Andrew nghe câu nói này của người phụ nữ, anh cắn môi lo lắng, vươn tay chạm vào tay cô, dường như muốn nói Elena hãy thôi đi, đừng nói nữa.
Nhưng mà.... Elena không quan tâm, cô hất văng bàn tay của Andrew, lớn tiếng:
- Vậy thì sao? Em không được quyền đánh cô ta à? Cô ta đã hỗn láo với em, còn muốn đánh em, chẳng lẽ em không được quyền đánh lại ư? Là cô ta đáng đánh, đánh bị như vậy.
- Thế nào? Anh đau lòng cho cô ta sao? Cảm thấy Âu Dương Thiên Thiên bị như vậy rất oan ức đúng không? Nếu như vậy.... anh muốn đánh em à, hay muốn trực tiếp 1 phát súng bắn chết em?
Câu hỏi cuối cùng, Elena gần như gào lên, cô ta bây giờ bị sự tức giận khống chế đến nỗi không kiểm soát được lời mình nói nữa, cứ thế tuôn trào từng câu vào người đàn ông trước mặt.
Âu Dương Vô Thần híp ánh mắt đen hoắm, anh nhếch môi, thả tay đang nắm cổ áo của Stefan ra, nhấc chân tiến tới, vừa đi về phía người phụ nữ vừa nói:
- Cô tưởng tôi không dám sao?
Nhìn hành động của anh, ngay lập tức, Andrew xông lên, anh đứng chắn trước mặt Elena, đồng thời kéo tay cô lùi về sau người mình, lên tiếng:
- Vô Thần, dừng lại. Cậu đừng làm bậy.
Vivian và Stefan cũng lao đến kéo người anh lại, hoảng hốt can ngăn:
- Phelan, đừng!
Elena cắn môi nhìn người đàn ông, cơn tức giận như bốc lên đến đỉnh đầu, cô ta đẩy người Andrew ra, đi đến phía trước, hét lớn:
- Muốn giết thì bước đến đây giết, tôi sẽ đứng đây không trốn chạy, để xem, ngày hôm nay rốt cuộc là ai đổ máu ai!
Âu Dương Vô Thần mím môi, anh vùng tay khỏi hai người đang giữ chặt lấy mình, thân ảnh lao lên nhanh như tia chớp, đưa tay ra bóp cổ người phụ nữ, rồi đập mạnh cơ thể Elena vào tường,