Trọng Sinh Không Muốn Làm Người Tốt

Chương 85



Ngày hai sáu tháng tư năm Cao Cơ thứ ba mươi.

Tội thần Cao Thiên Ca mưu đồ soán ngôi, giết hại hoàng thất, lạm sát người vô tội, cấu kết với Ti Sơ bán đứng nước nhà, lăng trì xử tử. Thừa tướng Lý Dịch Hiên âm mưu đoạt quyền, giả truyền thánh chỉ của tiên đế, làm náo loạn triều cương, lệnh tru di cửu tộc, sau cấm toàn bộ người mang họ Lý vào triều làm quan. Còn Hoa Phi… Bị đày vào lãnh cung mãi mãi, mỗi ngày đều phải chịu đủ loại giày vò cho tới chết.

Toàn bộ quan thần theo phe Lý Dịch Hiên đều bị liên can, chém đầu xử tử. Hậu cung của Cao Thiên Ca bị dẹp sạch, nữ nhân nhà quan thì đày ra hoang đảo, còn những người khác thì cho xuất cung.

Đại điển đăng cơ của Cao Thiên Triệt cũng được Khâm Thiên giám chuẩn bị kỹ lưỡng, ba ngày sau sẽ tiến hành.

*****

Bước vào phòng nghỉ của Vô Hoán, Tư Đồ Vân Sơ liền thấy hắn trắng bệch nằm trên giường, sắc mặt cực kỳ kém.

Vừa nhìn thấy Tư Đồ Vân Sơ đến, ánh mắt xinh đẹp của Vô Hoán phát hoảng, vội quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến, tham kiến hoàng hậu nương nương!"

Tư Đồ Vân Sơ ngây ngẩn cả người, sau bất chợt nở nụ cười: "Gọi linh tinh gì đấy, ta không phải hoàng hậu, cứ gọi Vân Sơ là được."

Vô Hoán thất kinh nhìn lại, Tư Đồ Vân Sơ trên người còn quấn băng vải, thân thể tuy rằng suy yếu, nhưng gương mặt lại tràn trề sức sống: "Không biết người đến tìm thần có việc gì? Cao Thiên Ca chết rồi, thần cũng chỉ là con cờ của hoàng đế Ti Sơ, không hề có giá trị nào với người hết."

Tư Đồ Vân Sơ ngồi xuống giường, quen tay vuốt ve bụng nhỏ: "Ta có thể bảo hoàng đế tha mạng cho ngươi."

"Ha ha ha…" Vô Hoán nói: "Điều kiện trao đổi là gì?"

Tư Đồ Vân Sơ híp mắt: "Ta muốn biết tin tức của Tùy Tâm."

"Thần không biết!" Vô Hoán trả lời.

Thở ra một hơi, Tư Đồ Vân Sơ từ trên giường ngồi dậy, bước ra khỏi phòng, tới cửa, hắn dừng bước, ngoái đầu về sau nhìn Vô Hoán: "Đi đi, muốn trở về Ti Sơ hay muốn được tự do thì tùy ngươi."

"Hoàng… Tư Đồ công tử, ngươi tin lời ta sao?"

Tư Đồ Vân Sơ không trả lời, chuẩn bị rời đi.

"Lời ta nói đều là thật!" Vô Hoán đuổi theo, bắt lấy tay Tư Đồ Vân Sơ, thành khẩn nói: "Ta chỉ nghe lén được, ngày đó sau khi công tử cùng cận vệ ra khỏi cung, Cao Thiên Ca đã kêu Tùy Tâm chặn đường bắt sống hai người để uy hiếp Tư Đồ tướng quân. Nào ngờ, quân đội Cao Cơ bị phục kích, Tư Đồ tướng quân cũng mất tích, sau không biết đã xảy ra chuyện gì, mà quân của Tùy Tâm cũng mất liên lạc, quân đội Ti Sơ đóng quân ở biên giới, không có lệnh của Tùy Tâm, vẫn chưa triệu được đến kinh thành."

Tư Đồ Vân Sơ nhíu mày, sau như hiểu ra được chuyện gì, vội vã chạy đi: "Cảm ơn ngươi, Vô Hoán!"

Vô Hoán nhìn theo bóng lưng Tư Đồ Vân Sơ, chợt nở nụ cười, lần đó may mắn quân Cao Thiên Triệt ập vào kinh thành, Cao Thiên Ca mới bỏ qua cho hắn một mạng, giờ phút này xem như hắn đã tự do rồi: "Ta mới là người phải nói lời cảm ơn, tạm biệt, Vân Sơ!"

…..

Tại cổng Bắc hoàng thành.

Quân Cao Thiên Triệt công thành đại thắng.

