Thấy Khương Ấu An chậm chạp không ra tiếng, Lâu Chiêu Vân khẩn trương trán đều toát ra một lớp mồ hôi mỏng, tay nắm lấy tay Khương Ấu An cũng không khỏi càng siết chặt.
“Thế tử phi, ngươi mau nói đi! Nàng lúc này đang ở nơi nào?”
Mộ Chiêu Nghi sắc mặt phá lệ khó coi.
Khương Ấu An thẳng tắp nhìn vào đôi mắt Lâu Chiêu Vân.
“Là ta…….”
Lời này vừa ra, không khí bốn phía dường như trở nên thực an tĩnh.
Ngọc Quý Phi là theo bản năng phụt cười ra tiếng: “Thế tử phi, nói chuyện đừng tạm dừng a, nhưng đừng làm người khác hiểu lầm là ngươi.”
“Là ngươi cái gì?” Lâu Chiêu Vân cũng là theo bản năng truy vấn nói.
Khương Ấu An nhìn về phía Ngọc Quý Phi, trên mặt mang theo khách khí cười nhạt: “Thật đúng là không phải hiểu lầm, lúc trước người bạn kết bạn qua thu cùng Chiêu Vân phu nhân kia, đúng là thần phụ!”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ người ở đây đều chấn trụ!
Từng người mở to đôi mắt, khó có thể tin nhìn Khương Ấu An.
Cao nhân theo như lời nói của Chiêu Vân phu nhân, là nàng?
Sao có thể???
“Không có khả năng!” Mộ Chiêu Nghi mất khống chế ra tiếng: “Năm năm trước ngươi mới bao nhiêu tuổi? Sao có thể sẽ biết vu thêu? Ngươi sao có thể sẽ biết vu thêu, không có khả năng là ngươi, nhất định là ngươi đang nói dối, muốn lừa gạt Chiêu Vân phu nhân!”
“Mộ Chiêu Nghi!” Hoàng Thái Hậu trầm giọng nói.
Nghe được thanh âm của Hoàng Thái Hậu, Mộ Chiêu Nghi mới từ từ khống c.h.ế.t được cảm xúc mất khống chế, nàng hơi hơi hành lễ: “Hoàng Thái Hậu, Thế tử phi vì tư dục, thật sự là cái gì cũng dám nói ra a!”
“Thần phụ bảy tuổi liền bắt đầu học vu thêu, đơn giản là do có nguyên nhân, chưa từng đem việc này để lộ ra ngoài, dù là nhà mẹ đẻ thần phụ cũng không có người biết thần phu biết vu thêu.” Khương Ấu An hơi cong cong môi, từ trong tay áo lấy ra một khăn lụa màu trắng, thêu một đoá hải đường sinh động như thật. Đưa đến gần một chút đều cso thể xem được, từng đường kim mũi chỉ kia đều là tinh tế, so sánh với hoa hải đường thêu trên khăn lụa của Chiêu Vân phu nhân, không kém hơn chút nào.
“Chiêu Vân phu nhân, bút danh của ta người còn nhớ rõ?”
“Lục lục.” Lâu Chiêu Vân hiển nhiên còn không có phản ứng lại đây.
“Đúng, ta ở trong nhà đứng hàng thứ sáu.”
Không có ai nói lời nào.
Mọi người còn đang nhìn chằm chằm khăn lụa trên tay Khương Ấu An kia.
Vu thêu a!
Bút danh Lục Lục.
Thế nhưng là Khương Ấu An!
Mộ Đình Nhi tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng nghe lâu như vậy, cũng minh bạch là có ý tứ gì.
Khương Ấu An tiện nhân này biết vu thêu!
Nàng cùng Chiêu Vân phu nhân là bằng hữu!
Người Chiêu Vân phu nhân muốn tìm là nàng!
Mộ Đình Nhi chỉ cảm tháy chính mình tựa như bị người ngâm vào bồn nước lạnh, cả người lạnh lẽo.
Nàng thậm chí không dám tiếp tục nghĩ tiếp!!!
