Trọng Sinh Sau, Năm Cái Ca Ca Khóc Lóc Cầu Ta Hồi Phủ

Chương 107: Chào buổi sáng, tiểu cô nương



Khi môi chạm môi, Khương Ấu An chỉ cảm thấy tìm mình sắp ngừng đập.

Còn không đợi nàng cảm nhận được đây là cảm giác gì, cảm giác mềm mại trên môi đã biến mất.

Khương Ấu An đợi một hồi lâu, cũng không thấy đối phương tiếp tục, nàng bỗng dưng mở to mắt.

“Hôn xong rồi?”

“Ừ.” Mặc Phù Bạch nhìn về phía khác, che giấu đi một tia ham muốn nơi khóe mắt.

Khương Ấu An chớp chớp đôi mắt.

Này liền kết thúc?

Giống như cảm nhận được cái gì, Mặc Phù Bạch một lần nữa nhìn nàng, suy tư một lát, thấp giọng nói: “Không đủ sao?”

Khương Ấu An vội vàng xua tay: “Đủ rồi đủ rồi!”

“Ồ.”

Không khí bỗng nhiên trở nên an tĩnh lên.

Ai cũng không có nói nữa.

Khương Ấu An cũng hoàn toàn hoàn hồn, trên má hiện lên hai mạt ửng đỏ, đôi tay nhỏ của nàng cũng không biết nên để chỗ nào, một chốc lát sờ sờ tóc của mình, một chốc lát sờ sờ mũi, lại moi moi hình thêu trên tay áo.

Nam tử anh tuấn, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đem tầm mắt đặt ở chỗ nào, cho đến khi nhìn đến quần áo mới trên bàn: “Không thử quần áo à?”

“Thử xem, thử xem xem a……”

Khương Ấu An vốn muốn tiến lên lấy quần áo mới, nhưng lại nghĩ đến trên người Mặc Phù Bạch quần áo còn chưa cởi, nàng lại vội vàng đi đến trước mặt hắn. Chỉ là còn chưa có tới gần, chú ý tới ánh mắt của hắn, Khương Ấu An cũng không khỏi thả chậm bước chân.

Nàng hơi hơi hạ tay, tiến lên cởi bỏ chiếc cúc áo phía trên cùng, ngón út có đôi khi không cẩn thận đụng tới da thịt trên cổ hắn, một chốc kia thế nhưng cảm thấy bỏng tay.

Rõ ràng là rất nhanh có thể cởi bỏ cúc áo, Khương Ấu An chính là mất một hồi lâu mới cởi bỏ được. Chờ hắn cởi áo ngoài ra, Khương Ấu An mới mang quần áo mới trên bàn tới.

Áo gấm Như Ý màu trăng non, trên cổ áo cùng tay áo đều thêu hoa văn đám mây, ngoài ra còn có một chiếc đai lưng thêu những đám mây. Mặc dù kiểu dáng quần áo thoạt nhìn đơn giản hào phóng, nhưng những chỗ chi tiết cũng làm Khương Ấu An bỏ ra rất nhiều công sức, từng đường kim mũi chỉ đều thực dụng tâm.

Hắn vốn rất thích hợp màu trắng, hiện giờ quần áo hắn mặc trên người do chính nàng làm, trong kiêu ngạo mang theo một vẻ ưu nhã tự phụ, lạnh lùng như tuyết, lại xen lẫn sự ôn nhuận như ngọc, khí chất mâu thuẫn như vậy nhưng ở trên người hắn lại dung hợp hoàn mỹ ở bên nhau.

Đại khái là chi tiết trên quần áo được xử lý cẩn thận, đó không phải màu trắng mà hắn thường xuyên mặc, chỉ khiến hắn càng thêm có cảm giác lạnh lùng xa cách.

“Đẹp!” Khương Ấu An càng nhìn càng vừa lòng, mới vừa rồi mang đến ngượng ngùng cũng đều bị nàng ném ở phía sau.

“Tâm tình đã tốt hơn chưa?”

Mặc Phù Bạch vừa nói cái này, Khương Ấu An liền nhịn không được nhìn về phía môi hắn …… A…… Rõ ràng liền quên mất, còn nhắc tới làm gì đâu?

“Đã rất tốt!” Khương Ấu An chạy nhanh thu hồi tầm mắt, gật đầu.

“Ừ.”

“Vậy Mặc Phù Bạch, ngươi sớm một chút……”

Khương Ấu An lời nói còn không có nói xong, Mặc Phù Bạch liền ngắt lời nàng: “Ngày sau chớ gọi cả tên lẫn họ của ta, đổi cách xưng hô.”

