Khương Ấu An thổi khúc nhạc này thập phần vui sướng, trực tiếp đem không khí toàn trường đều thay đổi.
Ngay cả đám cung nữ thái giám cách Ngự Hoa Viên không quá xa cũng đều trộm đi lại đây.
Từng khuôn mặt kinh ngạc, mang theo cảm xúc phức tạp đều đang nhìn Khương Ấu An.
Khương Ấu An thổi đến cao hứng, nhịn không được sự chú ý trong đám người kia.
Mặc Phù Bạch một đôi đen nhánh mắt phượng nhìn chăm chú Khương Ấu An.
Khi bốn mắt nhìn nhau, Khương Ấu An hướng hắn nháy mắt, giống như chào hỏi. Mặc Phù Bạch chớp mắt giật mình một cái, chậm rãi giơ tay, dùng tay áo khẽ che khóe miệng hơi có ý cười.
Chỉ là đôi con ngươi như lưu li kia, có chút ý cười lại là che lấp không được.
Thần Nam Vương phảng phất là cảm nhận được khí thế của người bên cạnh dần dần đã xảy ra thay đổi, nhịn không được hướng tới nhi tử nhà mình nhìn lại, lại thấy trong mắt nhi tử nhà mình biểu lộ đều là ánh sáng nhu hòa.
Thần Nam Vương dùng khuỷu tay chọc chọc thê tử bên cạnh người mình.
Chọc nửa ngày cũng không có phản ứng.
Thần Nam Vương hướng tới thê tử nhà mình nhìn lại, nhưng mà trong nháy mắt khi tiếng kèn xô na kia kết thúc.
Lại thấy thê tử nhà mình thật sự là khống chế không được, trực tiếp……
“Nga hoắc hoắc hoắc……”
“Nga hoắc hoắc……”
Chớp mắt khi âm thanh kèn xô na kia dừng lại, không khí hiện trường cũng là phá lệ an tĩnh. Sau đó, tiếng cười tràn ngập ma tính kia liền tràn ngập ở toàn bộ Ngự Hoa Viên.
Ngay cả Hoàng Thượng đang rung chân cao hứng đều nhịn không được hướng tới Cung Ngọc Yến nhìn lại.
Người ở đây, động tác cũng nhất trí nhìn lại.
“Khụ khụ khụ……” Hoàng Thượng ho nhẹ hai tiếng.
Cung Ngọc Yến đó là cái đang cao hứng a.
Con dâu nàng cho nàng mặt mũi a.
Nga hoắc hoắc hoắc……
“Khụ khụ……” Hoàng Thượng lại ho khan hai tiếng.
Thần Nam Vương lập tức che lại miệng tức phụ của mình.
Không khí ở hiện trường nháy mắt an tĩnh, cho đến khi Hoàng Thượng ra tiếng: “Không tồi, khúc nhạc rất vui.”
Hoàng Thái Hậu cũng đi theo cười nói: “Đúng vậy, hoàng đế, khúc nhạc này nghe lên tâm tình đều tốt hơn không ít, thần Nam Vương phủ Thế tử phi thật đúng là đa tài đa nghệ.”
Ngọc quý phi ha hả cười gượng, “Cũng không phải sao, thật khiến cho người ta giật mình đâu!”
“Bệ hạ, Thái Hậu nương nương, Vân An quận chúa mới vừa rồi đánh khúc tỳ bà kia cũng không tồi, cũng không biết hai người này ai có thể được xếp thứ nhất?” Mộ chiêu nghi trên mặt cười, trong lòng lại cực kỳ không thoải mái.
Vốn định đem nha đầu c.h.ế.t tiệt kia phủng cao chút, lại hung hăng đạp dưới lòng bàn chân, há liêu nàng ngay cả kèn xô na cũng biết thổi?
Hoàng Thượng nghĩ nghĩ, một tay đặt ở đầu gối, một tay chỉ hướng Khương Ấu An: “Trẫm cảm thấy đi, nàng thổi tiểu khúc tử dễ nghe, bất quá Vân An kỹ năng đánh tỳ bà cũng rất tốt.”
