Ngày Lâm tướng quân chiến thắng trở về, ngày thi khoa cử cũng được quyết định.
Bảy ngày sau, chính thức bắt đầu.
Trước đó, hoàng cung tổ chức thịnh yến vì Lâm tướng quân đón gió tẩy trần.
Sáng sớm Vương phủ liền chuẩn bị xe ngựa, thần Nam Vương cùng Mặc Phù Bạch muốn diện thánh, vậy nên tiến cung trước.
Cung Ngọc Yến cùng Khương Ấu An cưỡi cùng chiếc xe ngựa tiến cung.
Khi xe ngựa chạy đến trên đường, tốc độ chậm lại.
“Sao lại thế này? Không biết thời gian tiến cung không được chậm trễ sao?” Cung Ngọc Yến xốc lên một góc màn xe hỏi.
“Phu nhân, phía trước bá tánh quá nhiều.” Thị vệ nói.
“Mau đem bọn họ đuổi ra.”
Cung Ngọc Yến vừa dứt lời, một tiếng kêu rên vang vọng lên.
“Mọi người xem xem cổ ta, đều trảo thành cái dạng gì…… Trời ơi, đây là muốn hủy dung ta a……”
“Ngày xưa ta đều ở nhà các ngươi đặt làm quần áo, mắt thấy việc buôn bán trong tiệm các ngươi tốt lên, nhưng nguyên liệu lại kém thành như vậy. Nay ta tính toán đi đến nhà người thân uống rượu mừng, nhưng mới vừa thay quần áo của tiệm các ngươi, toàn thân ngứa đến không chịu được…… Trên người ta gãi đâu đâu cũng là vết máu, lúc này mới không có cách nào, chạy tới y quán kê chút dược, nhưng dược này đều mua mất nửa lượng bạc, nhà ta nghèo như thế này ngươi bảo ta làm sao sinh sống được a…….”
“Khương Phong Văn, nay cái các ngươi nếu là không nói rõ ràng cho ta, ta liền ăn vạ trong tiệm các ngươi không đi.”
Bên trong xe ngựa, Khương Ấu An khẽ nhíu mày.
“Nghe lời này, là trong tiệm tam thúc ngươi đã xảy ra chuyện?” Cung Ngọc Yến sửng sốt nói.
“Phía trước chính là cửa hàng của tam thúc ta, nhìn dáng vẻ không sai, nương, ngài chờ ta một lát.”
“Đi thôi, chạy nhanh giải quyết, dọc theo đường đi này cũng không biết có bao nhiêu quý nhân muốn vào cung dự tiệc, nháo đi xuống đối với cửa hàng tam thúc ngươi ngày sau phát triển không tốt.”
“Vâng.”
Khương Ấu An dẫm lên ghế mềm xuống xe ngựa.
Còn chưa tiến lên, liền nghe được La thị vội vàng giải thích: “Lưu thẩm, nguyên liệu của chúng ta không có vấn đề a, có thể hay không là do ngươi ăn cái gì không nên ăn, trên người mới phát ngứa. Chuyện này như thế nào có thể đổ đến trên đầu chúng ta đâu? Hơn nữa, nguyên liệu làm quần áo cho ngươi, chúng ta cũng làm quần áo cho các khách nhân khác, cũng không có vấn đề gì a…….”
“Nếu không ngươi đem đại phu của y quán tìm tới đây.” Lưu đại thẩm gân cổ tru lên, thanh âm kia dường như sợ người khác không nghe được, tiếp tục nói :” Minh đại phu đều nói, là do vải quần áo làm cho cả người ta phát ngứa, cửa hàng các ngươi là đang muốn trốn tránh trách nhiệm sao? Ta biết a, hiện tại cửa hàng các ngươi buôn bán được, coi thường loại người nghèo như ta, chính là các ngươi phải biết rằng, lúc trước nếu không phải những người nghèo như chúng ta chiếu cố việc buôn bán trong tiệm các ngươi, cửa tiệm nhỏ này của các ngươi đã sớm đóng cửa…….”
“Trên người Lưu thẩm này gãi thành như vậy, thật là đáng thương a……”
“Lần trước ta tới trong tiệm Khương Phong Văn đặt làm một chiếc áo choàng, chất lượng áo choàng kia thật sự quá kém, nương tử ta dùng sức một chút liền xé rách.”
