Âu Dương Thiên Thiên lúc đó không nghĩ rằng Sym Bush sẽ quỳ xuống xin lỗi mình, cô rất bất ngờ, cũng trong một giây phút nào đó đã động tâm, nhưng rồi... cũng chỉ là khoảnh khắc thoáng qua mà thôi. Đối với cô, chút "xin lỗi" ít ỏi ấy vốn không bù đắp được điều gì.
Mary đã phạm quá nhiều lỗi lầm, không thể không trả giá. Ba năm trước, bà ta ra tay với cô và Vô Thần không chút nhân nhượng, bây giờ, cô cũng tuyệt đối không nhân nhượng với bà ta. Đối với Sym, cô không có áy náy, vậy nên để Mary chết mãi trong thế giới của cậu ta chính là điều cuối cùng cô có thể làm rồi.
Kỳ Ân thả tay, chiếc điện thoại rơi xuống đất, thấy vậy, Mary cũng hung hăng giãy nảy, khiến đám người phải thả bà ta ra. Dường như nhận ra thứ đó là của ai, nên dù không hoạt động được, Mary cũng tìm đủ mọi cách để mở được nó. Bà ta bò trườn trên nền đất, dùng cả cơ mặt để mở chiếc điện thoại, phải mất một lúc lâu mới có thể thành công.
"Mẹ.." - Một tiếng gọi bỗng vang lên, khiến tất cả sững sờ. Mary FirstFlo cũng khựng lại trong chốc lát, ngẩn người nhìn chiếc điện thoại đang vang vọng âm thanh quen thuộc.
"Cảm ơn mẹ... vì đã làm mẹ của con. Quãng thời gian bên cạnh mẹ là những kí ức vui vẻ nhất, đẹp nhất trong cuộc đời con. Sym bất hiếu, không thể làm tròn bổn phận... phụng dưỡng mẹ đến cuối đời, chỉ hi vọng... mẹ có thể ra đi thanh thản. Trong những giây phút cuối cùng, đừng oán hận ai nữa, cũng đừng trách móc số phận, hãy thật tịnh tâm rời đi. Con sẽ sống thật tốt... và luôn nhớ ơn mẹ. Nếu như.... nếu như có kiếp sau... con vẫn muốn mẹ làm mẹ của con.... tạm biệt mẹ."
Dù chỉ là giọng nói được ghi âm lại nhưng ai cũng có thể nghe ra sự nghẹn ngào của người đàn ông, chắc hẳn khi nói những lời này, anh ấy đã rất đau khổ và cố gắng kìm nén bản thân rất nhiều.
Đám người khi nghe được, cảm thấy trong lòng như nghẹn lại một chút, họ đồng loạt quay đầu đi, dời tầm mắt sang hướng khác
Mary trào nước mắt, khóc đến vô tâm vô phế, nhưng lưỡi bà ta đã bị cắt mất, vốn dĩ không thể phát ra được âm thanh nữa. Ngoài những tiêng rên rỉ nhỏ bé, không ai nghe được một câu lời hoàn chỉnh nào.
Mary sai rồi, bà biết sai rồi... bà không nên làm những chuyện trái với lương tâm, trái với đạo đức như thế. Bà nên biết sống an phận, biết hài lòng với cuộc sống, chứ không phải đố kị, ghen ghét với người khác. Bà ta sai rồi... thực sự sai rồi...
Những câu nói này, giờ phút hiện tại chính là những lời thật lòng của Mary FirstFlo, nhưng thật đáng tiếc, nó đã quá muộn rồi. Có những chuyện, đã qua rồi là không thể cứu vãn được nữa, không phải bao giờ... tạo hóa cũng cho con người cơ hội được quay đầu nhìn lại, trễ... chính là đã trễ.
Những ngày tiếp sau đó, Âu Dương Thiên Thiên dành thời gian ở lại bệnh xá, đích thân chăm sóc Âu Dương Vô Thần. Cô cũng chứng kiến rất nhiều cuộc viếng thăm, đầu tiên là Stefan và Mã Nhược Anh, sau đó đến Andrew - người mà rất hiếm khi xuất hiện, sau đó lại là Elena, cô ta trở về cùng với một tin vui mới, nhà FirstFlo đã chính thức bại trận, trên tất cả mọi mặt. Những người của gia tộc đó, nhẹ thì xóa họ tên, lập đường máu chạy trốn, nặng thì bị giết, nói tóm lại, tất cả trên dưới FirstFlo đều bị trừng phạt, không một ai có thể thoát.
Âu Dương Thiên Thiên khi nghe kết quả cũng không mấy ngạc nhiên, cô biết một khi Tiêu Tử Du đã ra tay thì nhất định sẽ thành công, cô ấy không bao giờ thua cuộc.
