Mã Nhược Anh nghe hai từ "ba nuôi" phát ra từ miệng của Âu Dương Vô Thần, có chút bất ngờ nhướn mày.
Cuộc điện thoại... từ ba ruột của Âu Dương Thiên Thiên sao? Ông ta gọi Vô Thần để làm gì?
Âu Dương Chấn Đông ở đầu dây nghe xong, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
- Thiên Thiên ở chỗ con có phải không?
Âu Dương Vô Thần cũng không giấu diếm, anh biết trước sau gì ông ấy cũng điều tra ra được, nên thành thật trả lời:
- Phải, đúng là đang ở chỗ con.
Âu Dương Chấn Đông thở một hơi an tâm, ông gật đầu, lên tiếng:
- Như vậy thì tốt, tuần trước nó sang Mỹ để dự một buổi tiệc nhưng sau đó đột nhiên mất liên lạc, ba đã lo lắng nó gặp chuyện nhưng thật may là con cũng ở đó. Cảm ơn con vì đã chăm sóc Thiên Thiên.
- Chuyện nên làm mà, dù sao... cũng là em gái của con.
Âu Dương Chấn Đông nghe tới đây, thấy ngữ khí của anh vẫn bình thường như vậy, liền không nghi ngờ gì nói:
- Vậy được. Con hãy cho Thiên Thiên về lại Trung Quốc đi, ba rất nhớ nó. Lúc đi Thiên Thiên không mang theo thẻ của ba, nên có lẽ nó không đủ tiền để mua vé máy bay về, nhờ con hỗ trợ nó nhé.
Bắt đầu từ câu thứ hai trở đi, ánh mắt Âu Dương Vô Thần liền trở nên khác hẳn. Khi anh nghe đến bốn chữ "về lại Trung Quốc" thì tim trong lồng ngực đột nhiên đập "thịch" một tiếng, thân thể cũng trở nên cứng nhắc, cứ như rất bất ngờ.
Thậm chí, không nhìn mặt người đàn ông mà Mã Nhược Anh phía sau vẫn cảm nhận được người anh cứng đờ, cô vô thức dừng việc rửa vết thương trên cơ thể anh lại, nhíu mày thắc mắc.