“Các ngươi không biết, lần trước ta tới cửa hàng bọn họ đặt một kiện vải, ai biết nguyên liệu làm quần áo lại là nguyên liệu khác, sau ta lại chuẩn bị hủy đơn, La thị liền bán cho ta nửa giá, giảm nửa giá mà bọn họ đều chịu bán, tự nhiên cũng sẽ không buôn bán lỗ vốn.”
“Chỉ có thể nói buôn bán tốt lên, đồng dạng giá cả và trang phục làm được, khẳng định nguyên liệu không tốt bằng năm trước.”
“Thương nhân lòng dạ hiểm độc a!”
Nghe được phụ cận có bá tánh đang nghị luận, Lưu thẩm tru lên lợi hại hơn.
“Lưu thẩm, hai vợ chồng chúng ta là cái dạng gì người, ngươi chẳng lẽ không rõ ràng lắm sao?”
La thị nghe thanh âm nghị luận bốn phía, gấp đến không chịu được.
Đã nhiều ngày nay, bởi vì sau khi truyền ra tin tức Cẩm Tú Trang có tú nương được Chiêu Vân phu nhân thu nhận làm đồ đệ, việc buôn bán trong tiệm bọn họ cũng bị ảnh hưởng, khách tới hủy đơn càng ngày càng nhiều.
Hôm nay Lưu đại thẩm nháo như vậy, chỉ sợ sẽ làm hỏng thanh danh cửa hàng của bọn họ.
La thị sầu không được.
Khương Phong Văn biết sự tình đã nháo đại, trước mắt chỉ có thể đem Lưu thẩm trước trấn an cho tốt.
Hắn vừa muốn mở miệng, giọng nói Khương Ấu An truyền đến.
“Tam thúc, tam thẩm.”
“Ấu An……”
“Là thần Nam Vương phủ Thế tử phi a…… Bất quá Thế tử phi ngài đã tới cũng vô dụng. Hôm nay, tam thúc cùng tam thẩm ngươi cần thiết phải cho ta một lời giải thích!” Lưu thẩm ánh mắt lóe lóe, cũng không dám cùng Khương Ấu An đối diện.
Khương Ấu An tiến lên tới gần Lưu thẩm, lại không nói một lời.
Lưu thẩm sửng sốt, theo bản năng lui về phía sau vài bước.
Trong đám người có người hô: “Thế tử phi, ngươi không phải là muốn động thủ với dân chúng đi?”
“Đúng vậy! Mở cửa hàng làm buôn bán, chỉ có thể nói cửa hàng các ngươi tốt như thế nào sao?”
Khương Ấu An ngoảnh mặt làm ngơ: “Người tới!”
Thị vệ Vương phủ lập tức xông lên tiến đến, chờ đợi Khương Ấu An phân phó.
“Đem nàng kéo đi, còn dám tới trong tiệm nháo, mời nàng đi đến nhà lao ở mấy ngày.” Khương Ấu An lạnh lùng nói.
Lời này vừa ra, đám người bộc phát ra ồn ào.
Có người đang trốn ở trong một góc, kêu lên: “Ỷ vào chính mình là thần Nam Vương phủ Thế tử phi, liền không nói đạo lý sao?”
“Như thế nào có thể như vậy a……”
“Lưu thẩm chẳng qua là muốn được giải thích rõ ràng mà thôi……. Cũng lắm liền bồi thường nàng tiền dược đi…….. Thế tử phi này cũng thật…….”
“Hư, nhỏ giọng chút, cẩn thận thị vệ Vương phủ đem ngươi bắt lại ném đại lao.”
“Về sau không bao giờ tới trong tiệm Khương Phong Văn làm quần áo!”
“Đúng vậy!”
“Thật độc đoán……”
Lưu thẩm bị thị vệ Vương phủ mang đi.
Khương Ấu An hướng tới vợ chồng Khương Phong Văn nói: “Đừng vội, có ta ở đây, những chuyện khác chờ ta sau khi ra khỏi cung thì bàn bạc.”
Hai vợ chồng gật đầu.
Khương Ấu An sau khi lên xe ngựa, Cung Ngọc Yến xoa xoa tóc mai, cũng không có trách cứ nàng, chỉ nói câu: “Thời buổi này yêu ma quỷ quái quá nhiều.”
Khương Ấu An hơi hơi mỉm cười.
Xe ngựa đến cửa cung, tất cả mệnh phụ đều phải xuống xe ngựa.
