng chỉ có hắn là không được, bởi vì không có hắn, càng có nhiều người chết hơn.
"Dùng bất cứ mọi giá, ta muốn cứu sống người đàn ông kia"Đây là lệnh của Ruth, thân hình cô độc của nàng, đã động, bên người nàng, cũng đã có mấy chục cao thủ Đồ Thần, chỉ cần tiểu thư ra lệnh, bọn họ cũng có thể trả giá bằng tính mạng.
Hơn mười họng súng ngắm đã hướng về phía Ngũ trưởng lão, làm cho thân hình vừa định công kích của hắn phải lui về, nhưng một quyền đã đến,
đánh bay thân hình của Tiêu Thu Phong mấy chục mét, cả người vô lực, rớt xuống khỏi cầu Cánh Cổng Vài.
Dưới nước đã có ca nô, nhanh chóng lao lại hướng này, lực lượng của ĐồThần, không ai trên thế giới này có thể coi thường. Giờ phút này quay đầu súng nhắm về phía lính nước M, căn bản không cần nghĩ nhiều, đám lính nước M cũng không ngờ, sau khi chịu sự biến thái của ma nhân kia, còn phải chịu công kích mãnh liệt.
Trên cầu căn bản là không có chổ núp, lập tức có vô số người chết, tất cả đều nằm sấp xuống, chờ xe thiếp giáp đến cứu viện.
Ngay trong lúc mọi người chiến đấu kịch liệt, thì cùng lúc đó Tiêu Thu Phong rơi xuống biển sâu, cảnh tượng quỷ dị giờ phút này xuất hiện.
Hắn không ngã xuống,mà chỉ lơ lững giữa biển và cầu. giống như một chiếc lá, chậm rãi đong đưa. Một vòng rồi lại một vòng, thân thể có hào quang, một tia sáng như lửa nóng, mạnh mẽ phát ra từ trong thân thể hắn, rất xa, những người ở rất xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Những tiếng gọi xa xôi, bắt đầu dao động trong đầu, theo âm luật của Thất Sát ở nơi xa, một lần rồi lại một lần lặp lại, đây là tiếng gọi của ma quỷ, ở trong những tiếng kêu gọi dó, Tiêu Thu Phong chỉ muốn hủy diệt và hủy diệt.
Tiêu Thu Phong lâm vào những suy nghĩ cuồng loạn, thân thể có rất nhiều chổ bị thương, còn trong đầu thì có tiếng gọi của ma quỷ, làm cho hắn mất đi tia lý trí cuối cùng, vẻ mặt điên cuồng, khí kình hoàn toàn không có, chỉ có thể theo gió, đánh về phía biển rộng, hắn đã cố hết sức, thật sự đã cố hết sức, nhưng giờ phút này, biến rộng chính là nơi hắn trở về.
Khi một dòng nước ấm chạm vào tâm mạch của hắn, thì cơ hồ như đã làm cho lương tâm bình tĩnh kia, bắt đầu có phản ứng mạnh mẽ, đây là lực lượng của Tinh Nhất quyết, Tinh Nhật quyết chính là một lực lượng trọng sinh.
Khi lực lượng Tinh Nhật quyết chậm rãi xuất hiện, nhưng khẩu quyết không hiểu ngày đó trong Tinh Mang trận, tất cả tự xuất hiện trong đầu, luân chuyển liên tục, sau đó tạo thành một hiện tượng rất kỳ quái, thành một hình người, một lão già không nhìn rõ mặt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Con trai, rốt cục con đã đột phát hạn chế của sinh mệnh chi hải, tới được bờ đối diện, trong ngàn năm qua, con là người đầu tiên có thể nói chuyện cùng ta"
Tiêu Thu Phong nghi hoặc hỏi: "Ông là ai?"
Lão già nhẹ nhàng đáp: "Con có thể gọi là ta sinh mệnh chi phụ, hoặc gọi ta là thần cũng được, về phần là cái gì, ta cũng không rõ, bởi vì ta đã vô hạn thăm dò"
"Ông là thần tiên?"
Lão già tựa hồ cười cười, nói: "Trên đời này không có thần tiên, ta chỉ là một hình thái sinh tồn của sinh mệnh, con cũng vậy, đây là một hình thái sinh mệnh siêu việt, có thể vô cùng vô tận, nhưng cũng rất cô độc"
Tiêu Thu Phong lập tức cự tuyệt: "Không cần, tôi muốn trở về thế giới của tôi, tìm kiếm những gì thuộc về tôi, tìm những người yêu thương của tôi, tôi nhớ các nàng, xin ông giúp tôi"
"Thiên đạo thiên mệnh, cho dù là ta, cũng chỉ có thể hiểu được, cũng không thể nghịch thiên cãi mệnh, chúng ta cuối cùng có duyên, duyên phận ngàn năm tương ngộ. Ta thật sự hẳn là phải giúp con một tay, con trai, đường do chính mình tự đi, nhưng ta có thể giúp con hấp thu tất cả lực lượng của Tinh Mang, trở thành thần chân chính trong lòng nhân loại, một ngày nào đó, con sẽ biết, con cần phải làm cái gì"
Lão già nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thân hình huyền ảo dần biến những ký tự, bay múa xoay chuyển, hợp thành vòng hoa, vây quanh lấy hắn, sau đó hắn nghe được một âm thanh cuối cùng: "Con trai, hãy trân trọng, trong người con có được quang minh và hắc ám đồng thời tồn tại, lực lượng của Tinh Nhật sẽ đem chúng dung hợp, về sau, con chính là người cường đại nhất trên đời, hẹn gặp lại, con trai, ta sẽ chúc phúc cho con"
Những ký tự kia, biến thành một đoàn khí biến ảo, dũng mãnh tiến vào thân thể hắn, tất cả các vết thương, tất cả đau đớn, đều biến mất, vạn đạo kim quang như đã bao bọc lấy thân thể của hắn, lơ lửng giữa không trung, giống như là một chiếc thuyền nhỏ giữa vũ trụ, hấp thụ lực lượng cường đại nhất trên thế gian.
