Trong lòng Mộ Đình Nhi vốn là thấp thỏm không thôi, trong đầu suy nghĩ đều là hình ảnh thân mật của Chiêu Vân phu nhân và tiện nhân Khương Ấu An kia.
Nàng giống như là cắt được một cọng rơm cứu mạng, nắm c.h.ặ.t t.a.y Mộ Chiêu nghi: “Tỷ, Cẩm Tú Trang của Mộ gia chúng ta phải làm sao bây giờ? Tin tức khẳng định sẽ truyền từ trong cung ra, mọi người nếu là đều biết mối quan hệ của Khương Ấu An cùng Chiêu Vân phu nhân, vậy tâm huyết lúc trước của chúng ta không phải uổng phí sao?”
Vốn tưởng rằng lung lạc Chiêu Vân phu nhân, Cẩm Tú Trang của Mộ gia bọn họ sắp tới sẽ nổi danh hơn Cẩm Tâm Lâu, ai biết lại lòi ra tới một Khương Ấu An.
Đáy mắt Mộ Chiêu Nghi hiện lên một tia âm ngoan: “Từ sau khi tiểu tiện nhân kia gả vào Vương phủ, liền không có một chuyện nào hài lòng, hiện giờ ta bị Hoàng Thái Hậu phạt cấm túc thời gian nửa năm, trước đó không làm được chuyện gì, chỉ sợ chờ sau khi ta ra tới, một nhà Khương Phong Văn đã cưỡi lên trên đầu Mộ gia chúng ta!”
“Tỷ, ngươi không phải là muốn lộng c.h.ế.t Khương Ấu An chứ? Ngươi đừng xúc động hành sự a, nhà chúng ta còn trông chờ vào ngươi đâu, Khương Ấu An là thực đáng giận, nhưng Trưởng công chú cùng Thần Nam Vương phi đều rất thích nàng….. Ta sợ ngươi…..”
“Nha đầu ngốc, ta lại không có tính toán hiện tại lộng c.h.ế.t nàng, ta muốn nàng thân bại danh liệt. Đến lúc đó, nàng cho dù có chết, cũng không có người để ý đến.” Mộ Chiêu Nghi cong môi cười lạnh ra tiếng.
“Tỷ, ngươi muốn làm như thế nào?”
Mộ chiêu nghi không nói gì, mà là nhìn về phía đám thái giám đang bận rộn.
Mộ Đình Nhi cũng theo tầm mắt của Mộ chiêu nghi nhìn lại, khi nhìn đến những thái giám đó, trong đầu nàng hiện lên cái gì, ánh mắt hơi hơi tỏa sáng.
Đúng vậy, nàng như thế nào lại quên a!
Yến hội ở chính điện đã chuẩn bị tốt.
Ở địa vị trên cao kia tự nhiên là đương kim Thánh Thượng, những người khác sôi nổi ngồi xuống.
Sau khi thái giám tới thông tri vị trí ngồi, Khương Ấu An liền lại không cùng Mặc Phù Bạch nói chuyện.
Vào chính điện, nàng liền tìm ghế của thần Nam Vương phủ, lập tức ngồi xuống.
Nàng quay đầu vừa thấy, liền thấy ở cửa chính điện, Mặc Phù Bạch vừa lúc gặp được Phạm Tần.
Phạm Tần thay đổi một thân váy dài màu hồng, càng làm mặt nàng thêm trắng nõn.
Chỉ là màu sắc của bộ quần áo này, tương tự với màu sắc của Mộ Chiêu Nghi hôm nay mặc, bất quá Phạm Tần hiển nhiên càng thích hợp với màu hồng, khuôn mặt nhỏ kiều tiếu, mắt đẹp lưu chuyển, nhìn thực rực rỡ.
Tầm mắt của Mặc Phù Bạch nhịn không được hướng tới Phạm Tần nhìn lại, Khương Ấu An chú ý tới!
Mặc Phù Bạch nhìn Phạm Tần thêm vài lần.
Mà Phạm Tần cũng chú ý tới tầm mắt của Mặc Phù Bạch, vẫn duy trì đoan chính khách khí mỉm cười, hướng tới Mặc Phù Bạch hơi hơi gật đầu.