“A Ngữ a ~”
Cung Ngọc Yến ở cửa cung gặp được hai tỷ muội của nàng, nhéo khăn tay, lập tức chạy như bay tiến lên.
“Vương phi làm sao cũng lại tới chậm vậy?”
“Này không phải ở trên đường bị trì hoãn sao……”
Khương Ấu An còn ở bên xe ngựa sửa sang lại làn váy của mình, không chú ý một cái, Cung Ngọc Yến cùng hai vị phu nhân đã chạy tới đằng trước.
Nàng vội vàng đuổi kịp, chỉ là mới vừa đi được vài bước, liền chú ý đến phụ cận có người đang nhìn nàng.
Khương Ấu An ngước mắt nhìn lại.
Phụ cận cũng đỗ một chiếc xe ngựa, mặt trên có một thẻ bài bằng gỗ, viết chữ Văn.
Bên xe ngựa có một nam tử trẻ tuổi dáng người cao gầy đang đứng, một đầu tóc đen dùng ngọc quan búi cao lên, ngay cả một sợi tóc cũng không rơi xuống.
Một bộ áo gấm màu xanh lơ, xứng với đai lưng màu trắng thêu thùa, bên hông đeo ngọc bội như ý, khi gió nổi lên, nhấc lên góc áo lộ ra đường thêu bên trong.
Nam tử trẻ tuổi chính là một kiểu mỹ nam tử cổ phong điển hình. Đặc điểm cá nhân cực kỳ rõ ràng, một đôi mắt phượng, chỗ đuôi mắt hơi hơi nhếch lên, da trắng môi mỏng, khí chất tổng thể lại cho người ta một loại cảm giác nghiêm túc không chút cẩu thả nào.
Đại khái là tóc của hắn được chải kỹ càng, còn bôi dầu lên tóc, cảm giác ruồi bọ mà đứng ở trên có thể trượt chân.
Đối phương nhìn Khương Ấu An trong mắt lộ ra chán ghét không chút nào che giấu.
Khương Ấu An: “?”
“Cuồng vọng tự đại.”
Đối phương phun ra bốn chữ này, hừ nhẹ một tiếng, sải bước rời đi.
Khương Ấu An: “???”
Đầu có bệnh?
Trương ma ma tiến lên tiến đến bên tai Khương Ấu An thấp giọng nói: “Thế tử phi, vị kia là đại công tử Văn Khanh phủ Văn thừa tướng, mới vừa rồi hắn ngồi xe ngựa, liền ở ngay phía sau xe ngựa Vương phủ.”
Ồ, hắn chính là Đại Lý Tự Hữu thiếu khanh vừa mới thăng quan? So với tưởng tượng của nàng thật trẻ tuổi a…… Cho nên là nhìn đến một màn nàng sai thị vệ đem người đuổi đi?
“Thế tử phi, phu nhân ở phía trước chờ ngài đâu!”
Khương Ấu An vội đuổi kịp.
Khi Cung Ngọc Yến muốn mang theo nàng đi Minh Nguyệt Cung gặp Thái Hậu, được cho biết Thái Hậu đang ở Ngự Hoa Viên.
Hoàng cung nơi chốn đều lộ ra trang nghiêm cảnh giác nghiêm ngặt, nhưng sau khi đến Ngự Hoa Viên, không khí nghiêm nghị bị tiếng cười của nữ tử làm tan đi không ít.
Từ xa nhìn lại, tràn ngập màu sắc.
“Nha đầu mau đi lên đây.”
Cung Ngọc Yến gọi Khương Ấu An một tiếng, bước từng bước nhỏ tiến lên cười nói: “Ngọc Yến tới thỉnh an Thái Hậu nương nương~”
Ở ghế trên chính là Hoàng Thái Hậu bảo dưỡng rất tốt, tuy đã sáu mươi, nhưng chỉ có tóc hai bên thái dương là trắng, trên mặt bà còn tươi cười: “Miễn lễ miễn lễ, này thường lui tới yến hội, thần Nam Vương phi chính là người đầu tiên đến, như thế nào hôm nay đến trễ như vậy?”
“Hồi Thái Hậu nương nương, là ở trên đường gặp được chút chuyện, cho nên trì hoãn, ngài nhưng chớ có trách tội Ngọc Yến a!”
Cung Ngọc Yến còn đang cùng Thái Hậu nương nương hàn huyên, Khương Ấu An lại là ngước mắt nhìn thoáng qua.
Vừa lúc đối diện tầm mắt Trưởng công chúa Mặc Hoan nhìn qua.