Cơ hồi như mọi người đều nhìn chăm chú vào sự biến ảo này, ngay cả Ngũ trưởng lão cũng không ngoại lệ, hơn trăm năm qua, hắn chưa từng chứng kiến một chuyện lạ nào như vậy, cũng chưa từng thấy loại lực lượng nào tăng lên liên tục như vậy, bị như vậy cho dù không chết cũng hoàn toàn mất đi sức mạnh, huống chi còn có rất nhiều vết thương do súng đạn, thân mình thương tích.
Nhưng trong ý thức của hắn, lực lượng của người đàn ông này, càng phát càng kinh hãi thế tục, cho dù là quang mang của Thái Dương thần hạ xuống, cũng chưa từng làm cho hắn sợ hãi như vậy, đúng vậy, hắn là u âm nhân, từ trước đến giờ đều là người khác sợ hãi hắn, mà bây giờ, hắn lại sợ một người phương đông trẻ tuổi.
"Tấn công, tấn công..."Ngũ trưởng lão run giọng nói, chỉ vào tia sáng dưới cầu kia, vội vàng hét lên.
Tiếng súng lại vang lên, cho dù là sắt thép trên cầu, cũng bị bắn vỡ nát, biến thành một đống chất thải công nghiệp, nhưng tia sáng kia đã đốt cháy những viên đạn bay tới, làm thành bụi phấn rơi xuống biển, giống như bầu trời nổi mưa lên, cho dù là lực lượng của Đồ Thần, cũng không thể nào ngăn cản hết được.
Ruth đã xông lên mặt cầu, tuy rằng hành tung của Phong Linh là bí mật lớn nhất Đồ Thần, nhưng vì người đàn ông kia, nàng nguyện ý làm tất cả mọi chuyện, càng đến gần, càng có một cảm giác mãnh liệt không hiểu.
Trong khi bọn lính đang thay đạn cho đợt tiếp theo, trong lúc yên lặng đó, thì tia sáng kia chậm rãi biến mất, thân hình Tiêu Thu Phong chậm rãi phiêu động, đúng vậy, vẫn phiêu động, vẫn lơ lửng trên không, theo gió, mái tóc dài tung bay, làm cho hắn trông giống như một chiến thần sáng rọi thế gian, từ trên trời giáng xuống.
Vừa rồi, lệ khí cuồng ma, đã hoàn toàn tán đi, trong lòng của hắn, chỉ có sự trầm tư vô hạn, lực lượng của Tinh Mang, thuộc về trời và đất. Mà không gian trời đất, những chuyện cần tự hỏi, thật sự nhiều lắm.
Tiêu Thu Phong cũng không ngờ, lực lượng lớn nhất của Tinh Mang, lại chính là tâm quyết tự phù kia, cái này căn bản không phải là ký tự, mà chính là do lực lượng tâm quyết hóa thành, dưới sự trợ giúp của lão già kia, sau khi hấp thụ toàn bộ lực lượng này, Tinh và Nhật ( Sao và Ngày), đại biểu cho âm và dương, làm cho Long Biến, Võ Chi Phách, Ma công, tất cả tan ra thành một, tùy ý hắn chi phối.
Nơi này không thuộc về hắn, thế giới của hắn ở phương đông, giờ phút này, Tiêu Thu Phong muốn về nhà, tuy rằng hắn vẫn không nhớ được mình là ai, nhưng hắn biết, hắn có thể tìm được.
"U âm nhân, sợ hãi đi, ta sẽ cho các ngươi nếm thử lực lượng siêu việt vô pháp vĩnh hằng"Giọng nói của Tiêu Thu Phong rất nhẹ, nhưng theo gió mà đưa, rất nhiều người có thể nghe được. Còn ngũ trưởng lão thì khỏi nói, tuy rằng nhìn người đàn ông này không cảm thụ được một tia năng lượng trên người, nhưng hắn lại cảm thấy sợ hãi.
Thậm chí trong lòng còn không có một tia phản kháng.
Hai tay giơ tay, Tiêu Thu Phong đứng giữa không trung, đã xảy ra nhiều biến hóa, mọi người có thể thấy rõ ràng, không gian đã tách ra, biến thành từng khối từng khối, sau đó, cây cầu phát ra những tiếng "răng rắc".
"Không xong rồi, cầu sắp sập rồi, mau chạy thôi..."
Những lời này vừa dứt, cây cầu đã bị cắt thành hai ba mảnh dưới chân Tiêu Thu Phong, mà tay hắn, đã đặt lên đầu của Ngũ trưởng lão, máu, phun mạnh ra, tia sáng màu vàng lan xa vạn trượng, cho dù là giết chóc thì trên mặt hắn vẫn thánh khiết như cũ, đây là lực lượng của Thần!
Nhưng trong nháy mắt, Ruth đã nhìn thấy gương mặt này.
Một tiếng kêu bi thảm vang lên: "Ông xã............!"