"Triệu Tinh!" Tư Đồ Vân Sơ kinh hỷ nhìn hắn, phát giác trên mặt Triệu Tinh xuất hiện vài vết bầm tím, Tư Đồ Vân Sơ liền biết bản thân đã hại hắn: "Ta… xin lỗi!"
Triệu Tinh không đáp lại, gương mặt hắn vô cảm, chỉ như một con rối mặc người sai khiến, hắn nhận bát thuốc từ thái y đưa đến cho Tư Đồ Vân Sơ.
"Đây là thuốc gì?"
"Thuốc phá thai."
Tư Đồ Vân Sơ nhìn hắn, không nhịn được nắm chặt sáo trúc đã cháy đen trong ngực: "Là hắn ép buộc?"
Ánh mắt Triệu Tinh lãnh tĩnh, không dao động đáp: "Điện hạ căn dặn, nghiệt súc không thể giữ!"
Không muốn tiếp tục suy nghĩ, Tư Đồ Vân Sơ cầm chén thuốc uống cạn.
Lúc này, Triệu Tinh cùng đám thái y do Cao Thiên Triệt phái đến mới bằng lòng rời đi.
Hắn và Trương Di từ nhỏ đã lưu lạc đầu đường, cũng chỉ có thể ăn cắp thức ăn mà duy trì mạng sống, chuyện bị đánh đập đã sớm thành thói quen. Sau này được Cao Thiên Triệt thu lưu, cho họ cái ăn cái mặc, hai bọn họ đã thề sẽ trung thành với hắn, tuyệt không được phản bội. Dù không muốn… Triệu Tinh cũng không thay đổi được gì.
Tư Đồ Vân Sơ không kêu gào cũng không khóc, hắn chỉ nhìn xung quanh căn phòng, ánh mắt có chút trống rỗng.
Kiếp này ông trời cho hắn sống lại.
Hắn từng nghĩ, sẽ kiếm thật nhiều tiền mang Văn đến một nơi yên bình mà ở ẩn. Sẽ hiếu thuận với phụ thân, chăm sóc tốt cho muội muội, còn vì các nàng mà chuẩn bị sính lễ lớn, khiến nam nhân trong thiên hạ đều không thể coi thường. Đoạn tuyệt quan hệ với hoàng thất, dẫu không trả thù Cao Thiên Ca cũng tuyệt đối không tha thứ.
Thế nhưng, tất cả đều bị hắn hủy hoại, hại phụ thân, hại cả Văn, ngay cả hài tử cũng không thể giữ: "Ta còn lý do gì để sống nữa chứ?"
Nói xong, Tư Đồ Vân Sơ từng bước một đi về phía bàn trà, cầm lấy đèn cầy: "Khiến cho ta nhận hết thống khổ liệt hỏa đốt tâm, hoàn trả hết thảy những gì ta nợ đi….."
Ngọn nến trong tay đốt tới rèm cửa, đốt cái giường gỗ đã sớm mục nát, hắn vươn tay ném xuống một vò rượu trong góc, căn phòng rất nhanh liền bốc cháy. Ngọn nến trong tay khẽ nghiêng rơi xuống đất, dù ngày hôm trước mưa lớn, vẫn không ngăn được hỏa khí, ngọn lửa trong nháy mắt liền biến thành một biển lửa, đêm toàn bộ phòng ở đều vây khốn bên trong liệt hỏa.
"Cháy rồi! Cháy rồi!" Người trong cung hô lớn truyền tai nhau.
"Lãnh cung cháy rồi!"
Triệu Tinh vừa đi chưa được bao lâu, nghe tin, thần sắc phức tạp, rống lớn với đám thị vệ canh gác: "Còn không mau đến lãnh cung dập lửa, hoàng hậu có chuyện gì, các ngươi ăn nói sao với bệ hạ!"
"Dạ, dạ vâng!" Đám thị vệ cũng chưa hoàn toàn hiểu rõ, chỉ là tuân theo mệnh lệnh.
Rất nhanh toàn bộ cung nhân hơn một nửa đều kéo đến bao vây lãnh cung, liệt hỏa cháy hừng hực, cơ hồ không có một kẻ hở thoát thân.
Trương Di cùng Cao Thiên Triệt cũng đến nơi, hắn kích động nhìn xung quanh, hét lớn: "Còn không mau cho người đến dập lửa, bằng mọi cách phải cứu được hoàng hậu của trẫm!"
