Sau thời gian ngắn ngủi lặng ngắt như tờ, một tiếng hô lớn vang lên:“Hay hay hay!”
Hoàng Thượng ngồi ở trên ghế, vỗ tay.
Đám phi tần bốn phía cùng các đại thần cũng đều vỗ tay theo.
Tiếng vỗ tay như thủy triều, làm sắc mặt Diệp Vân An trắng bệch.
Thắng bại không cần nhiều lời, một khúc nhạc này của Khương Ấu An trực tiếp làm kinh diễm toàn trường!
Một thiếu niên răng trắng môi hồng, đứng ở một góc trong đám người, địa phương ánh mặt trời không chiếu tới.
Thiếu niên ngơ ngẩn nhìn thiếu nữ xinh đẹp trên khu đất trống phía trước.
Thiếu nữ mặt mày phi dương, khi gió nhẹ thổi qua mặt, khóe miệng nàng hơi cười, cả người đều dường như sáng lên lấp lánh.
Những ánh sáng đó từ trên người nàng phát ra giống như muốn xua toan hết hắc ám, Lâm Tang chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể đều cứng đờ, tứ chi căn bản là không có sức lực để nhúc nhích, dương như chỉ cần động mạnh một chút, liền sẽ bị ánh sáng đó chiếu vào hôi phi yên diệt!
Khương Ấu An!
Khương Ấu An!!!
“Nàng là ai a?” Một ít đám người ở vị trí phía sau, Lâu Chiêu Vân tới chậm hỏi vị phu nhân bên người.
“Là thần Nam Vương phủ Thế tử phi.”
“Thần Nam Vương phủ thế tử phi a…… Lúc trước như thế nào không nghe nói qua kinh thành có một nhân vật như vậy?”
“Chiêu Vân phu nhân, ngươi không biết cũng bình thường, vị Thế tử phi này xuất thân cũng không phải là quý nữ, nàng là nữ nhi nhà tiểu thương.”
“Như vậy a……”
Khương Ấu An thổi đến trên trán mồ hôi chảy ròng ròng, nàng hướng tới phương hướng chỗ Vương gia cùng Vương phi đi đến.
Miệng Cung Ngọc Yến đều cười đến không khép được, vội vàng tiến lên, đúng lúc Mặc Hoan cũng bước nhanh tiến lên, hai người đều lấy ra khăn của mình đưa cho Khương Ấu An.
Khương Ấu An: “?”
Cung Ngọc Yến cùng Mặc Hoan liếc nhau.
Mặc Hoan mỉm cười.
Cung Ngọc Yến cũng đang cười.
“Ha hả.”
“Ha hả.”
Chính là hai người lại cái gì cũng chưa nói.
Chỉ là lại lần nữa nhìn về phía Khương Ấu An, trên tay còn giơ khăn tay……
Khương Ấu An: “…………”
Vì sao lại có cảm giác, mặc kệ nhận khăn tay của ai, đều có loại dự cảm không tốt.
Bất quá tiểu hài tử mới lựa chọn ~ nàng đều lấy hết!
Khương Ấu An lập tức đem kèn xô na nhét vào trong tay Mặc Phù Bạch, hai tay tiếp nhận khăn tay: “Hắc Hắc, mồ hôi của ta quá nhiều, một chiếc khăn tay không đủ.”
Mặc Hoan vừa lòng.
Cung Ngọc Yến cũng vừa lòng.
Bên này hoà thuận vui vẻ, Diệp Vân An lại là cả người lạnh lẽo, nàng sắc mặt trắng bệch, chỗ sâu trong đáy lòng trào ra mãnh liệt đố kỵ, còn có một loại phẫn nộ.
Đó là mẫu thân của nàng!
Ngọc Quý Phi cùng Hoàng Thái Hậu nhìn Diệp Vân An thân hình cứng đờ, như suy tư gì.
Khương Ấu An giành được hạng nhất.
Phần thưởng tự nhiên là Cung Ngọc Yến có.
Nhìn bộ dáng Cung Ngọc Yến kia khoe khoang, trong lòng Mặc Hoan thế nhưng sinh ra một loại cảm xúc hâm mộ.
Thần Nam Vương phi có sự yêu thương của trượng phu, còn có một người con dâu hiểu chuyện luôn có thể mang lại kinh hỉ cho mình…….
Nếu là Diệp Tiêu còn sống thì tốt biết bao……. Nếu Ấu An nha đầu là nữ nhi thật của nàng thì tốt biết bao…….
“Ngươi nói nàng một cô nương, đi hcọ kèn xô na làm cái gì?” Văn Khanh nhìn Khương Ấu An đứng cách đó không xa cười mi mắt cong cong nói.
Văn phu nhân ở bên cạnh tức giận nói: “Ai biết nàng có phải hay không động kinh!”
“Mẫu thân, tuy nói nữ tử học tập thổi kèn xô na thật là có chút kỳ quái, nhưng người cũng không nên nói nàng động kinh.” Văn khanh nói.
Văn phu nhân ngẩn người.
“Tử Du ngươi sao lại thế này?”
Văn khanh tự Tử Du.
Nhi tử này của nàng mới vừa rồi còn cùng nàng nói thần Nam Vương Thế tử phi ngông cuồng cuồng vọng, trong lời nói còn có ý ghét bỏ, như thế nào lúc này còn giúp nàng nói chuyện?
Văn phu nhân nhìn nhi tử nhà mình, phát hiện nhi tử nàng lấy làm tự hào, thế nhưng còn đang nhìn nha đầu kia.
