“Tâm tình không tốt, liền thích để người ôm ngươi một cái?”
Khương Ấu An chậm một nhịp mới phản ứng lại đây Mặc Phù Bạch là có ý tứ gì!!!
Nàng cởi khoa ẩn ở phía sau lưng hắn, tư thế đôi tay vòng qua vòng eo hắn, giống như là đang ôm hắn!
“Không phải……” Khương Ấu An vội vã giải thích, khi đang muốn buông tay ra, Mặc Phù Bạch lại đè lại tay nàng, không cho nàng buông ra.
Hắn cúi đầu xuống, cách nàng càng gần: “Muốn ôm một cái sao?”
Khuôn mặt tuấn tú được phóng đại ở trước mặt, làm đại não Khương Ấu An cứng đờ trong chốc lát, nàng thậmc hí còn có thể cảm nhận được hô hấp của hắn quanh quẩn ở chóp mũi của mình.
Ẩm ướt, còn có chút ngứa.
Khương Ấu An mới phát hiện, mình chỉ đứng đến n.g.ự.c Mặc Phù Bạch, hắn cao hơn nàng một đầu rưỡi…… Kỳ thật cũng không phải nàng quá lùn, thân hình nàng so với các cô nương cùng tuổi còn tình là cao, là Mặc Phù Bạch quá cao……
“Hả?” Âm cuối của hắn hơi cao, lại bổ sung nói: “Ngươi còn chưa có trả lời ta, khi tâm tình không tốt, liền thích để người ôm ngươi một cái sao?”
“Ách…… Không phải…… Ta khi còn nhỏ có thói quen này, thời điểm Khương Dương ca ca khi dễ ta, ta tâm tình không tốt sẽ quấn lấy tam thúc tam thẩm muốn ôm một cái hôn một cái, nhưng đó là khi còn nhỏ…….. Hiện tại không có, ta vừa rồi là muốn cởi khóa ẩn của đai lưng ở phía sau ngươi, cới không dễ…….”
“Từ nhỏ dưỡng thành thói quen a……”
“Là, không phải……”
Ai uy, ngươi rốt cuộc có hay không nghe được a?
Nàng là khi còn nhỏ có thói quen yêu thích được ôm một cái hôn một cái…….. Nhưng vừa rồi không phải là cố ý được không? Huống hồ nàng tâm tình cũng không phải không tốt……
Nói như vậy, Khương Ấu An xác thật cũng có thói quen yêu thích ôm một cái.
Trước kia ở hiện đại, ở trên lớp học thêm quá nhiều, có đôi khi người mệt mỏi, tâm tình không tốt, nàng liền quấn lấy bà muốn ôm một cái, nhưng sau khi bà qua đời, nàng liền sửa thói quen thành ôm gấu bông.
“Khi tâm tình không tốt, còn sẽ muốn hôn sao?”
Khương Ấu An…………
Không, nàng không có!
Khoảng cách hai người quá gần, Khương Ấu An lại không thể không ngửa đầu nhìn hắn.
Đôi mắt đen nhánh kia của hắn, phảng phất như cất giấy một cái lốc xoáy trí mạng, làm người hãm sâu đi vào, mà không có cách nào tự kiềm chế……..
Khương Ấu An nuốt nuốt nước bọt: “Ta đến mặt sau mở khóa cho ngươi……”
Mới vừa nói xong, cánh tay Mặc Phù Bạch ấn nàng lực đạo lỏng hơn rất nhiều, nàng lúc này nói xong, cũng lui về phía sau hai bước, nhưng không đợi Khương Ấu An thu hồi lại tay, Mặc Phù Bạch lại nhẹ nhàng túm lại, cả người Khương Ấu An liền tiến vào trong lòng n.g.ự.c hắn.
“Cho ngươi…… Ôm một cái.”
Khương Ấu An: “…………”
Hơi thở thuộc về nam nhân kia, vây quanh lấy nàng!
“Hay là …… Ôm giống như là hai lần trước?” Một lát sau, Mặc Phù Bạch mở miệng.
Hai lần trước…..
Nghĩ đến hai lần trước, khuôn mặt nhỏ của Khương Ấu An nhịn không được đỏ lên, nàng vội vàng lắc đầu.
“Cho ngươi ôm một lúc, nhưng không thể lâu lắm, trì hoãn ta nghỉ ngơi.”
Khương Ấu An không dám nhìn Mặc Phù Bạch, nàng cảm thấy gương mặt mình lúc này khẳng định là đỏ như tôm luộc.
Nàng mới không ôm đâu…… Nàng muốn mở khóa ẩn……
Nghĩ đến đây, Khương Ấu An nâng một cái tay khác lên, hai tay vòng qua eo thon săn chắc của nam nhân.
Mở khóa ẩn…….Mở khóa ẩn……. Nàng đang mở khóa ẩn…….Khóa ẩn thật khó mở, tay thật mỏi, trước nghỉ ngơi một lát…….
Khương Ấu An không mở khóa nữa, tay nhỏ chạm vào lớp vải mềm mại như lụa của nam nhân, xuyên thấu qua lớp vải dệp thậm chí có thể cảm nhận được da thịt hắn phát ra nhiệt lượng.
Bên ngoài còn đang mưa, nhiệt độ không khí đang giảm xuống, trên người hắn lại là ấm áp.
