Khương Ấu An thiệt tình bội phục, vương phi thế nhưng có thể đem Vương gia cấp ép tới gắt gao.
Cơm sáng thực phong phú, nhiều món ăn kèm cùng điểm tâm.
“Phu nhân hôm nay vì sao ăn ít như vậy?” Thần Nam Vương hỏi.
“Hôm qua ta cùng vài vị phu nhân uống trà, nghe nói phía bắc truyền đến tin tức tốt, Lâm tướng quân đánh thắng trận, không quá hai ngày liền muốn khởi hành hồi kinh. Nghe nói Hoàng Thái Hậu muốn nhân dịp lần này chiến sự báo cáo thắng lợi, cố ý muốn đem hôn sự của nhị hoàng tử định ra, đến lúc đó yến hội là không thể thiếu, chúng ta những mệnh phụ này cũng phải tiến cung. Ngươi nghĩ lại xem, Lâm tướng quân hai ngày nữa sẽ xuất phát, đến kinh thanh cũng mất thời gian hơn mười ngày, ta tính không sai biệt lắm thời gian khoảng nửa tháng đi......”
“Chuyện này cùng ngươi có quan hệ gì a?” Thần Nam Vương khó hiểu.
Cung Ngọc Yến mắt trợn trắng, còn không đợi nàng mở miệng, Khương Ấu An cười nói: “Cha, ý của nương là, nàng muốn giảm béo, khi hoàng cung tổ chức yến tiệc, cũng sẽ áp đảo đám hoa thơm cỏ lạ.”
“Lại không phải chọn ngươi làm hoàng tử phi....”
Lời nói còn chưa nói xong, Cung Ngọc Yến trừng mắt liếc mắt một cái nhìn thần Nam Vương.
Vương gia lập tức sửa lại: “Phu nhân đẹp nhất, không tiếp thu phản bác.”
“Chuyện này còn phải nói.”
Khương Ấu An dở khóc dở cười.
Nhà có hai người lớn tuổi, như có thêm hai bảo vật, bất quá là hai kẻ dở hơi.
Cung Ngọc Yến một giây trước còn có vẻ mặt kiêu ngạo, giây tiếp theo một tay chống cằm, thở dài một tiếng.
“Phu nhân, sáng sớm thở dài, không tốt.”
“Nương, làm sao vậy? Chính là có chuyện gì phiền lòng?” Khương Ấu An hỏi.
Mặc Phù Bạch cũng chậm rãi ngước mắt nhìn về phía mẫu thân mình.
“Ta khi nào mới có thể có được một bộ váy vu thêu.”
Khương Ấu An sửng sốt.
Mặc Phù Bạch tiếp tục dùng cơm sáng, Vương gia cũng chạy nhanh ăn cháo.
“Nha đầu Ấu an a, ngươi biết vu thêu không?”
Khương Ấu An gật đầu, không nói trước kia, hiện tại hẳn là không có người hiểu biết vu thêu hơn so với nàng.
Khởi nguồn của vu thêu, xuất phát từ Vu gia thôn ở Cổ Linh Quốc tiền triều, trong lời đồn thôn dân Vu gia thôn bất lận là nam hay nữ đều am hiểu thêu thùa, tay nghề thập phần tinh vi, còn tự nghĩ ra vu thêu nổi tiếng thiên hạ.
Thủ pháp thêu thùa của vu thêu phức tạp tinh tế, chú trọng kỹ xảo, hơn nữa dùng màu sắc táo bạo, muốn luyện một tay nghề thêu vu thêu tinh vi, cũng là một mục tiêu suốt đời của các tú nương.
Cũng bởi vì vu thêu quá khó, tú nương thêu vu thêu càng ngày càng ít, sau khi Cổ Linh Quốc bị tiêu diệt, tú nương biết vu thêu càng là ít đến mức đếm được trên đầu ngón tay, rồi sau đó quân chủ Cổ Linh Quốc bạo ngược, Cổ Linh Quốc trải qua nhiều biến chuyển, sau đó liền không còn tú nương truyền ra vu thêu nữa.
Cứ cách mười mấy năm cũng sẽ xuất hiện một tú nương am hiểu vu thêu, nhưng nghề thêu ấy rốt cuộc không có truyền lại cho đời sau.
Nghĩ đến đây, Khương Ấu An không khỏi nghĩ đến một chút sự tình phát sinh ở kiếp trước, nhịn không được nhíu mày.
“Nghe nói muội muội của chủ nhân Dược Vương Sơn đã đi du lịch trở lại!” Cung Ngọc Yến lập tức liền trở nên kích động: “Muội muội hắn gọi là Chiêu Vân phu nhân, nghe nói vị Chiêu Vân phu nhân kia từ nhỏ không thích dược liệu, lại thích thêu thùa. Ta nhớ rõ mấy năm trước liền truyền ra tới nàng biết vu thêu, lúc ấy ta còn nghĩ mặc kệ dùng biện phát gì cũng phải có một bộ váy vu thêu, còn không đợi ta đi Dược Vương Sơn bái phỏng, liền truyền ra tin nàng ra ngoài du lịch.”