“Tử Du, câu nói vừa rồi ngươi nói sai rồi.”
“Mẫu thân, ngài nói.”
“Ngươi không nên gọi nàng là cô nương, mà là phụ nhân, nàng là con dâu của thần Nam Vương phủ.”
Văn khanh sửng sốt: “Mẫu thân có ý gì? Tử Du là người như thế nào, như thế nào có thể xem trọng nữ nhi nhà tiểu thương. Kể cả nàng đã xuất giá, Tử Du cũng không có khả năng có ý tưởng gì, dù nàng chưa xuất giá, Văn Khanh cũng không có khả năng sẽ coi trọng nàng.”
Lời thề son sắt.
Văn phu nhân nghe vậy cũng cảm thấy chính mình là nghĩ nhiều.
Nhi tử của nàng sao có thể sẽ đối với loại nữ tử này có ý tưởng đâu!
Ồn ào lấy sủng thôi.
Hậu hoa viên hát tuồng còn không có kết thúc, trận này yến hội hoàng cung, nói là vì Lâm tướng quân đón gió tẩy trần, thực chất là lựa chọn vị hôn thê cho nhị hoàng tử Mặc Tử Hiên.
Đương kim Thánh Thượng không có nhiều con nối dõi, có hai vị công chúa, hai vị hoàng tử. Một trong hai vị công chúa đã ghả đến Thần Quốc, liên hôn duy trì hữu nghĩ giữa hai nước. Một vị tiểu công chúa khác hôm nay không xuất hiện, nghe nói mấy ngày trước luôn phát sốt, lièn đi chùa miếu ở một thời gian.
Bắc Ninh tiểu công chúa do Ngọc Quý Phi sinh ra, nhị hoàng tử lại là do Nhu Phi sinh ra, Nhu Phi xuất thân là cung nữ, vì diện mạo xinh đẹp mà được Hoàng Thượng sủng hạnh.
Chỉ là, sau khi Nhu Phi sinh hạ nhị hoàng tử, Hoàng Thái Hậu lại tìm lấy cớ, đem hài tử mới sinh ra không được bao lâu ôm đến bên người nuôi nấng.
Còn có bát hoàng tử mới bảy tuổi do Lệ Phi đã qua đời sinh ra.
Nhưng vì tính tình yếu đuối, không được Hoàng Thượng yêu thích
Dù chưa lập Thái Tử, nhưng đại thần trong triều trong lòng đều biết, Hoàng Thượng sắc lập nhị hoàng tử làm Thái Tử là chuyện sớm hay muộn.
Những chuyện này đều là Khương Ấu An nghe được kết hợp với quan hệ của các nhận vật trong sách sửa sang lại mà thành.
Nàng hiện tại thực hối hận, chính mình vì cái gì lại có thói quên thích nhảy chương đọc sách!
Hơn nữa bởi vì không thích triều chính quyền thế tranh đoạt suất diễn, không phải chỉ có nhảy cách mấy chương, mà là nhảy cách mấy chục chương, nhìn đến đoạn sau trực tiếp dứt khoát xem chương đại kết cục cuối cùng.
Khương Ấu An ngồi ở bên cạnh bồn hoa trong góc Ngự Hoa Viên, đem cằm đặt ơe trên đầu gối như đi vào cõi thần tiên phía chân trời.
“Suy nghĩ cái gì mà thất thần như vậy?”
Tiếng nói quen thuộc vang lên ở bên tai, Khương Ấu An quay đầu, ngẩng đầi lên nhìn không biết Mặc Phù Bạch đã đi đến bên cạnh người nàng từ khi nào.
“Nghĩ đến ngươi a, Tiểu Bạch.” Khương Ấu An cong môi.
“?”
Khương Ấu An hắc hắc cười: “Suy nghĩ ngươi chừng nào thì phát hiện không thấy ta, tới tìm ta!”
Khóe miệng Mặc Phù Bạch cong một chút, thực mau thu liễm: “Như thế nào không đi qua bên kia?”
Khương Ấu An lắc đầu: “Không qua đâu, một khi ta đi qua, liền đem sự nổi bật của vị A Yến cô nương kia đoạt đi hết, Ngọc Quý Phi lại hận không thể đem ta ăn.”
Nàng cũng đã nhìn ra, Ngọc quý phi vừa ý vị A Yến cô nương kia, lúc này vị A Yến cô nương kia còn đang ca hát.
“Nói như vậy, ngươi còn biết hát?” Mặc Phù Bạch tựa hồ tới hứng thú.
Khương Ấu An cũng không lập tức trả lời, nàng vươn tay nhỏ vẫy vẫy, ý bảo Mặc Phù Bạch ngồi vào bên cạnh người nàng.
Mặc Phù Bạch không nhúc nhích.
Khương Ấu An dứt khoát nắm láy bàn tay to của hắn, đem hắn túm ngồi xuống.
Mặc Phù Bạch không có cách nào, đành phải ngồi ở bên cạnh người nàng.
Đại khái là ở giữa có chút khoảng trống, Khương Ấu An xê dịch lại gần bên người hắn, nhưng tay nắm lấy bàn tay hắn vẫn chưa buông ra.
“Tiểu Bạch, nói nhỏ cho ngươi, ta ca hát rất khó nghe.”
Đừng nhìn nàng ở hiện đại học nhạc cụ nhiều, nhưng tiếng hát không được.
“Có bao nhiêu khó nghe? Hát cho ta nghe thử?” Mặc Phù Bạch thấp giọng nói.