"Vâng vâng… " Cung nhân lũ lượt chạy đi múc nước, làm cách nào ngọn lửa vẫn không chút lay động, như không để người bên trong sống tiếp.
"Vân Sơ! Vân Sơ!... Vân Sơ!" Cao Thiên Triệt kêu gào, Trương Di cũng chỉ có thể giữ chặt hắn, ngăn hắn không ngã xuống: "Ta sẽ không ép buộc ngươi, Vân Sơ, đừng rời đi!"
"Hỏa này quá lớn cả nước cũng không thể dập tắt, trăm ngàn lần không có cách nào cứu vãn."
"Đúng đúng, ngươi bên trong khẳng định không sống nổi, trăm ngàn lần đừng hy vọng thêm nữa."
"A a a a a a a a a a!" Cao Thiên Triệt hai mắt đỏ bừng bừng, thần sắc gần như lạnh lùng, nhưng Trương Di rõ ràng nhìn đến trong mắt hắn đã mất đi tâm trí, chỉ có điên cuồng!
Người này từ lúc nào lại động chân tâm với Tư Đồ Vân Sơ, Hạ Tư Vũ ở bên người bệ hạ hơn mười năm, dù yêu sủng nhưng tuyệt đối sẽ không quan tâm đến sống chết của hắn, nhưng vì sao… Với Tư Đồ Vân Sơ lại chấp nhiệm như thế? Trong đầu Trương Di lúc này lại xuất hiện ánh mắt thê lương của Triệu Tinh khi nhìn hắn: "Ngươi giết chết Đường Văn, hoàng phi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho điện hạ, chúng ta không thể giấu đi sự thật này cả đời!"
Bởi vì trận mưa to bỗng nhiên kéo đến, trận đại hỏa dần dần yếu xuống, chỉ còn có mấy chỗ lửa nhỏ ương ngạnh giãy dụa.
"Vân Sơ! Vân Sơ!" Cao Thiên Triệt trên mặt đã phân không rõ là nước mưa hay là nước mắt: "Trẫm sẽ không làm hại hài tử của ngươi, chúng ta sẽ cùng nhau nuôi nấng nó!"
Cả căn phòng chỉ còn là phế tích, hắn bỗng nhiên dừng động tác, thẳng tắp nhìn một chỗ dưới đất.
Qua lâu thật lâu, Cao Thiên Triệt mới từng chút lau đi nước mưa cùng nước mắt trên mặt, lộ ra một cái mỉm cười, thân thủ gắt gao nắm lấy một bàn tay đã cháy đen trong phế tích lộ ra: "Tìm được rồi!"
Trương Di cắn môi, đi đến chỗ Triệu Tinh vẫn luôn ẩn mình trong đám đông, cho hắn một cái tát: "Ngươi vừa lòng chưa?"
Triệu Tinh đưa tay quẹt vết xước trên môi, lại nhìn Cao Thiên Triệt gắt gao ôm lấy thi thể cháy đen trong lòng: "So với người kia, đây tính là gì. Tư Đồ Kiệt mất tích, vừa hay Trương đại nhân có công phò tá tân đế mà nhận chức tướng quân chỉ huy hàng vạn binh mã, sau này còn có thể cưới hiền thê sinh một bầy hài tử mũm mĩm đáng yêu. Phu quân Vân Sơ chết rồi, hắn cũng chết, hài tử cùng chết, cả gia đình bọn họ còn có thể đoàn tụ dưới suối vàng, ta không phải nên vui mừng sao?"
"Ngươi….." Trương Di nói không nên lời.
Cao Thiên Triệt không biết bản thân ngồi dưới chỗ hoang tàn khóc rống bao lâu, cuối cùng có lẽ đã khóc đến mệt mỏi, hắn nằm xuống sàn phòng cháy đen, ngước nhìn trời cao, không còn rơi lệ nữa. Không biết vì sao, giữa không gian mênh mông này, hắn lại nhìn thấy bóng dáng Tư Đồ Vân Sơ, hắn muốn ngồi dậy nhìn thật kỹ, nhưng không cách nào khiến thân thể mình nhúc nhích.
Bạch nguyệt quang năm đó là hài tử đã cứu mạng ta, nhưng vết chu sa trong lòng ta lại là ngươi. Vân Sơ! Thật ra từ lúc nhìn thấy ngươi, ta đã yêu ngươi rồi! Ân nhân cứu mạng, báo đáp gì đó, đều là ta ngụy biện, muốn tìm một cái cớ để ở cạnh ngươi mà thôi!