Đôi mắt Cung Ngọc Yến mở to: “Hiện tại nàng đã trở lại, ta phải nghĩ cách làm nàng làm cho ta một bộ váy vu thêu.”
Vương phi đối với cái đẹp chấp niệm quá sâu.
“Nương……”
Khương Ấu An suy nghĩ một lát, mới mở lời, lời nói còn chưa nói xong, đã bị Cung Ngọc Yến ngắt lời.
Cung Ngọc Yến vẻ mặt lại buồn rầu: “Nghe nói vị Chiêu Vân phu nhân kia tính tình rất quái lạ, người nhìn không thuận mắt, đó là trả vạn lượng hoàng kim, nàng cũng sẽ không tiếp.”
“Chiêu Vân phu nhân cũng không thiếu bạc a, thân ca ca của nàng là sơn chủ của Dược Vương Sơn, còn có giao tình cùng Thánh Thượng, ngay cả ta ra ngựa đi Dược Vương Sơn, cũng không nhất định sẽ cho ta mặt mũi.”
Cung Ngọc Yến ha hả cười: “Ngươi chừng nào thì có mặt mũi? Lần trước làm ngươi hỏi thăm ai được kim bài miễn tử, ngươi chính là nhiều ngày như vậy cũng chưa hỏi thăm ra tới.”
“Đó là bởi vì Thánh Thượng kín tiếng, ngay cả Văn Thừa tướng cùng Ngọc Quý phi cũng không nghe được sao?”
Cung Ngọc Yến tặng một ánh mắt xem thường cho thần Nam Vương.
Khương Ấu An: “…………”
Nàng mắt nhìn Mặc Phù Bạch.
Đủ bình tĩnh.
Tuy rằng ở cùng trên bàn ăn sáng, nhưng Khương Ấu An liền phát hiện, hai vợ chồng Vương gia cùng Tiểu Bạch liền không phải người cùng một thế giới.
Khương Ấu An nghe tiếng, quay đầu nhìn hắn, dương môi gật đầu: “Hương vị không tồi.”
Mặc Phù Bạch đáy mắt hiện lên một tia ánh sáng nhu hòa, hơi lướt qua, hắn nhấp môi mỏng, nhìn chăm chú gương mặt tươi cười của nàng.
“Ngươi ăn no rồi sao?”
Nhìn hắn buông đũa xuống, Khương Ấu An cắn chiếc đũa hỏi.
“Ừ.”
Mặc Phù Bạch đáp nhẹ một tiếng, khi Khương Ấu An còn muốn mở miệng, Mặc Phù Bạch bỗng nhiên vươn tay, ngón tay cái của hắn chạm vào bên khóe môi nàng, lau sạch bột phấn của điểm tâm dính lên mặt kia.
“Cảm ơn a!”
Nói xong, Khương Ấu An liền tiếp tục ăn cháo.
Mặc Phù Bạch cũng bưng lên chén trà ở một bên, thổi thổi trên mặt, nhấp một ngụm.
Cung Ngọc Yến nhìn nhìn Khương Ấu An, lại nhìn nhìn nhi tử nhà mình.
Tấm tắc.
Này đến trước mặt nàng khoe ân ái.
Dưới gầm bàn, một chân Cung Ngọc Yến dẫm thần Nam Vương
“Phu nhân, có phải hay không ta chạm đến ngươi, vi phu lập tức hướng bên cạnh ngồi……”
Cung Ngọc Yến khóe miệng trừu hạ, dùng tay che lại chính mình miệng, khi nàng buông tay, khóe miệng có thêm một hạt mè đen.
“Phu quân……” Cung Ngọc Yến quay đầu, hướng tới thần Nam Vương chớp chớp mắt.
Thần Nam Vương vẻ mặt khó hiểu.
“Phu nhân? Bên cạnh vi phu không còn chỗ ……”
Cung Ngọc Yến tiếp tục chớp chớp đôi mắt: “Phu quân, ngươi không chạm vào ta……”
Nói xong, Cung Ngọc Yến đem mặt để sát vào một ít.
“Vậy mí mắt của ngươi bị co giật sao?”
Cung Ngọc Yến: “…………”
Nàng không thể tức giận.
“Phu quân, ngươi nhìn xem trên mặt ta có cái gì sao?”
Mặc Phù Bạch cùng Khương Ấu An đều hướng tới Cung Ngọc Yến nhìn lại.
Thần Nam Vương nhìn mặt Cung Ngọc Yến, đột nhiên kêu một tiếng: “A……”
Cung Ngọc Yến vừa lòng.
Đến đây đi, chúng ta cũng khoe ân ái.
“Phu nhân, ngươi có ghèn, là bị nóng sao??? Vi phu giúp ngươi đem ghèn lau sạch!”
Cung Ngọc Yến: “!!!”
Đi con mẹ ngươi!
Mặc Phù Bạch: “…………”
Khương Ấu An: “…………”
Thần Nam Vương còn một tay đỡ tay áo, một tay duỗi tới Cung Ngọc Yến, còn chưa có đụng tới, đã bị vỗ rớt: “Lăn!”