Lâu Chiêu Vân giật mình một cái hoàn hồn tới: “Là ngươi……..Tiểu sư phụ…….. Là ngươi……”
Sau khi phản ứng lại đây, Lâu Chiêu Vân kích động không biết nên nói cái gì.
Nàng cũng không cảm thấy chính mình gọi tiểu sư phụ có cái gì không đúng.
Lục Lục vốn dĩ chính là thầy tốt bạn hiền!
“Chiêu Vân phu nhân gọi ta Ấu An là được, người và ta cũng coi như là có duyên phận.”
“Tiểu sư phụ chó có kêu ta phu nhân, ngươi gọi ta là Chiêu Vân là được……..”
“Vẫn là không được, người lớn tuổi, cũng chớ có lại gọi ta là tiểu sư phụ…….” Khương Ấu An xua tay.
“Không không không, tiểu sư phụ, ngươi là lương sư của ta, hiện giờ khắp thiên hạ người khen ta tay nghề vu thêu tinh xảo, cũng là ít nhiều có tiểu sư phụ chỉ đạo……”
Lâu Chiêu Vân mắt nhìn khăn lụa trên tay Khương Ấu An, có lẽ người ngoài nghề nhìn không ra khác nhau, nhưng người trong nghề vừa thấy liền biết.
Tay nghề vu thêu của tiểu sư phụ, so với nàng tinh vi hơn nhiều!
Ngày sau nàng còn cần cùng tiểu sư phụ lãnh giáo một phen.
Nghe hai người đối thoại, Cung Ngọc Yến cùng Mặc Hoan liền giống như nằm mơ.
Các nàng biết nha đầu Ấu An thích thêu thùa, còn muốn cho nàng tới cùng Lâu Chiêu Vân lãnh giáo một phen, ai biết hai người đổi vị trí cho nhau.
Nha đầu Ấu An thành tiểu sư phụ của Lâu Chiêu Vân?
Trời ạ!
Cung Ngọc Yến cùng Mặc Hoan đôi mắt người này mở còn to hơn so với người kia.
Hoàng Thái Hậu cũng là vẻ mặt kinh ngạc, không khỏi hai mắt nhìn Khương Ấu An nhiều hơn một cái.
Nha đầu này không đơn giản a!
“Nha đầu Ấu An, ngươi cũng thật là, ngay cả nương cũng đều gạt!” Cung Ngọc Yến kia bộ n.g.ự.c đĩnh đến cao cao, sợ người khác không biết nàng thực khoe khoang, còn tủm tỉm nhìn về phía Ngọc Quý Phi: “Lại nói tiếp, ta còn cảm tạ Quý Phi nương nương, đem con dâu tốt như vậy đưa đến trong phủ ta, chúng ta thần Nam Vương phủ thật là nhặt được bảo bối….. Nga hoắc hoắc……”
Ngọc Quý Phi: “!!!!”
Trên cái trán của nàng có nhiều hơn một cái hắc tuyến.
Mộ Chiêu Nghi cắn chặt răng, trong lòng tràn đầy cảm giác bất an.
“Đã là người Chiêu Vân muốn tìm, tất cả đều là hiểu lầm, ngươi cũng đứng lên đi!” Hoàng Thái Hậu hướng tới Mộ Đình Nhi nói.
Mộ Đình Nhi vẻ mặt ngơ ngẩn đứng dậy.
“Đầu ai gia có chút đau, về tẩm cung nghỉ tạm một lát trước, chư vị tuỳ ý đi!”
Dứt lời, Hoàng Thái Hậu chậm rãi đứng dậy, thái giám ở một bên vội vàng duỗi tay nâng.
“Cung tiễn Thái Hậu ---”
Khương Ấu An hành lễ cung tiễn, trong lòng lại không thể không cảm thán Thái Hậu khôn khéo.
Một câu đều là hiểu lầm, liền nhẹ nhàng bâng quơ Mộ Định Nhi đổi trắng thay đen.