Buổi chiều khi ngủ mơ đến những giấc mộng đó, mang đến cảm giác bất an cùng bực bội, cũng giống như dần dần biến mất. Khóe miệng Khương Ấu An giơ lên, đôi tay ôm vòng eo Mặc Phù Bạch cũng không khỏi chặt hơn một chút.
“Úc, ta giúp ngươi mở khóa, ngươi giúp ta lấy xuống đi……”
“Ừ.” Bàn tay to của Mặc Phù Bạch rơi xuống trên tóc nàng, nhẹ nhàng vỗ về, từ trên đi xuống, một chút lại một chút: “Như thế nào khó phủi sạch như vậy, ngươi là ở trên mặt đất lăn lộn sao?”
“Mới không có đâu!”
Mặc Phù Bạch nhấp môi cười, động tác trên tay thực nhẹ, vỗ về tóc dài của nàng ……
Khương Ấu An thực thích loại cảm giác này, có thể làm lòng người cảm thấy an toàn, toàn thân nàng đều đắm chìm trong đó, cho đến khi có cảm giác có cái gì rơi xuống……
Khương Ấu An vừa thấy, là đai lưng của Mặc Phù Bạch lỏng?
???
Vừa rồi nàng mở lâu như vậy, như thế nào liền không mở được, lúc này thế nhưng buông lỏng ra?
“Mở được ha ha……”
Tay nhỏ Khương Ấu An cầm đai lưng, cười gượng hai tiếng.
“Ân, đồ vật dơ trên đầu ngươi, ta cũng giúp ngươi lấy xuống.”
“Cảm ơn ngươi a……”
“Không khách khí.”
Khương Ấu An ha hả cười, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn Mặc Phù Bạch, lại thấy hắn đang chăm chú nhìn mình thật sâu.
Khoảng cách hai người vẫn gần như vậy, tiếng cười của Khương Ấu An cũng dần dần ngừng lại, nàng nhìn mặt của Mặc Phù Bạch, tinh xảo đến mức nào?
Như là ông trời từng nét bút phác họa ra, không có chút tỳ vết nào.
Chiếc mũi thẳng, môi mỏng màu hồng nhạt…..
Khi tầm mắt rơi xuống trên môi hắn, Khương Ấu An nhịn không được nuốt nuốt nước bọt trong miệng.
Muốn hôn sao?
Khương Ấu An trong lòng nghĩ……
Trong mắt Mặc Phù Bạch dường như có gợn sóng ở nhộn nhạo, thực rõ ràng, ngay cả Khương Ấu An đều chú ý tới biến hóa của ánh mắt hắn.
“Ngươi muốn hôn?”
Khương Ấu An: “???”
Trời ạ, nàng vừa rồi đem tiếng lòng của mình nói ra rồi!
Nàng là nghĩ, hắn cũng đang nhìn mình…….. Kiểu không khí này nhưng thật ra có chút giống như trên TV vậy…….. Đối diện lâu như vậy, bước tiếp theo có phải hay không nên hôn……
Không phải là có ý tư smuốn hôn hắn a………
“Có thể hôn không?”
Mặc Phù Bạch lại bổ sung nói.
Ánh mắt hắn thâm thúy tới cực hạn, phảng phất muốn đem linh hồn của nàng hút vào trong.
“Đến đây đi?”
Nói xong, Khương Ấu An cảm thấy não mình có chút co giật.
Sắc đẹp mê người a!
“Vậy ta tới.” Mặc Phù Bạch nhắc nhở Khương Ấu An.
“Ồ, ngươi đến đây đi.”
Mặc Phù Bạch vươn tay, đem một sợi tóc dính ở trên má Khương Ấu An nhẹ nhàng đẩy ra.
Một chốc kia, đầu ngón tay truyền lại cảm xúc mềm mại, cùng độ ấm, làm tim Khương Ấu An đập nhanh, tay nàng cũng bắt đầu đổ mồ hôi, không ngừng nuốt nước bọt.
Mặc Phù Bạch hơi hơi để sát vào chút.
Khương Ấu An đột nhiên nắm chặt đôi tay.
“Ngươi không nhắm mắt sao?”
Ngay khi chóp mũi Mặc Phù Bạch để ở trên chóp mũi của Khương Ấu An, hắn bỗng nhiên nói một câu như vậy.
“………Nhất định phải nhắm sao?” Trong lúc nhất thời, Khương Ấu An cũng bị những lời này của hắn làm bối rối, không khỏi nới lỏng bàn tay đang nắm chặt của mình ra.
“Ta cũng không rõ lắm, ngươi không nghĩ nhắm liền không nhắm đi.” Mặc Phù Bạch nghĩ nghĩ nói.
“Ồ.” Khương Ấu An ứng thanh, cảm giác khẩn trương lại nổi lên: “Ta hẳn là nên nhắm đi……..”
Nói xong, Khương Ấu An liền nhắm hai mắt lại.
Sau khi nhắm nắt lại, thế giới giống như là an tĩnh.
Trái tim trong lồng n.g.ự.c kia, tốc độ tim đập cảm giác càng nhanh.
Mặc Phù Bạch nhìn Khương Ấu An nhắm mắt lại, hơi suy tư, cũng đem đôi mắt lại, sau đó chậm rãi tiến lên, cho đến khi cảm nhận được cảm xúc ấm áp, còn có hơi mang hô hấp ướt át ……