Ngọc quý phi cười nói: “Thần thiếp cũng là cho rằng như vậy đâu!”
Diệp Vân An trong lòng tuy không phục, nhưng không nghẹn khuất như vậy, sắc mặt cũng hòa hoãn không ít.
Ý tứ của Thánh Thượng, đó là trình độ của nàng tốt hơn so với Khương Ấu An!
Mộ chiêu nghi nói: “Vậy ý tứ của Thánh Thượng, lần so đấu này, là Vân An quận chúa thắng sao?”
Cung Ngọc Yến túm tay của thần Nam Vương hạ xuống, nói thầm: “Các ngươi sợ là chưa từng nghe qua nha đầu Ấu An đánh tỳ bà đi!”
“Thần Nam Vương phi là có ý tưởng gì sao?”
Thần Nam Vương ha hả cười: “Nàng có thể có ý tưởng gì, hết thảy tùy ý Thánh Thượng định đoạt.”
“Như vậy đi, các ngươi hai người từng người lại đàn một khúc nghe xem.” Hoàng Thượng suy nghĩ một lát nói.
Diệp Vân An đứng ra hành lễ nói: “Tuân mệnh, bệ hạ.”
Diệp Vân An cũng không có lại làm cái gì mà hoa nở che mặt, nàng sai người đem ghế dựa dọn đến bên cạnh người Khương Ấu An, dò hỏi: “Thế tử phi ngươi tới trước, hay là ta tới trước?”
“Sao cũng được.” Khương Ấu An không sao cả.
“Vậy Vân An biểu diễn trước đi!”
Diệp Vân An tin tưởng tràn đầy, từ trước sau khi nghe nói hoàng cung tổ chức thịnh yến, nàng liền ẫn luôn khổ luyện tỳ bà, chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Nàng cho rằng trình độ hiện giờ của mình, chẳng sợ Khương Ấu An cũng đánh tỳ bà, chính mình cũng sẽ không thua nàng.
Khương Ấu An lui về phía sau một ít, nhìn Diệp Vân An chuẩn bị xong tư thế.
Bà âm từ ngón tay Diệp Vân An tràn ra, một cỗ lực xuyên thấu rất mạnh cũng đem không khí ở đây đè ép xuống dưới.
Những thanh âm nghị luận thật nhỏ cũng đều biến mất, chỉ còn lại tiếng bà âm của Diệp Vân An quanh quẩn đàn ra tới.
Khương Ấu An không thể không thừa nhận, Diệp Vân An xác thật có thiên phú.
Khúc nhạc thứ hai này cũng rất có khí thế, từ lúc bắt đầu âm cao, liền tục bất quá mấy giây, liền chợt hạ xuống, lại liên tục lên cao.
Như lời Hoàng Thượng nói, kỹ xảo xác thực rất tốt.
khúc nhạc rất hoành tráng, mọi người đều nghiêm túc nghe Diệp Vân An diễn tấu.
Cho đến khi tiếng bà âm kết thúc, Thánh Thượng mới hô to: “Không tồi!”
Hoàng Thượng vẻ mặt vừa lòng.
Thần kinh căng chặt của Diệp Vân An kia dường như được thả lỏng xuống, nhịn không được nhìn về phía Khương Ấu An.
Đáy mắt nàng có kiêu ngạo.
Diệp Vân An lại nhìn về phía Mặc Hoan, thấy bộ dáng Mặc Hoan hơi hơi gật đầu, trong lòng càng là nhảy nhót không thôi.
Mẫu thân cũng thấy được, nàng không hề kém so với Khương Ấu An.
“Vân An quận chúa giấu dốt, mới vừa rồi nếu ngươi là đánh khúc nhạc này, chỉ sợ phần thưởng lúc này đã ở trên tay ngươi.” Ngọc quý phi che miệng cười nói.
“Xác thật giấu dốt!” Thái Hậu ha hả cười.