Mặc Hoan trong mắt có ý cười ôn nhu, Khương Ấu An nhịn không được cũng tươi cười một cái với nàng.
Một màn này dừng ở trong mắt Diệp Vân Anh đứng bên người Mặc Hoan, trong lòng n.g.ự.c nàng còn ôm tỳ bà, đôi tay không khỏi nắm chặt.
“Nàng là cô dâu trong phủ của ngươi?”
Phát hiện tầm mắt mọi người sôi nổi rơi xuống trên người mình, Khương Ấu An rũ mắt.
“Đúng vậy! Ấu An mau tới đây bái kiến Thái Hậu nương nương.” Cung Ngọc Yến nói.
Hoàng Thái Hậu cười nói: “Ai gia nhớ rõ trên tay Thế tử phi còn có kim bài miễn quỳ Trưởng công chúa ban cho đi, những lễ tiết rườm rà đó liền miễn đi, đến gần chút, để ai gia nhìn kỹ xem.”
“Tuân lệnh.” Khương Ấu An tiến lên ngước mắt.
“Lớn lên nhưng thật ra ngoan ngoãn……” Thái Hậu nương nương gật gật đầu.
“Đúng vậy, người này thoạt nhìn ngoan ngoãn, nhưng tính tình lại giống Vương phi đâu, thật độc đoán, tục ngữ nói rất đúng, không phải người một nhà, không tiến cùng một cửa. Thế tử phi này thật là có mệnh nhất định phải gả vào thần Nam Vương phủ các ngươi.”
Nói chuyện chính là một nữ tử đứng ở một bên mặc váy gấm màu hồng phức tạp, đầu đội châu thoa hoa lệ, như vậy nhìn lại, từ trên xuống dưới, mỗi một chỗ đều lộ ra quý khí cùng tinh xảo.
Không cần đoán, Khương Ấu An liền biết thân phận của đối phương.
Thân muội muội của Văn phu nhân, cũng là chưởng quản hậu cung Ngọc quý phi.
Tuy nói người đã đến tuổi trung niên, nhưng Ngọc quý phi kia ánh mắt lưu chuyển đều tràn đầy vẻ quyến rũ của một nữ nhân trưởng thành.
Đứng ở phía sau Ngọc quý phi, là Mộ Chiêu Nghi tuổi trẻ mỹ mạo, cùng với những phi tần ở hậu cung khác.
Khương Ấu An ở trong lòng thầm than một tiếng.
Nữ nhân có thể ở hậu cung c.h.é.m g.i.ế.c ra tới, đều không đơn giản.
Giống như Ngọc Quý Phi vừa rồi trong tối ngoài sáng kia châm chọc, Khương Ấu An liền biết, hôm nay chỉ sợ là có một trận chiến ác liệt phải đánh.
Cung Ngọc Yến cười tủm tỉm nói: “Quý phi nương nương a, chuyện này cũng không phải không có biện pháp sao? Ai bảo ta cùng nha đầu Ấu An đều có một khuôn mặt đơn thuần vô hại, người thích tìm việc, liền thích khi dễ hai mẹ chồng nàng dâu chúng ta, tính cách không độc đoán một chút, dễ dàng bị khi dễ. Bị khi dễ là việc nhỏ, làm mất mặt hoàng gia chính là chuyện lớn!”
Thái Hậu nương nương mới vừa nhấp một ngụm trà, vừa nghe lời thần Nam Vương phi nói, thiếu chút nữa bị sặc, cung nữ phía sau lập tức tiến lên vỗ vỗ lưng cho Thái Hậu nương nương.
“Ngọc Yến a, ngươi đây là che lại lương tâm nói ngươi lớn lên đơn thuần vô hại a!” Thái Hậu nương nương cười lắc đầu.
Ngọc quý phi ha hả cười.
Lão đông tây c.h.ế.t không biết xấu hổ.
“Thái Hậu nương nương, Ngọc Yến thật không phải che lại lương tâm nói chuyện, khi Vương gia trẻ tuổi, liền thích khen thần phụ như vậy.” Cung Ngọc Yến hơi mang ngượng ngùng nói.
Tới, tới.
Khoe khoang đến từ thần Nam Vương phi.
Đây cũng là làm quý nhân hậu cung, cùng phu nhân thế gia nhất hâm mộ ghen ghét địa phương.
Thần Nam Vương đời này chỉ cưới một người thần Nam Vương phi.