Trọng Sinh Sau, Năm Cái Ca Ca Khóc Lóc Cầu Ta Hồi Phủ

Chương 105: Tâm tình không tốt sao?



Đối với Khương Tu Trạch đột nhiên phát ra tức giận, Khương Khải mấy người vẻ mặt kinh ngạc.

Tức giận này là với Diệu Diệu?

“Khương Tu Trạch, đầu ngươi có bệnh à? Sao lại tức giận với Diệu Diệu?” Khương Nhan mặt đỏ ngầu quát.

“Khương Nhan, ngươi câm miệng cho ta!” Khương Tu Trạch đứng dậy, sắc mặt âm trầm cực hạn, hắn lại hướng tới Khương Diệu Diệu nhìn lại: “Ngươi ngoài miệng nói nhiều như vậy, trong lòng đơn giản vẫn là nghĩ phải gả vào hoàng thất. Ngươi nếu là thật sự suy nghĩ cho mẫu thân, hiện tại lập tức đi tìm nhị hoàng tử điện hạ, để hắn ra mặt, dù là ngày sau Trưởng công chúa đối với ngươi có ý kiến cũng không sao, chỉ cần ngươi chặt đức ý tưởng muốn gả vào hoàng thất, người cũng sẽ không tới tìm ngươi gây phiền toái!”

Đôi tay Khương Diệu Diệu ở dưới tay áo không khỏi nắm chặt lại.

“Được……. Nhị ca, ta hiện tại lập tức đi tìm nhị hoàng tử điện hạ…..”

“Không được đi!” Khương lão phu nhân cao giọng quát lớn nói: “Ai dám đi tìm nhị hoàng tử điện hạ, đó là buộc lão thái bà ta bước vào quan tài!”

“Tổ mẫu!” Khương Khải hơi hơi nhíu mày.

“Khương Tu Trạch, ngươi vì cái gì muốn phá hư nhân duyên của muội muội ngươi cùng nhị hoàng tử? Muội muội ngươi gả vào hoàng thất, đối với Khương gia chúng ta đều có ích, đại ca ngươi cũng muốn đi con đường làm quan, thật sự nếu có một ngày kia, Khải ca nhi cùng Diệu Diệu cũng có thể nâng đỡ lẫn nhau! Khương gia chúng ta nhiều đời kinh thương, tổ phụ các ngươi khi còn sống, liền  ngóng trông đám hài tử các ngươi có thể tỏa sáng. Hiện tại Diệu Diệu có cơ hội này, nhị hoàng tử đối với Diệu Diệu cũng tốt, các ngươi mấy người đều nhìn ở trong mắt. Chẳng sợ Khương gia chúng ta không đủ tư cách, nhưng đây cũng là một cơ hội, cơ hội ở trên tay, như thế nào có thể dễ dàng bỏ lỡ?”

“Nhà người khác mong mấy đời đều mong không đến cơ hội a!”

“Tổ mẫu, ngươi xác định đây là cơ hội, mà không phải đầm rồng hang hổ?” Khương Tu Trạch thật mạnh nói.

“Đầm rồng hang hổ cũng muốn xông vào một lần, bằng không liền cả đời làm tiểu thương?” Khương lão phu nhân nắm lấy tay Khương Diệu Diệu: “Hôm nay ngươi chỗ nào đều không được đi!”

Khương Tu Trạch cười: “Đại ca, ngươi cũng là suy nghĩ như thế này sao?”

Khương Khải trầm ngâm một lát: “Nhân sinh trên đời, thân là đại trượng phu, tất có dã tâm. Chỉ là, ta không để bụng việc Diệu Diệu có thể gả vào hoàng thất hay không, ta chie để ý nàng có vui vẻ hay không. Nàng cùng nhị hoàng tử nếu là lưỡng tình tương duyệt, cho dù ta thực lực non nớt, cũng sẽ vì nàng tranh thủ. Ta không muốn Diệu Diệu đến nửa đời sau nhớ tới chuyện cũ sẽ hối hận.”