“Lúc trước là Vân An khẩn trương, lại nghĩ bản nhạc này luyện thời gian mới có nửa tháng, sợ đánh không tốt…….” Diệp Vân An giống như có chút ngượng ngùng nói.
Mộ chiêu nghi vẻ mặt kinh ngạc: “Mới luyện nửa tháng thời gian a, Vân An quận chúa thật là một thiên tài, ta nếu là có nữ nhi ưu tú như vậy thì tốt biết bao a~ Hoàng Thượng, thiếp thân thật hâm mộ trưởng công chúa đâu!”
“Vân An xác thật ưu tú.” Hoàng Thượng cười nói: “Người tiếp theo.”
Diệp Vân An lui xuống.
Khương Ấu An cầm kèn xô na đi đến vị trí phía trước nàng.
Khuôn mặt nhỏ mềm mại dường như có thể véo ra nước, mi mắt cong cong: “Bêu xấu.”
Sai khi giọng nói Khương Ấu An dứt, cũng không có lập tức thổi kèn xô na.
Nàng đồng thời điều chỉnh hô hấp, trong đầu cũng đang nghĩ, nên thổi khúc nhạc nào.
Muốn thổi thật sự là quá nhiều aizzzz…… Lựa chọn thật khó khăn.
“Nàng đang làm gì?” Văn khanh nhịn không được hướng tới Văn phu nhân ở bên phải của mình hỏi.
Văn phu nhân cười lạnh một tiếng: “Đại khái là bị khúc nhạc kia của Vân An quận chúa làm chấn trụ, có chút khẩn trương đi?”
“Nếu là như vậy, như vậy thuyết minh nàng bất quá cũng chỉ có như vậy.” Văn khanh nhướng mày nói.
Mới vừa rồi thật đúng là cho rằng nàng có vài phần bản lĩnh.
Diệp Vân An đàn khúc nhạc kia, tuy nói đem thiên phú bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng ở trong mắt hắn, tỳ vết vẫn không ít.
Khương Ấu An chuẩn bị thổi kèn xô na.
Nàng nhắm mắt lại, đôi tay đã cầm chắc kèn xô na.
Chớp mắt một cái mở to đôi mắt, âm thanh siêu cường xuyên thấu của kèn xô na phá tận trời xanh, một đường hát vang, cao lên đến mức tận cùng ——
Mấy người ngồi ở trên ghế sửng sốt.
Văn Khanh cùng Văn phu nhân cũng đều ngây ngẩn cả người.
Diệp Vân An đồng tử đột nhiên co rụt lại.
“!!!”
Dường như không có thời gian để thở, thanh âm kèn xô na kia cao đến mức tận cùng, làm chim chóc ở trên mái cả kinh bay toán loạn.
Trực tiếp chấn động toàn trường!!!
Khương Ấu An sớm đã đoán trước đến phản ứng của mọi người.
Thanh âm lực xuyên thấu kia cũng không phải là nói giỡn.
Trăm khí chi vương, kèn xô na một khi thổi lên, linh hồn cất cánh a!
Không có khúc nhạc nào kèn xô na không thể thổi.
Khương Ấu An ở hiện đại liền đã từng mê luyến quá kèn xô na.
Sau khi tiếng kèn xô na kết thúc, tất cả mọi người phảng phất sinh ra một loại ảo giác, dường như tiếng kèn xô na xuyên thấu mạnh mẽ kia vẫn còn đang quanh quẩn ở bên tai.
Khúc nhạc này chưa bao giờ nghe qua.
Giai điệu khúc nhạc cũng thực đặc biệt.
Đại gia ngơ ngân rnhìn thiếu nữ trên khu đất trống ở phía trước.
Thiếu nữ câu môi, tươi cười trương dương mà tùy ý.
Cùng nàng so nhạc cụ?
Ha hả còn non lắm!
--
Tác giả có chuyện nói:
PS: khúc nhạc thứ hai tiểu lục thôi chính là 《Move your body》 bản kèn xô na, đại gia có thể nghe.