Mặc Phù Bạch cũng hơi hơi gật đầu.
Hai người một trước một sau tiến vào chính điện.
Mặc Phù Bạch sau khi vào chính điện, thực mau liền đối diện với đôi mắt hạnh to tròn của Khương Ấu An.
Mà ánh mắt của tiểu cô nương kia, lại dường như muốn ở trên người hắn đào ra một cái động.
Đáy mắt Mặc Phù Bạch hiện lên một tia nghi hoặc.
Lại làm sao vậy?
Khương Ấu An nhấp miệng nhỏ, lập tức thu hồi tầm mắt.
Mang theo nghi hoặc, Mặc Phù Bạch hướng tới phương hướng Khương Ấu An đi tới.
“Ấu An a, nương cùng ngươi ngồi cùng nhau.”
Mặc Phù Bạch mới vừa tiến lên, Cung Ngọc Yến lắc m.ô.n.g thân trước một bước đi tới, còn chưa có ngồi xuống, đột nhiên cảm giác được một tầm mắt rét căm căm đang rơi xuống phía sau lưng của mình.
Nàng quay đầu, liền nhìn đến nhi tử bảo bối nhà mình, đang dùng một đôi mắt đen như mực nhìn nàng.
Mặc Phù Bạch không nói.
“Ai nha, cha ngươi như thế nào còn không có tới? Ta đi tìm xem cha ngươi……”
Cung Ngọc Yến cọ một chút liền chạy.
Ánh mắt nhi tử nhìn nàng thật là đáng sợ…….
Cung Ngọc Yến đi rồi, Mặc Phù Bạch cũng không có lập tức ngồi xuống, mà là nhìn tiểu cô nương.
Tiểu cô nương không phản ứng.
“Ấu An nha đầu…… Bên cạnh ngươi không có ai sao?”
Mặc Hoan không có chú ý tới Mặc Phù Bạch ở một bên, trong mắt nàng chỉ có Khương Ấu An.
“Điện hạ, bên người ta không ai đâu!”
“Vậy ta cùng ngươi ngồi cùng nhau.”
Mặc Hoan dương môi, khi đang muốn ngồi xuống, đột nhiên cảm thấy không thích hợp.
Nàng quay đầu mới nhìn đến Mặc Phù Bạch một bên trường thân ngọc lập.
Mặc Hoan trong mắt có nghi hoặc, chỉ là sau khi đón nhận tầm mắt của Mặc Phù Bạch…….. Không có lý do bỗng dưng hoảng hốt????
Mặc Hoan sửng sốt, dường như chú ý tới cái gì, nàng nhìn nhìn Khương Ấu An, lại nhìn nhìn Mặc Phù Bạch.
Mặc Phù Bạch còn đang thẳng tắp nhìn nàng.
Mặc Hoan: “…………”
Một lát sau, Mặc Hoan nhẹ nhàng giọng nói: “Ấu An nha đầu a, Lưu phu nhân đang vẫy tay gọi ta, ta đi trước.”
“Được.”
Mặc Hoan đi rồi.
Mặc Phù Bạch nhìn mắt cách đó không xa đang ở đám đông nhìn nhìn nhìn kỹ xem Lâu Chiêu Vân, suy tư một lát, lúc này mới đi đến vị trí bên người Khương Ấu An, xốc áo mà ngồi.
Khương Ấu An ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho Mặc Phù Bạch.
Mặc Phù Bạch nhịn không được quay đầu nhìn nàng.
Khương Ấu An trong chốc lát moi chỉ thêu trên tay áo của mình, trong chốc lát lại ở mâm đựng trái cây hái một quả nho ăn, ngón tay mượt mà phấn nộn lăn qua lăn lại quả nho, một bộ dáng ai đó đang thiếu nợ nàng.
Cuối cùng quả nho cũng không chơi, đem tay nhỏ đặt ở dưới cái bàn, ánh mắt nhìn phía trước phát ngốc.
Liền giống như, người ngồi ở bên người nàng là người ẩn hình như vậy.
Đáy mắt Mặc Phù Bạch trào ra càng nhiều nghi hoặc.
