Bố trí xong xuôi đâu vào đấy, Triệu Tinh không yên tâm Tư Đồ Vân Sơ, đích thân đưa hắn về phòng nghỉ ngơi: "Dạo gần đây vẫn luôn thúc ngựa không ngừng nghỉ trở về kinh thành, người và hài tử trong bụng hẳn rất mệt nhọc, một lát ta sẽ sai ngự trù chuẩn bị nhiều món ngon cho người."
Dọc đường đi Triệu Tinh cứ luyên huyên không ngừng, hắn cố gắng tỏ ra bình tình, thực ra nội tâm đã sớm cảm nhận được sự bất thường của người nọ. Trong lòng ngực đau đớn, bôn ba bao ngày lại thật sự rất mệt mỏi nhưng đến đêm không tài nào chợp mắt.
Tư Đồ Vân Sơ xoa xoa bụng, giương mắt nhìn đại điện hùng vĩ phía xa, mỉm cười: "Xác của Văn, ngươi đã tìm thấy?"
"....." Triệu Tinh im lặng không nói, cảm giác phiền lòng không cách nào giải tỏa.
"Ta đã sống qua hai kiếp." Triệu Tinh ngạc nhiên nhìn hắn, Tư Đồ Vân Sơ không để tâm, nói tiếp: "Kiếp trước, kẻ ngồi trên ngai vàng kia là Cao Thiên Ca, sau khi hết giá trị lợi dụng ta liền bị hắn vứt bỏ trong lãnh cung lạnh lẽo, phụ thân cùng toàn bộ trên dưới phủ tướng quân đều phải bỏ mạng."
"Hoàng phi…"
"Vào phút cuối cuộc đời, ta gặp được Đường Văn. Ngươi biết không? Nam nhân đó rất ngốc, một thân một mình dám xông vào lãnh cung, còn hứa gì mà… sẽ mang ta rời khỏi đây." Nhớ lại quá khứ, Tư Đồ Vân Sơ bất giác nở nụ cười: "Ngày đó, cả bầu trời trong mắt ta toàn một màu đỏ, Văn yên tỉnh nằm trong vòng tay ta, lúc đó ta mới biết thì ra có một tên đầu gỗ yêu ta mười năm, sẵn sàng vì ta mà chết. Ta từng thề, nếu có kiếp sau sẽ bù đắp cho y, thế nhưng…"
Trong đầu loạn cả lên, Triệu Tinh biết chính mình phải nói ra sự thật, thế nhưng lời sắp ra khỏi miệng, lại cố gắng nuốt vào trong.
Tư Đồ Vân Sơ nghiêng người giữ lấy hai tay Triệu Tinh: "Cả đời ta chưa từng cầu xin ai, nhưng lần này ta xin ngươi, Triệu Tinh, nói cho ta biết, ngày đó sau khi ta cùng Văn bị hỏa long đánh ngất, đã xảy ra chuyện gì?"
"Ta, ta không biết!" Triệu Tinh quay đầu né tránh, hét lớn.
"Ngươi biết!" Tư Đồ Vân Sơ càng thêm dùng sức, trong mắt lóe lên tia ngoan cường: "Làm ơn nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì? Ngươi muốn ta ân hận cả đời hay sao? Triệu Tinh ta biết ngươi không giống bọn họ, ngươi vẫn còn trái tim kia mà."
…..
Tẩm cung.
Tư Đồ Vân Sơ cố gắng đè nén xúc động để tiếng khóc không bật lên thành tiếng, lại cảm thấy rất khó chịu ở ngực, khí không thể nào thông, phải cố gắng lắm mới đè nén được cảm xúc này.
Hắn ngồi ở trên giường thu dọn hành lý, bên ngoài bận rộn huyên náo, nhưng không ai nói cho hắn biết đã xảy ra chuyện gì, vả lại hắn cũng không muốn biết, lúc này nội tâm hắn chỉ có một mong ước là rời khỏi cái hoàng cung thối nát này.
Chuyện mà Tư Đồ Vân Sơ sợ hãi nhất, cuối cùng cũng đến.
Đi theo tiểu thái giám phía sau, là Cao Thiên Triệt một thân triều phục uy nghiêm, hắn dĩ nhiên là muốn đến gặp Tư Đồ Vân Sơ.
"Hừ, không biết xấu hổ!" Khinh thường bộ dáng của Cao Thiên Triệt, đại điển đăng cơ vẫn chưa tiến hành, tên khốn này đã không chờ được mà khoác lên long bào, sợ người bên ngoài không nhìn rõ lòng dạ đen tối của mình sao?
Đi tới chỗ Tư Đồ Vân Sơ, lại nhìn tay nải trong tay hắn, Cao Thiên Triệt hung hăng nhíu mày, trừng mắt hướng Tư Đồ Vân Sơ nói: "Hoàng hậu, ngươi có thể giải thích, ở đây là có chuyện gì? Ngươi muốn rời khỏi trẫm?"
Hai chữ "hoàng hậu" nghe sao mà chói tai đến vậy? Tư Đồ Vân Sơ cười lạnh, không yếu uy phong nói: "Không nhờ binh phù của cha ta, ngươi nghĩ mình có thể ngang nhiên mà ngồi lên ngai vàng? Cao Thiên Triệt ngươi coi trọng mình quá rồi đó! Ta cũng không phải hoàng hậu gì đó của ngươi! Phu quân của ta chỉ có một, là Văn, là Đường Văn, ngươi nghe rõ chưa?"
Xem sắc mặt Cao Thiên Triệt không tốt, hiển nhiên đã bị những lời vô lễ của Tư Đồ Vân Sơ chọc giận.
"Bốp bốp" vỗ tay hai cái, nhận lệnh Cao Thiên Triệt, sáu tì nữ cầm mâm đồng tiến vào, trên mâm đồng bày biện đủ loại ngọc ngà châu báu, cẩm y ngọc thực, phấn trang điểm đều là hàng thượng hạng.
Ngay cả liếc mắt nhìn đám thiên trân dị bảo Tư Đồ Vân Sơ cũng lười, chỉ lạnh nhạt hỏi: "Ngươi muốn gì?"
"Ba ngày sau đại điển đăng cơ, sẽ tiến hành đại điển phong hậu." Cao Thiên Triệt nói.
"Chó má! Ngươi nghĩ mình là cái thá gì mà có quyền định đoạt người khác!" Tư Đồ Vân Sơ tức giận đến mức ngay cả Cao Thiên Triệt cũng không để vào mắt, trước mặt tỳ nữ xung đột với hắn mà đứng lên.
"Câm miệng! Nô tài to gan! Dám xấc xược với bệ hạ! Ngươi… ngươi…. ngươi có còn vương pháp hay không?" Một bên tiểu thái giám hiển nhiên trước hành động của Tư Đồ Vân Sơ mà sợ hãi đến cực điểm: "Bệ hạ, bệ hạ, hoàng phi mạo phạm bệ hạ, đã phạm vào tội chết, bệ hạ không thể nuông chiều mà tha thứ, phải lấy Cao Cơ vương pháp ra trừng trị, lấy phục thiên hạ!"