Cũng không truy cứu, đó là để các nàng tiếp tục đấu.
Dù sao mặc kệ như thế nào đấu, nàng đều là người ngồi thu ngư ông đắc lợi kia.
Hoàng Thái Hậu vừa đi, không khí trong đình hóng gió cũng thay đổi.
“Thế tử phi thật đúng là có bản lĩnh a, thật làm bổn cung chấn động.”
Ngọc Quý Phi cũng đứng dậy, âm dương quái khí nói một câu, lãnh các phi tần khác đi nơi khác. Mộ Chiêu Nghi đưa mắt ra hiệu cho Mộ Đình Nhi, thực mau, Mộ Đình Nhi cũng đi theo.
“Tiểu sư phụ……..” Lâu Chiêu Vân giữ c.h.ặ.t t.a.y Khương Ấu An không bỏ, bộ dáng kia liền giống như sau khi buông ra, chính là một hồi sẽ tỉnh mộng.
“Chiêu Vân phu nhân, người chó có lại gọi ta là tiểu sư phụ……….” Khương Ấu An có chút bất đắc dĩ.
“Được, tiểu sư phụ…….”
Khương Ấu An: “……….”
“Chiêu Vân phu nhân a, về sau chính là người một nhà, làm gì khách khí như vậy a………Nga hoắc hoắc……”
Về sau, nàng sẽ có thật nhiều váy vu thêu cso thể mặc!
Khương Ấu An nơi nào không biết Vương phi là có tâm thái như thế nào, nàng cười bất đắc dĩ.
“Thần Nam Vương phi, người thật là tìm được một con dâu tốt a!”
“Đúng vậy, Chiêu Vân phu nhân, ta số tốt a!”
Lúc này ngay cả Chiêu Vân phu nhân đều cười.
Mặc Hoan túm khăn tay, trong lòng càng đau xót.
Lâu Chiêu Vân cười cười, lại giống như nghĩ đến cái gì, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tiểu sư phụ, ngươi chính là cảm thấy vu thêu của ta không được sao?”
Nàng nghĩ đến lời nói của Mộ Đình Nhi.
Khương Ấu An dừng lại một lát mới phản ứng lại Chiêu Vân phu nhân là có ý tứ gì: “Chiêu Vân phu nhân, Mộ Đình Nhi mới vừa rồi là đổi trắng thay đen, ta chưa bao giờ đưa ra lời nhận xét với thành phẩm người đã làm.”
“Mộ cô nương đổi trắng thay đen?”
“Chiêu Vân phu nhân a, Ấu An nhà chúng ta sẽ không phải là loại người nói những lời nói đó, người Mộ gia kia vẫn thích làm chút chuyện châm ngòi ly gián này.” Cung Ngọc Yến hừ lạnh một tiếng nói.
Lâu Chiêu Vân nghe vậy, mày nhíu lại.
“Chiêu Vân phu nhân có ý tưởng muốn đem vu thêu phát dương quang đại là chuyện tốt, nhưng chớ có bị tiểu nhân lợi dụng mới được.” Mặc Hoan chậm rãi nói.
“Đa tạ Trưởng công chúa nhắc nhở.”
“Không đề cập tới các nàng, tâm sự chuyện Chiêu Vân phu nhân đi Vu gia thôn đi?”
“Được, tiểu sư phụ, vậy chúng ta vừa đi dạo vừa nói?” Lâu Chiêu Vân đáy mắt có sự vui vẻ, nàng đang nghĩ ngợi tới chuyện muốn như thế nào cùng tiểu sư phụ nói chuyện nửa năm qua của mình, ở vu thêu gặp phải bình cảnh.
Khương Ấu An mới vừa xoay người, liền nhìn đến phía sau cách đó không xa đứng một thân ảnh cao dài.
Mặc Phù Bạch.
Chẳng qua bên người hắn không có Phạm Tần.
Đột nhiên không kịp dự phòng cùng Mặc Phù Bạch bốn mắt nhìn nhau, Khương Ấu An sửng sốt, thực mau thu hồi tầm mắt, không chỉ có là ánh sáng cùng biểu tình đều không gợn sóng.