“Đổi thành gì?”

Mặc Phù Bạch không để Khương Ấu An giúp hắn cởi quần áo, hai tay hắn cởi cúc áo trên quần áo, thuận miệng nói: “Tùy tiện.”

Xác thật gọi cả họ và tên hắn, cũng không lễ phép, rốt cuộc hai người, so với phu thê trên danh nghĩa, càng như là bằng hữu.

Cũng không thể kêu phu quân? Tướng công đi?

Còn chưa có gọi ra, Khương Ấu An liền cảm thấy chính mình nổi da gà.

Buồn nôn hề hề.

Thế tử? Kia có vẻ chính mình cùng hắn chi gian quá mức mới lạ?

Phù bạch? Này kêu lên cũng không thành vấn đề, chính là……

“Tiểu bạch?”

Mặc Phù Bạch: “?”

Khương Ấu An mắt sáng rực lên: “Là tiểu bạch!”

Kêu lên, giống như là đang lôi kéo làm quen, cũng có thể kéo gần quan hệ hai người.



Khương Ấu An trong mắt giống như là có vô số ngân hà lộng lẫy, rực rỡ lấp lánh.

“Tiểu cô nương, ngươi biết ta so với ngươi lớn hơn mấy tuổi không ?” Mặc Phù Bạch hơi nhướng mày.

“Tiểu bạch.” Khương Ấu An cong lên đôi mắt, giống một vòng trăng non.

Mặc Phù Bạch vươn ra ngón tay tới, nhẹ nhàng gõ vào trán Khương Ấu An: “Ta lớn hơn ngươi bảy tuổi.”

Khương Ấu An nhấp môi, hai má lúm đồng tiền nhỏ hai bên hiện lên: “Tiểu bạch ~”

Mặc Phù Bạch: “…………”

“Tiểu bạch tiểu bạch tiểu bạch ~~~~”

Khương Ấu An vẫn là nhịn không được nhe răng cười rộ lên, đáy mắt ý cười đều mau nhộn nhạo ra tới, thanh âm gọi ra tới cũng thực trong trẻo.

Đáy mắt Mặc Phù Bạch có bất đắc dĩ.

“Tiểu bạch, ngươi nghỉ ngơi sớm chút, ta cũng phải đi ngủ lạp!”

Cũng không đợi Mặc Phù Bạch nói cái gì, Khương Ấu An nắm làn váy của mình cộp cộp cộp hướng tới ngoài cửa chạy tới.

Bên ngoài hết mưa rồi.

Đại để là thật cao hứng, Khương Ấu An hướng tới phòng mình đi đến, ngẫu nhiên cao hứng tại chỗ xoay cái vòng.

Mặc Phù Bạch đứng ở bên cửa sổ, nhìn làn váy tiểu cô nương như hoa nhi nở rộ mở ra, khóe miệng cũng không khỏi gợi lên độ cung.

“Cũng chỉ có ngươi nghĩ ra được.”

Giọng nói của hắn có tiếng cười nhẹ sung sướng tràn ra tới.

Khương Ấu An trở lại phòng mình, ôm gối ôm nàng tự mình làm, cầm lòng không được nghĩ đến một màn hôn vừa rồi kia.

Tuy nói là chuồn chuồn lướt nước, nhưng cũng là nụ hôn đầu tiên của nàng a!

Khương Ấu An nhịn không được sờ sờ chính mình môi, trên má hiện ra hai mạt ửng đỏ.

Ngao ngao ngao ngao.

Buổi sáng Khương Ấu An là mang một đôi mắt gấu trúc rời giường.

Tùng Tuyết Viện bên kia phái người tới nói, làm nàng cùng Mặc Phù Bạch đi qua ăn cơm sáng.

Khương Ấu An sau khi trang điểm đơn giản, mới vừa mở cửa liền nhìn đến Tiểu Bạch đứng ở trong viện.

Trong đầu không khỏi hiện lên một màn tối qua, bước chân Khương Ấu An bước ra lại thu trở về, gương mặt cầm lòng không được đậu hiện ra hai mạt đỏ ửng, nàng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của mình, vừa định muốn trấn định xuống dưới, há liêu Tiểu Bạch có điều cảm ứng, quay đầu hướng tới bên này nhìn lại.

Khương Ấu An lập tức thẳng thắn thân mình, vươn tay nhỏ vẫy vẫy.

“Còn không qua đây?” Đường nét khuôn mặt Mặc Phù Bạch ở chớp mắt một cái kia, thế nhưng cũng là phá lệ nhu hòa, chỉ là biểu tình trên mặt vẫn cứ không hiển lộ nhiều cảm xúc.