Từ xưa thắng bại trong binh gia là chuyện thường, nhưng bị nhanh chóng hoàn toàn bại như thế làm cho người ta khó có thể chấp nhận. Quay đầu nhìn gió bụi mù mịt, nghĩ đến Tư Đồ tướng quân uy vũ chỉ sợ đã hi sinh, nghĩ đến nam nhân đó…. Trong lòng Triệu Tinh cảm thấy thê lương.

"Triệu đại nhân!" Một tên lính canh gác lên tiếng: "Nữ nhân này hành tung lén lút, ngài xem."

Triệu Tinh cũng khôi phục trạng thái, từ từ đi đến.

Theo lệnh của Cao Thiên Triệt, giải tán hậu cung, nữ nhân nhà quan thì đày ra hoang đảo hoặc xung quân làm nữ quan, thôn nữ thì cho trở về nhà. Đến gần, Triệu Tinh mới phát hiện, nữ nhân tuy tóc tai đã rối tung rối mù, nhưng từ đường nét sắc sảo trên gương mặt, vẫn nhìn ra đây là một mỹ nhân, mà mỹ nhân này trông qua có hơi giống…..

"Triệu Tinh!" Tư Đồ Vân Sơ cưỡi ngựa từ xa chạy tới, gần đến nơi, hắn mới từ từ giật nhẹ dây cương.

"Hoàng phi." Triệu Tinh tiến tới dìu hắn xuống ngựa, không nhịn được mà càm ràm vài câu: "Thân thể người không tiện, đừng tùy tiện chạy lung tung vậy chứ."

"Ngươi càng ngày càng lắm lời." Tư Đồ Vân Sơ cũng cười mắng, tầm mắt đảo qua nữ nhân, thân hình chợt đông lại: "Tư Đồ Tuyết Nhã!"

Nữ nhân nghe thấy cái tên này, hai vai bắt đầu run rẩy, đầu cúi thấp, dường như muốn trốn tránh: "Không, ta không phải!"

Tư Đồ Vân Sơ bước tới, vươn tay nâng cằm Tư Đồ Tuyết Nhã, gương mặt xinh đẹp tương tự hắn ba phần lúc này đã lệ rơi đầy mặt. Giúp nàng gạt đi nước mắt, Tư Đồ Vân Sơ cúi đầu chạm nhẹ trán nàng, Tư Đồ Tuyết Nhã kinh ngạc ngay cả khóc cũng quên.

Đây là lần đầu tiên sống dưới thân xác này, Trương Tiểu Ái cảm nhận được sự ấm áp, bàn tay mảnh khảnh run rẩy ôm lấy Tư Đồ Vân Sơ mà gào khóc, nàng hối hận rồi, thật sự hối hận rồi!

Từ ngày gả đến phủ đại hoàng tử, cuộc sống của nàng so với phủ tướng quân càng thêm thảm. Dẫu Tư Đồ Vân Sơ không cho nàng sắc mặt tốt, cũng tuyệt đối không gây khó dễ cho nàng, chỉ cần an phận thủ thường, cơm ngày ba bữa đều được no đủ. Trái lại, gả cho Cao Thiên Ca, thân phận nàng không khác gì người hầu, ngay cả a hoàn trong phủ cũng dám sai bảo, ức hiếp.

Sau này, Tư Đồ Tuyết Nhã mới nhận ra, Cao Thiên Ca không những hoang d*m vô độ, còn xem mạng người như cỏ rác. Mỗi ngày, nàng đều sống trong nôm nốp lo sợ, sự giày vò này đã sớm mài mòn nàng tới điên.

"Đừng khóc nữa!" Tư Đồ Vân Sơ vuốt mái tóc nàng: "Triệu Tinh, để nàng xuất cung!"

"Nhưng…" Triệu Tinh lưỡng lự, dù gì nàng ta cũng là người của Cao Thiên Ca, điện hạ mà phát hiện…

"Nàng ta không phải Tư Đồ Tuyết Nhã, nàng ta là Trương Tiểu Ái, một nữ nhân thôn giả mà thôi!" Tư Đồ Vân Sơ nói.

Cái… Cái gì? Tư Đồ Tuyết Nhã hoảng sợ, làm sao mà Tư Đồ Vân Sơ biết được, lẽ nào ngay từ đầu hắn đã nhận ra thân phận của nàng, vậy vì sao hắn mãi không vạch trần cơ chứ!

"Đi đi!" Tư Đồ Vân Sơ xoay người, kiếp trước là ngươi nợ ta, kiếp này… Con người nếu mãi sống trong ân oán, thù hận cũng chỉ có thể kéo dài, mãi mãi không dứt.

Trương Tiểu Ái cắn răng theo binh lính ra khỏi hoàng cung, một lúc lại quay đầu nhìn bóng dáng kia: "Vân Sơ, cảm ơn ngươi!"