“?”
Vì sao, có loại cảm giác rất kỳ quái?
Không đợi Mặc Phù Bạch làm rõ ràng đó là cảm giác gì, Khương Ấu An cùng Lâu Chiêu Vân hướng tới một phương hướng khác của Ngự Hoa Viên đi đến.
Cung Ngọc Yến cũng không liếc mắt nhìn nhi tử nhà mình một cái, đi tìm lão tỷ muội của nàng để khoe đi.
Mặc Phù Bạch: “?”
Khương Ấu An kiên nhẫn nghe chuyện phát sinh mấy năm nay Lâu Chiêu Vân đi du lịch bên ngoài, hai người còn thảo luận đến vu thêu.
Khương Ấu An cũng không có giấu giếm, chỗ nào Lâu Chiêu Vân khó hiểu, nàng đều nhất nhất trả lời.
Cho đến khi, Lâu Chiêu Vân muốn đi nhà xí, KHương Ấu An cũng tìm một cái ghế đá ngồi xuống nghỉ tạm một lát.
Xem thời gian, không cần bao lâu liền muốn đi chính điện dùng bữa.
Khương Ấu An hai tay chống ở bên cạnh người trên ghế đá, nhìn giày thêu của mình, trong đầu nghĩ sự tình cửa hàng tam thúc là không cần lo lắng, nhưng cửa hàng mỹ dung trang hoàng cần phải nhanh hơn một chút.
Nghĩ nghĩ, một đôi ủng đen xam nhập vào trong tầm mắt của Khương Ấu An.
Không cần nhìn, Khương Ấu An cũng biết là ai.
Gió vừa lúc hướng bên này thổi, người trước mặt, trên người có một mùi hương nam nhân, cũng thổi lại đây.
Khương Ấu An liền làm bộ không có nhìn đến, cũng không có ngẩng đầu.
Mặc Phù Bạch nhìn Khương Ấu An, một hồi lâu, hắn mới hắng hắng giọng.
Khương Ấu An vẫn là không phản ứng, nam nhân dừng lại một lúc, vẫn là đi đến vị trí bên người nàng ngồi xuống.
“Như thế nào không nghe ngươi nhắc qua ngươi biết vu thêu?” Mặc Phù Bạch quay đầu nhìn sườn mặt Khương Ấu An, nhỏ giọng hỏi.
“Ta vì sai muốn nói cho ngươi ta biết vu thêu?” Khương Ấu An hỏi lại, ngữ khí còn có chút nặng nề, mắt và lông mày nhướng lên.
“……..Ồ.”
Nghe được một chữ ồ kia, trong lòng Khương Ấu An liền càng khó chịu, nàng muốn mở miệng, nhưng lời nói tới miệng rồi, nàng cắn cắn môi đỏ, vẫn là nuốt trở về.
Khương Ấu An thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn giày thêu của mình.
“Suy nghĩ cái gì?”
Thấy nàng lại trầm mặc, Mặc Phù Bạch lại mở miệng hỏi.
“Suy nghĩ ta còn không cso thêu qua rùa đen vương bát đản, lần sau thêu một cái nhìn xem.” Khương Ấu An cũng không ngẩng đầu lên nói.
Mặc Phù Bạch: “?”
Đây là đang tức giận?
Trong lòng không cao hứng?
Mặc Phù Bạch trầm mặc mấy giây, hướng bên người Khương Ấu An dịch gần lại một ít, nhỏ giọng nói: “Còn có năm ngày nữa là muốn thi khoa cử………Ngươi liền không có lời gì muốn nói cùng ta sao?”
“Ngươi thi được thì thi được, thi không đậu cũng không ảnh hưởng ngươi phong quan.”
Khương Ấu An nói xong, thấy khoảng cách hai người tương đối gần, hướng bên cạnh dịch ra một chút.
Mặc Phù Bạch nhìn thấy một vị trí rộng như vậy, trầm mặt một lúc lâu sau, lại nhìn Khương Ấu An.