Đây là lập trưởng của Khương Khải.

 

Khương Tu Trạch nhìn Khương Uẩn Trần.

Khương Uẩn Trần che môi, ho nhẹ vài tiếng: “Diệu diệu cùng nhị hoàng tử điện hạ chi gian…… Lập trường của ta là…… Chỉ nghĩ Diệu Diệu có thể cao hứng…… Nhị ca, chẳng sợ kết cục không như mong muốn, nhưng ít nhất nhân sinh sẽ không tiếc nuối.”

“Mẫu thân các ngươi cũng là suy nghĩ như thế, tuy rằng cách làm của nàng quá mức lỗ mãng…….Haizzzz. hôm nay cha các ngươi nếu là ở đây, cũng sẽ có ý tứ này. Cũng được, tiếng ác này ta đảm đương, các ngươi hôm nay ai cũng đều không được đi tìm nhị hoàng tử điện hạ! Làm quản gia đem đại môn cấp bảo vệ tốt!”

Khương Diệu Diệu lắc đầu, khóc ròng nói: “Chính là mẫu thân……”

“Liền ủy khuất nàng chịu khổ!”

Khương lão phu nhân đi rồi, Khương Diệu Diệu cúi đầu lau nước mắt, đưới tay áo, khóe miệng hơi cong một chút.

Cũng may, có tổ mẫu ở.

Mẫu thân, liền vất vả ngươi.

-



Khương Ấu An sau khi từ trong tiệm trở về, bên ngoài trời đổ mua to, nàng cũng ngủ một giấc, chờ đến sắc trời hoàn toàn tối đen mới tỉnh lại.

Sau khi dùng cơm chiều, Khương Ấu An làm Xuân Đào lấy một miếng tơ lụa mới tới, tính toán thêu thùa.

“Thế tử phi, ngài nếu mệt, liền không cần bận việc, dù sao lúc này sắc trời cũng đã tối, đôi mắt cũng không tốt……”

Khương Ấu An nhéo nhéo giữa mày.

“Được, đêm nay không thêu.”

Chủ yếu nàng vừa rồi ngủ, mơ rất nhiều giấc mơ lung tung rối loạn, phần lớn đều là những chuyện kiếp trước trải qua.

Nhưng bây giờ một chốc một lát cũng ngủ không được, Khương Ấu An liền nhớ tới đưa quần mới làm cho Mặc Phù Bạch.

Cũng không biết hắn đã nghỉ chưa?

Khương Ấu An đẩy ra cửa sổ, thò nửa người ra xem, phát hiện thấy sương phòng hắn ở còn có ánh sáng, liền ôm quần áo mới cho hắn ra cửa.

Xuân Đào không đi theo, nàng ngồi ở trên ghế ở gian ngoài, đôi tay chống hai má, nói thầm: “Nếu là đêm nay Thế tử phi liền ở trong phòng Thế tử nghỉ thì tốt biết bao a!”

Khương Ấu An thu hồi dù, đặt ở bên cạnh cửa, nhẹ nhàng gõ cửa.

Thực mau lập tức liền truyền đến tiếng nói trầm thấp giàu từ tính của nam nhân: “Vào đi.”

Khương Ấu An đẩy cửa mà vào, đúng lúc thấy Từ thị vệ đứng ở trước mặt Mặc Phù Bạch, nhìn dáng vẻ là đang muốn hầu hạ hắn thay quần áo.

“Thế tử phi có việc a, vậy thuộc hạ  trước lui xuống.” Từ thị vệ vui tươi hớn hở nói một câu, còn không đợi Khương Ấu An nói chuyện, liền lui xuống.

Mặc Phù Bạch nhìn phương hướng Từ thị vệ rời đi, đáy mắt lộ ra một tia khen ngợi.

“Ngươi buồn ngủ sao?” Khương Ấu An đem quần áo mới đặt ở trên bàn hỏi.