Hôm nay, người đến thăm là Vivian, khi nhìn thấy cô ấy, Âu Dương Thiên Thiên đã không kiềm được mà thốt lên:
- Trông chị thảm quá!
Trước lời nói của cô, Vivian trái lại không hề tỏ ra tức giận, còn bật cười đáp:
- Biết ngay em sẽ không bỏ qua cơ hội trêu chọc tôi mà.
Thắng một trận với FirstFlo, cô và Elena cũng tổn hại không ít, cả hai đều bị thương vài chỗ trên người, nhưng cũng không đến mức quá nặng. Dù là vậy thì việc làm hai người bị thương cũng đủ chứng tỏ năng lực của FirstFlo không tệ rồi.
Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt nhìn cô, hỏi:
- Không sao chứ?
Vivian lắc đầu, xua tay trả lời:
- Không sao, toàn là vết thương nhỏ thôi. Nhiệm vụ mà lão đại trực tiếp ra lệnh có cái nào dễ đâu, đây so với lúc trước cũng đã tính là nhẹ rồi.
Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, gật đầu ra vẻ đồng tình. Điều này thì cô tán thành, so với nhiệm vụ đối đầu Mafia ba năm trước, những vết thương này quả thực không đáng nhắc tới.
Vivian liếc mắt nhìn về phía giường bệnh, lên tiếng:
- Cậu ta sao rồi?
Âu Dương Thiên Thiên nhìn theo tầm mắt cô, đáp:
- Chị ở lại chơi nhé, tôi có việc phải ra ngoài. Khi nào về thì cứ về, tôi không tiễn đâu.
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên không chờ Vivian trả lời, liền quay người bỏ đi mất.
Vivian: "..."
Lúc này, người phụ nữ mới chợt nhận ra sự thay đổi của Âu Dương Thiên Thiên là như thế nào. Còn chưa tâm sự được mấy câu, nói đi là đi ngay, lãnh đạm quá trời!
===================================
Mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên mà xảy ra, thời gian cũng theo đó mà lặng lẽ trôi, phút chốc mùa đông đã qua, mùa xuân chậm rãi tiến đến. Đã ba tháng kể từ ngày Âu Dương Thiên Thiên đến Canada, hôm nay cũng như thường lệ, cô vào phòng Âu Dương Vô Thần, cắm một bình hoa hồng trắng xinh đẹp.
Chẳng là sáng nay trên đường về bệnh xá, cô có ghé shop hoa mình thường hay mua, vốn là muốn xem hoa đã chuẩn bị cho lễ cưới của Mã Nhược Anh và Stefan tới chưa, không ngờ lại thấy hoa hồng trắng được chuyển đến, cô không kiềm được lòng mà mua một bó.
Âu Dương Thiên Thiên đã nhận lời làm phù dâu cho Mã Nhược Anh, phụ rể là ai thì cô không biết, mà cô cũng không quan tâm tới vị trí đó. Nếu không phải Mã Nhược Anh ngày đêm năn nỉ, làm phiền cô thì cô cũng không muốn nhận lời đâu.
Âu Dương Thiên Thiên ngồi xuống ghế, cô nắm tay Âu Dương Vô Thần, chậm rãi lên tiếng:
- A Thần, anh biết không, sáng hôm nay em đã đi thử váy cưới cùng chị Nhược Anh, chị ấy mặc lên rất xinh đẹp, Stefan còn khen là cô dâu đẹp nhất thế giới nữa, em ghen tị lắm đấy. Em cũng thử một bộ váy cưới, nhìn chính mình trong gương, nhan sắc của em thật sự không thua gì chị Nhược Anh đâu, chỉ là... anh không thấy được... thật tiếc!
- Trên đường trở về, em có đi ngang qua một khu phố, trùng hợp ở đây cũng có một con đường, tập trung rất nhiều người dân di cư từ Trung Quốc sang, họ tổ chức lễ hội mùa xuân rất sớm, không giống như bên Mỹ. Em còn nhìn thấy họ treo lồng đèn và rất nhiều thứ khác nữa, có cả hoa anh đào, vô cùng đẹp. A Thần, anh từng nói... sẽ cùng em đi ngắm lễ hội mùa xuân mà, anh còn nhớ không? Anh tỉnh lại đi... cùng em xem... được không?
Âu Dương Thiên Thiên hỏi rất nhiều, nhưng không có câu trả lời nào được đáp lại cả. Cô mím môi, trong lòng có chút hụt hẫng, dù đã biết trước rồi nhưng vẫn không tránh khỏi những cảm xúc thất vọng sâu trong thâm tâm.