Ngày trước nàng không phải nói như vậy……..
Mặc Phù Bạch nghĩ nghĩ, vẫn là lại hướng bên người Khương Ấu An dịch vào một chút, lại lần nữa kéo gần khoảng cách của hai người.
“Ngươi dựa vào gần như vậy làm cái gì?” Khương Ấu An nhíu mày.
“Dễ nói chuyện…….”
“Lỗ tai ngươi chẳng phải rất tốt sao, chẳng lẽ còn không nghe được lời ta nói sao?
Mặc Phù Bạch: “……..”
Đáy mắt hắn hiện lên một tia mờ mịt.
Lại là một trận trầm mặc trôi qua.
Vẫn là Mặc Phù Bạch phá vỡ trầm mặc trước, ngữ khí hắn hơi dừng lại: “Ngươi? Tâm tình không tốt?”
Vẻ mặt Khương Ấu An tức giận nhìn qua: “Ai tâm tình sẽ tốt a? Lần này tiến cung bao nhiêu việc? Chuyện phiền toái một việc lại tiếp một việc, liền không ngừng nghỉ quá, ta như thế nào lại gả đến nhà ngươi? Ngày thành thân đó, chẳng bằng ngươi đem ta đuổi đi ra ngoài đi!”
Thấy Mặc Phù Bạch nhìn mình không trả lời, Khương Ấu An lại tức giận bổ sung nói: “Nhìn cái gì mà nhìn a, ta biết ta lớn lên xinh đẹp!”
Mặc Phù Bạch: “……..”
Chẳng lẽ là cùng mẫu thấn hắn ở chung lâu rồi, cho nên cũng nhiếm thói hư của mẫu thân hắn?
Tức giận lung tung?
“Mộ gia nếu là đổ, ngươi sẽ cao hứng sao?” Mặc Phù Bạch nghĩ nghĩ, thình lình nói một câu.
Khương Ấu An lại là sửng sốt, nàng đánh giá khuôn mặt Mặc Phù Bạch.
Sâu trong con ngươi đen nhánh của hắn vẫn là trước sau như motoj, dường như bị bị kín bởi một tầng sương mỳ, làm người nhìn không ra suy nghĩ trong lòng hắn.
“Ngươi để ý tâm tình của ta như vậy làm gì?” Khương Ấu An cũng hồn nhiên không biết ngữ khí của mình hoà hoãn lại một chút, nhẹ nhướng mày hỏi, tay phải vô thức nắm lấy váy của mình, lại dời đi tầm mắt.
Mặc Phù Bạch trầm mặc một lát: “Ngươi như vậy, xấu.”
Khương Ấu An: “?!”
Nàng mở to hai mắt: “Ngươi xấu, cả nhà ngươi đều xấu!!!”
Nàng cảm thấy chính mình sắp bị hắn làm tức c.h.ế.t rồi.
“Ừ, ngươi cũng là người nhà của ta.”
Khương Ấu An: “!!!!”
Khương Ấu An vươn tay, véo thịt bên eo Mặc Phù Bạch.
Véo hắn, dùng sức véo hắn!
Khương Ấu An véo một hồi lâu, cũng không thấy Mặc Phù Bạch có phản ứng gì.
Nàng hít sâu, lại hít sâu, hỏi: “Ta véo không đau sao? Ngươi như thế nào một chút cũng không phản ứng gì.
“Không đau.” Mặc Phù Bạch nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: “Ngươi cao hứng là được……..”
Khương Ấu An: “…….”
Khi nói nửa câu cuối cùng, Mặc Phù Bạch lại là nghiêm túc mà nhìn đôi mắt Khương Ấu An, đáy mắt hắn dường như có ánh sáng nhu hoà hiện lên, hơi lướt qua.
Khương Ấu An có một loại cảm giác đánh quyền vào bông.
Đồng thời, trong lòng cũng có một loại cảm xúc nói không rõ, giống như là một quả bóng quay cuồng, càng quay càng loạn.