Âu Dương Vô Thần quăng hết mọi thứ xung quanh anh xuống đất, bất kể là nặng hay nhẹ, quan trọng hay không quan trọng đều vỡ tan tành. Đồ vật có xa xỉ hoa lệ đến mấy cũng không thể cứu vãn được cơn tức giận của anh.
Mã Nhược Anh không lên tiếng can ngăn, cô chỉ đứng nhìn người đàn ông đập phá mọi thứ, âm thầm cầu nguyện cho chúng. Xui xẻo thay là, gặp phải cơn phẫn nộ của Âu Dương Vô Thần rồi, chạy cũng không thoát.
Sau 2 phút xả cơn giận, người đàn ông mới dừng lại, anh đứng thở hổn hển, cúi gằm đầu nhìn mặt đất, không toát ra biểu hiện nào.
Mã Nhược Anh thở dài một hơi, hỏi:
- Dễ chịu hơn chưa?
Vừa nói, cô vừa đi đến tủ thuốc được đặt ở trong góc, lấy hộp sơ cứu ra, rồi tiến về phía Âu Dương Vô Thần.
Người đàn ông không nói gì, cũng không có tỏ ra hành động ngăn cản chỉ im lặng làm theo lời của cô, quay lưng lại và ngồi xuống ghế.
Giây phút anh xoay người lại, Mã Nhược Anh thấy trên lưng áo Âu Dương Vô Thần..... một mảnh ướt đẫm màu đỏ.
Tuy chuyện này nằm trong dự kiến, nhưng Mã Nhược Anh cũng tỏ ra rất khó chịu. Cô cau mày, lấy kéo cắt phăng chiếc áo, trực tiếp lột nó ra khỏi thân thể anh, sau đó mở hộp thuốc ra và lấy bông băng.