“Ừ.” Mắt hắn nhìn, quần áo chỉnh tề gấp ở trên bàn, nhỏ giọng nói: “Còn tưởng rằng ngươi hôm nay sẽ không đưa tới.”

Khương Ấu An sờ sờ cái mũi của mình: “Sau khi từ bên ngoài trở về, có chút mệt mỏi, liền ngủ một lát.”

Nàng tươi cười nhợt nhạt, ánh sáng nơi đáy mắt quang cũng không đủ sáng.

Mặc Phù Bạch nghĩ đến tin tức buổi chiều nghe được, ánh mắt ám ám.

“Tâm tình không tốt sao?”

Do dự một hồi lâu, Mặc Phù Bạch đột nhiên hỏi.

Hắn đột nhiên hỏi như vậy, Khương Ấu An nhưng thật ra sửng sốt: “Ngươi có nghe nói?”

“Ừ.”



Khương Ấu An kéo kéo khóe miệng, ha hả cười hai tiếng: “Cũng quen rồi.”

Mặc Phù Bạch dùng một đôi mắt đen nhánh đánh giá nàng.

Đôi con ngươi kia của hắn, sâu thẳm như biển, còn có một loại lực lượng dường như có thể nhìn thấu nhân tâm, làm Khương Ấu An cũng không dám nhìn thẳng hắn.

“Ta giúp ngươi thay quần áo đi? Thử xem xem quần áo ta làm có vừa người không?”

Mặc Phù Bạch không nói chuyện, chỉ là dang đôi tay ra, Khương Ấu An minh bạch ý tứ của hắn, tiến lên vì hắn cởi bỏ đai lưng.

Hôm nay hắn mặc một bộ áo gấm màu tím, hợp với đai lưng được khảm đá quý màu tím, những viên đá quý tím nhạt hơn so với màu sắc của quần áo, làm cho khí chất của hắn càng quý phái, giơ tay nhấc chân đều ưu nhã.

“Ta phát hiện ngươi gần đây thích mặc quần áo màu tím!”

Chiếc khóa ẩn ở trên đai lưng của hắn có chút khó mở, vẫn là ở phía sau, đôi tay Khương Ấu An vòng qua eo hắn, sờ sờ chiếc khóa ẩn ở sau lưng hắn.

“Có được không?” Hắn cúi đầu nhìn nàng, từ góc độ của hắn vừa lúc có thể nhìn đến, hai hàng lông mi nhỏ dài giống như hai cánh quạt.

“Được a, bất quá nam nhân diện mạo giống như ngươi, dáng người cũng tốt, liền tính là khoác cái bao tải cũng đẹp.”

Khương Ấu An bỗng nhiên bất giác nhận ra tư thế của mình có chỗ kỳ quái, chỉ là không biết do tay nàng ngắn hay là như thế nào, thế nhưng mở nửa ngày cũng chưa cởi được.

Khương Ấu An lại tiến lên một bước, càng gần Mặc Phù Bạch.

Nàng cũng không tin, hôm nay không mở được cái khóa ẩn này!

Má phải của nàng cơ hồ đều dán ở trên n.g.ự.c hắn, chóp mũi cũng toàn bộ đều là mùi vị trên người hắn.

Một mùi hương nam nhân nhàn nhạt, rất dễ ngửi.

“Ngươi từ chỗ nào dưỡng đến thói quen xấu này?”

Tiếng nói dễ nghe của Mặc Phù Bạch vang lên bên tai của Khương Ấu An.

“Ngươi từ chỗ nào dưỡng tới hư thói quen?”

Nghe được hắn nói, Khương Ấu An ngẩng đầu lên nhìn, vừa lúc tiến vào sâu trong đôi mắt đen nhánh của hắn.

Khương Ấu An chớp chớp đôi mắt, đáy mắt còn có một tia nghi hoặc.

Thói quen xấu nào?

Nàng như thế nào liền không rõ ý tứ hắn đâu?