Thế nhân nói: Tâm nữ nhân, sâu như đáy biển.
Quả nhiên.
Trong chính điện, mọi người đều đã ngồi xuống.
Vị trí Khương Ấu An cùng Mặc Phù Bạch ngồi, cách thượng vị không tính là xa, nhưng cũng không tính gần.
Chờ Hoàng Thái Hậu, Thánh Thượng sau khi đều ngồi vào vị trí, mọi người sôi nổi dứng dậy hành lễ.
Khương Ấu An cũng đứng dậy hành lễ.
“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ——”
“Thái Hậu nương nương vạn phúc kim an ——”
“Chư vị ái khanh bình thân, từng người ngồi xuống đi!”
So với lúc ở Ngự Hoa Viên, hứng thú của Thánh Thượng thoạt nhìn không quá cao, nhưng cũng không có biểu hiện quá mức rõ ràng.
Trước khi ăn cơm, lãnh đạo không thể thiếu muốn lên tiếng một phen.
Sau đó từ từ là các chủ nhiệm bộ môn.
Chờ đến sau khi vũ cơ nối đuôi nhau tiến vào, Khương Ấu An liền chuẩn bị dùng bữa.
Lúc trước Vương phi thường xuyên nói tay nghề của đầu bếp Ngự Thiện Phòng tốt, Khương Ấu An nếm thử vài món ăn, cũng không biết như thế nào, dù sao cảm thấy còn tốt đi.
Cũng không biết có phải hay không do đồ ăn nguội, dù sao cảm thấy hương vị cũng không phải là ngon đỉnh cấp.
Lại ăn mấy quả nho, Khương Ấu An mới buông đũa.
Mặc Phù Bạch ở bên cạnh nhịn không được nhìn Khương Ấu An nhiều hơn một chút.
Nàng thích ăn, lúc này ngay cả ăn uống đều không ngon sao?
“Gần đây Ngự Thiện Phòng vừa mới nghiên cứu ra một món ăn mới, gọi là gì nhỉ…….” Thánh Thượng hướng tới thái giám đứng ở một bên hỏi.
“Bệ hạ, là kim ngọc mãn đường.”
“Đúng vậy, kim ngọc mãn đường, trẩm ăn cảm thấy hương vị không tồi, chư vị ái khanh cũng thử xem xem, bất quá món này phải ăn nóng, nguội rồi hương vị liền kém rất nhiều…… Đi phân phó xuống, có thể lên đồ ăn!” Hoàng Thượng hướng tới Mã công công vẫy vẫy tay.
“Vâng, bệ hạ!”
Khương Ấu An còn đang chờ mong, chỉ là chờ đến sau khi cung nữ dâng đồ ăn lên, nàng mới biết được, kim ngọc mãn đường đó là đồ ăn làm từ gạch cua.
Nàng theo bản năng nhíu nhíu mày.
Kiếp trước nàng thật ra rất thích ăn cua, nhưng sau khi xuyên sách…… Đồ ăn này, nàng là sợ.
“Hương vị thật đúng là không tồi ai!”
Đây là giọng nói của Cung Ngọc Yến.
“Phu nhân nếu thích, vi phu sai đầu bếp trong nhà cũng học làm.”
Đây là giọng nói lấy lòng của thần Nam Vương.
Trong điện mọi người sau khi thử qua một miếng, sôi nổi khen ngon.
“Thế tử phi như thế nào không nếm thử xem?” Từ chỗ ngồi của Ngọc Quý Phi góc độ vừa lúc có thể nhìn đến phía bên Khương Ấu An.
Theo lời Ngọc quý phi nói, động tác của mọi người nhất trí nhìn về phía Khương Ấu An.
“Thế tử phi không phải thích nhất cửa hàng bán bánh gạch cua ở phố đông sao?” Mộ Chiêu Nghi cười xinh đẹp: “Thiếp thân chính là ấn tượng khắc sâu đâu, vài vị ca ca nhà mẹ đẻ của thế tử phi mỗi lần khi đi ngang qua phố đông, đều sẽ mang hai phần bánh gạch cua về cho muội muội trong nhà nếm thử.”