Khương Ấu An nghe vậy, chạy chậm đến bên người hắn, khuôn mặt lập tức cười cong cong: “Chào buổi sáng, Tiểu Bạch ~”

Mặc Phù Bạch: “…………”

Cao thị vệ cùng Từ thị vệ đứng bên cạnh rõ ràng sửng sốt.

Tiểu bạch???

Đón nhận đôi mắt trăng non kia của Khương Ấu An, Mặc Phù Bạch cuối cùng vẫn là từ bỏ phản bác: “Chào buổi sáng, tiểu cô nương……”

“Chúng ta đi Tùng Tuyết Viện đi?” Nàng mở to một đôi mắt to thanh triệt sạch sẽ cười hỏi.

“Ừ.”

Mặc Phù Bạch ứng thanh, liền bước đi trước.

Khương Ấu An cũng đuổi kịp Mặc Phù Bạch nện bước.

Cao thị vệ mở to hai mắt nhìn, hắn chỉ vào bóng dáng Khương Ấu An, nghẹn đã lâu, mặt đều nghẹn đỏ: “Chủ tử chỗ nào nhỏ?”

Từ thị vệ hắc hắc cười: “Chỗ nào cũng không nhỏ.”

Cao thị vệ: “…………”

Như thế nào nghe, không thích hợp?



“Đây là tình thú, ngươi không hiểu.” Từ thị vệ vỗ vỗ bả vai Cao thị vệ, cũng theo đi lên.

“Cái gì tình thú không tình thú……”

Còn chưa đi đến Tùng Tuyết vViện, Khương Ấu An liền phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp bước chân Mặc Phù Bạch, hắn bước chân thật sự là quá lớn, một bước bằng hai bước của nàng.

Tử Lâm Viện cách Tùng Tuyết Viện có chút xa, hôm nya Khương Ấu An búi tóc cao, chạy một hồi, búi tóc có chút không thoải mái.

“Tiểu bạch.” Nàng dừng lại bước chân, nhỏ giọng hô.

Mặc Phù Bạch ở phía trước dừng lại bước chân, ngoái đầu quay lại nhìn nàng, hơi nhướng mày một chút, đáy mắt hình như có nghi vấn.

Khương Ấu An cũng không mở miệng, nàng đi đến bên cạnh Mặc Phù Bạch, tay nhỏ nắm lấy tay áo hắn, mắt to nhìn hắn.

“Ngươi từ từ.”

Mặc Phù Bạch nhìn, tay nàng nắm lấy tay áo hắn, cũng chưa nói cái gì, tiếp tục đi phía trước.

Lần này xác thật thả chậm bước chân, tùy ý Khương Ấu An nắm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn.

Khương Ấu An cười, tay nhỏ nắm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn một chút.

Mới vừa tiến vào Tùng Tuyết Viện, đông sương phòng cửa mở.

Thần Nam Vương phi cùng thần Nam Vương một trước một sau ra tới.

Đi ở phía trước chính là Cung Ngọc Yến, nàng vừa thấy liền nhìn đến nha đầu Ấu An giống như một tiểu tức phụ ngoan ngoãn, túm tay áo nhi tử bảo bối, thường thường lộ ra tới tươi cười nhuyễn manh, đều hận không thể làm người ôm lấy hôn một cái.

“Phu quân, chúng ta khi nào cũng sinh một muội muộ cho nhi tử đi?”

Vương gia: “???”

Cung Ngọc Yến quay đầu lại nhìn vẻ mặt mộng bức của thần Nam Vương, than nhẹ một tiếng: “Thiếu chút nữa quên mất, lần trước ngự y nói ngươi dễ mắc tiểu, này mấy tháng không nên làm chuyện phòng the quá nhiều.”

Thần Nam Vương: “…………”

Hư, phu nhân, nhỏ giọng điểm.

Mặc Phù Bạch cùng Khương Ấu An vốn dĩ chuẩn bị đi ngoại đường, nghe được giọng nói của Cung Ngọc Yến, dừng lại bước chân.

Cung Ngọc Yến khụ khụ hai tiếng, duỗi thẳng lưng.

“Phu quân.”

“Phu nhân, ta đây.”

Cung Ngọc Yến đem cánh tay của mình hướng bên ngoài nâng lên chút.

Thần Nam Vương lập tức hiểu ý, tiến lên khoác lấy cánh tay Cung Ngọc Yến ……

Mặc Phù Bạch thực bình tĩnh.

Khương Ấu An: “…………”

Cái loại khoác tya này, chính là động tác một nhóm tiểu tỷ muộ khoác tay nhau trên phố.......